Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!

Chương 4: Vả Mặt Công Chúa Vong Quốc (4)



Edit: Há Cảo

Banner: Tình - DHH_Team

- --------- ❤----------

"Tiểu muội, đang nghĩ gì vậy? Có nghe đại ca nói không?" Hạ Nhiên thấy tinh thần của muội muội không ở đây, nhịn không được mà tiến lên sờ sờ tóc cô.

Hạ Lương không kịp đề phòng tránh không được: "......"

Lần đầu tiên bị người khác sờ đầu, Hạ Lương theo bản năng mím môi.

Tuy là không quen, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.

Hạ Nhiên cười ấm áp, tiếp tục lải nhải dặn dò.

"Lần này chờ đại ca trở về, đại ca sẽ dẫn muội đi ăn đậu hủ mà muội thích nhất, được không? Tiền trong nhà ta đều đặt trên tủ đầu giường của muội rồi, muốn mua cái gì thì mua. Còn nữa, hai ngày nay thời tiết chuyển lạnh rồi, nhớ mặc thêm quần áo..."

"Ngươi sẽ không trở lại nữa." Hạ Lương cúi đầu, nói thầm trong lòng.

Thấy đối phương nói mãi không dứt, Hạ Lương cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng mà, cảm giác này lại không giống với cảm giác khó chịu mỗi khi nghe 9957 lải nhải, lúc này, ngoại trừ khó chịu, còn có chút khó thở không thông.

Hạ Lương đột nhiên ngẩng đầu ngắt lời, cứng nhắc nói: "Đại ca, muội đã biết rồi, đại ca về đi."

Hạ Nhiên sững sốt, lập tức nở nụ cười nói: "Được! Đi thôi! Cùng nhau về nhà. Đại ca mang đồ ăn ngon về cho muội nè..."

Lúc này, mặt trời đã lặn về phía tây, những tia nắng cuối cùng vừa lúc chiếu vào gương mặt đen gầy của Hạ Nhiên, vốn là một khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khi được tia nắng chiếu lên, lại có chút khác biệt.

Hạ Lương nhìn qua, từ trên mặt hắn nhìn thấy được một tia sáng ấm áp, cô không tự giác hơi nheo mắt lại, có chút thất thần.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Trời còn chưa sáng, nhưng Hạ Nhiên đã thức dậy, động tác của hắn hết sức nhẹ nhàng, không muốn đánh thức Hạ Lương còn đang ngủ say bên cạnh, thu dọn hành lý một chút, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.

Thế nhưng hắn không biết, lần rời nhà này của hắn, dựa theo tình tiết cốt truyện mà nói, chính là vĩnh biệt!

Một giây sau khi Hạ Nhiên rời khỏi nhà, Hạ Lương vốn còn đang ngủ say lập tức mở mắt, ánh mắt tỉnh táo sáng sủa, không có một chút mệt mỏi nào của người ngủ say vừa tỉnh lại.

Hạ Lương xoay người ngồi dậy, xoa xoa cổ tay trái, nhìn vào giao diện nhân vật của mình, mấy ngày hôm nay, thuộc tính nhân vật của cô lại có chút thay đổi.

Họ tên: Hạ Lương

Giới tính: Nữ

Điểm: 181

Kỹ năng hiện có: y thuật cơ sở (có thể thăng cấp), mị thuật cơ sở (có thể thăng cấp), cận chiến sơ cấp (có thể thăng cấp).

Nội lực: 2 (tối đa là 100)

Nguyên lực:???

Pháp lực:???

Ma lực:???

Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 1%

Chỉ số hạnh phúc của Bạch Diệu: 60%

Từ khi bắt đầu đi vào thế giới này, thuộc tính nội lực không còn là màu xám nữa, mà nháy mắt biến đổi thành 0.

Cô nỗ lực tập thương pháp trong ba ngày, mới chỉ khiến giá trị thuộc tính đột phá đến 2 mà thôi.

Hạ Lương: "9957, tốn bao nhiêu điểm thì nội lực của tôi mới tăng lên 10?"

"Lương Lương, khi giá trị nội lực thấp hơn 30, thì 2 điểm có thể đổi được 1 giá trị nội lực, ngoài ra, cô cũng có thể thông qua việc luyện tập võ thuật của thế giới này để tăng giá trị nội lực đó..." Lần này 9957 không bán manh, vô cùng có trách nhiệm mà giải thích.

Hạ Lương gật đầu: "Tăng giá trị nội lực của tôi lên 10 đi."

9957 mềm mại nói: "Được thôi! Lương Lương ~"

Âm thanh trừ điểm quen thuộc vang lên trong đầu khiến Hạ Lương có chút đau lòng.

Trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp kia, trong đáy mắt Hạ Lương lóe lên một chút do dự, chỉ có điều rất nhanh chóng lại biến thành kiên định.

Sau đó trong nháy mắt, Hạ Lương cảm thấy cả cơ thể thay đổi, cả người tràn đầy sức lực, hơn nữa cũng cảm thấy tinh thần thoải mái, tỉnh táo sáng suốt.

Hạ Lương cầm lấy cây thương, lại tốn vài phút múa lại bộ thương pháp để làm nóng cơ thể, cho đến khi hài lòng mới dừng lại.

"Lương Lương, cô thật sự muốn làm thế sao? Nếu như cô