Quân Vô Thanh ngẩn người một lát, trong lòng cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Ánh mắt nóng bỏng, đơn thuần không chút tạp chất, lại tràn đầy sự tín nhiệm của nàng khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu, trong lòng chợt nảy lên xúc động muốn sờ đỉnh đầu của nàng, muốn bảo vệ một mặt hồn nhiên này của nàng.
Nhưng đồng thời, những suy nghĩ hắc ám trong lòng hắn cũng đang ra sức kêu gào, bảo hắn phải khiến nàng trở nên xấu xa, phải biến ánh mắt hồn nhiên của nàng trở nên u ám, phải lôi kéo nàng cùng nhau rơi xuống vực sâu.
Quân Vô Thanh khẽ búng ngón tay, âm thầm xua tan đi hai ý nghĩ mâu thuẫn trong đáy lòng, dù là bảo vệ hay hủy diệt, thì điều duy nhất không thay đổi, đó là hắn muốn giam nàng bên người mình.
Nghĩ như thế, Quân Vô Thanh khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười nhạt mị hoặc chúng sinh, đồng thời dụ dỗ nói:
"Lập khế ước, làm người hầu của ta, vĩnh viễn đi theo ta, nghe theo sự an bài của ta! Ngươi có đồng ý không? Nếu ngươi đồng ý, ta liền giúp ngươi."
Hạ Lương nghe được lời này, mày hơi cau lại, cô im lặng suy nghĩ một lát, rồi hỏi lại: "Nếu ngươi hứa về sau tuyệt đối không tu ma, ta sẽ đồng ý với ngươi!"
Nếu Quân Vô Thanh không tu ma thì chắc chắn sẽ không có đại chiến tiên ma, ngăn chặn ngay từ gốc rễ. Hạ Lương cảm thấy chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ thì làm bậc tôi tớ cũng chẳng sao.
"Hiện tại là ngươi đang cầu ta, ngươi cảm thấy mình có tư cách để ra điều kiện với ta ư?" Quân Vô Thanh khẽ nhếch môi, lộ ra ý cười xấu xa lần nữa, có chút châm chọc nói.
Chân mày của Hạ Lương càng nhíu lại, cô khẽ cắn môi, kiên trì nói "Ta có thể cứu ngươi ra ngoài, ngươi không cần phải sa vào ma đạo".
"Nếu ngươi đã không để ý bản tính của ta là tốt hay xấu, thì sao lại quan tâm chuyện ta tu tiên hay tu ma? Cho ta một lí do, thuyết phục ta."
Quân Vô Thanh giương mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo một tia thích thú, nói, "Nếu ngươi làm ta hài lòng, ta có thể suy xét điều kiện của ngươi."
Hạ Lương lại cắn môi, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói "Ta không muốn ngươi hủy hoại thế giới này."
Nói xong, Hạ Lương cảm thấy hơi bất an.
Đơn giản là vì lí do này thật sự rất hoang đường. Hẳn là không thể thuyết phục được hắn rồi.
Nhưng chính lí do hoang đường này lúc lọt vào tai Quân Vô Thanh, lại giống như sấm sét ầm ầm nổ vang bên tai hắn!
Nữ nhân này, vậy mà...
Một lần biết được suy nghĩ của hắn có thể coi là trùng hợp, thế còn lần thứ hai thì sao?
Suy nghĩ này bị hắn giấu sâu trong đáy lòng, hắn tin tưởng, trên đời này ngoại trừ hắn ra sẽ không còn kẻ nào biết được. Vậy mà lúc này đây, lại bị nàng nói trúng lần nữa?
Quân Vô Thanh cảm thấy thế giới này rất nhàm chán, không thú vị! Nếu như trên đời không có người hay việc gì khiến hắn thấy hứng thú thì còn tồn tại làm gì nữa? Dứt khoát là nên bị hủy diệt đi!
Không sai! Hắn chính là biến thái như thế đấy!
Sắm vai Tiên Quân chính đạo mấy trăm năm, được mọi người người ngưỡng mộ, kính yêu nhưng sâu trong nội tâm hắn lại muốn phá hủy thế giới này, làm kẻ ác tội lỗi nhất.
Lần này bị Hạ Vũ bắt lại cũng là vì hắn rảnh rỗi nhàm chán, chán việc diễn vai Tiên Quân cao cao tại thượng, thế nên liền buông tay thuận theo, chuyển chỗ ở mà thôi!
"Ngươi cho rằng, ta sẽ tin lí do này sao?" Trong lòng Quân Vô Thanh đã có câu trả lời, nhưng ngoài mặt vẫn hùng hổ dọa người, hỏi: "Suy nghĩ này của ngươi từ đâu mà ra?"
"Trực giác" Hạ Lương chỉ lạnh lùng nói hai chữ đó rồi không nói gì nữa.
Bởi vì cô không biết nên giải thích với hắn thế nào, càng nói thì sẽ càng sai, tốt nhất là không nói nữa!
Nhưng vào mắt Quân Vô Thanh lại thành Hạ Lương không sợ hắn, ăn hắn đến gắt gao, biết chắc hắn sẽ đồng ý nàng.
Thôi, khó lòng gặp được người khiến mình cảm thấy hứng thú. Có nàng ở bên cạnh, tu ma hay hủy diệt thế giới gì đó thực ra có thể đặt sang một bên. Bởi vì, hắn đã tìm được thứ khiến hắn cảm thấy thú vị hơn rồi.
"Bản tôn đồng ý điều kiện của ngươi" Quân Vô Thanh nhẹ gật đầu, ngoắc ngón tay với Hạ Lương, vẻ mặt đầy xấu xa nói: "Nào, gọi một tiếng chủ tử đi"
"Chủ tử." Hạ Lương lạnh lùng gọi, vẻ mặt cô vô cảm, đối với sự đùa giỡn của hắn cũng không có cảm xúc gì.
Quân Vô Thanh nhướng mày, lỗ tai hơi ngưa ngứa, cảm giác này không tệ đâu!
Điều duy nhất không hoàn hảo là giọng nói chẳng có chút cảm xúc gì cả, cả người hơi ngốc ngốc, một chút nũng nịu cũng không có.
Nhưng Quân Vô Thanh lại chợt nghĩ tới những nữ tiên động dục quyến rũ hắn trước kia, liền cảm thấy Hạ Lương thuận mắt hơn nhiều.
Xem ra quyết định này rất chính xác!
Người hầu mới ra lò này của hắn quả nhiên có chút thú vị. Có nàng ở bên cạnh, ngày tháng sau này cũng không còn quá nhàm chán nữa rồi.
Lúc này trong ý thức của Hạ Lương, 9957 lại đang điên cuồng gào thét: "Lương Lương, sao cô có thể bán chính mình cho một tên đại biến thái chứ! Quân Vô Thanh này chính là vai ác tiêu chuẩn nha! Cô đi theo hắn là để cứu vớt nữ chính ư? Cô là mang nàng ra khỏi hố lửa lại đưa nàng vào hang sói cơ! Cô xác định làm thế thì có thể hoàn thành nhiệm vụ à?"
Hạ Lương: " Không có hắn thì càng không hoàn thành được nhiệm vụ"
Bởi vì hạn chế của nhiệm vụ, Hạ Lương không thể tự mình ra tay giết chết những nữ phụ nghịch tập này được, mỗi lần đều phải nhờ đến nhân vật có ảnh hưởng đến cốt truyện hoàn thành giúp.
Trong cốt truyện NP tu tiên này, ngoại trừ Quân Vô Thanh ra thì tất cả nam nhân xuất chúng còn lại trong thiên hạ đều quỳ dưới váy của Hạ Vũ, bảo Hạ Lương xúi giục "nhóm nam chính" ấy đối phó Hạ Vũ, chỉ sợ là khó càng thêm khó.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này, thì đối tượng duy nhất có thể hợp tác với Hạ Lương chỉ có Quân Vô Thanh. Dù hắn là một tên đại biến thái cũng không sợ, nhất định phải hợp tác với hắn.
Chỉ là nghe xong nỗi lòng của 9957, cô cũng có chút đắn đo. Làm người hầu thì cô cần làm những gì? Nếu còn thảm hơn bây giờ, thì có phải sẽ không được xem là cứu vớt nữ chính không?
Quân Vô Thanh thấy Hạ Lương nhíu mày trầm tư, hờ hững với mình thì có chút không vui, mở miệng ra lệnh: " Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì?"
Quân Vô Thanh muốn khống chế tư tưởng của nàng, khiến nàng phải nghe theo lệnh của hắn, khiến tất cả của nàng đều thuộc về hắn.
Hơn nữa, hiện tại nàng là nô bộc của hắn, chuyện đó là lẽ đương nhiên!
"Ngươi sẽ giam cầm ta sao?" Hạ Lương thật sự nghiêm túc hỏi.
Hạ Lương nghĩ, từ trước đến nay, hình thức tra tấn nặng nề nhất mà nguyên chủ phải chịu là bị cầm tù, nếu như đi theo Quân Vô Thanh không có loại "đãi ngộ" này thì hẳn là đỡ thảm hơn nhỉ. Nếu thế cũng xem như là cứu vớt nguyên chủ.
Quân Vô Thanh nhíu mày, nàng đây là đang lo lắng hắn sẽ chán nàng, sẽ thấy nàng phiền sao?!
"Chỉ cần ngươi không làm chuyện sai trái, thì chắc chắn sẽ không. Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta thậm chí còn khen thưởng cho ngươi! Lại đây."
Quân Vô Thanh ngoắc ngoắc ngón tay lần nữa, gọi Hạ Lương.
Hắn tỏ ra mình là một chủ nhân tốt. Làm thế nào để dạy tốt nô bộc của mình thực chất cũng là một môn học. Không thể quá nghiêm khắc, như vậy nàng sẽ sợ hãi mình! Nhưng cũng không thể không có uy nghiêm, nếu không nàng sẽ không nghe lời.
Hạ Lương đi tới, còn chưa đến gần đã bị hắn vươn một tay ra túm vào trong lòng. Hạ Lương theo bản năng giãy dụa một chút, nhưng rất nhanh đã bị hắn dễ dàng ngăn lại. Hắn nhẹ giọng nói vào tai nàng: "Ngoan, đừng nhúc nhích. Ta muốn khế ước với ngươi."
Nói xong, Quân Vô Thanh duỗi tay ra sau cổ Hạ Lương, vén tóc nàng lên, để lộ ra làn da trắng nõn, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống...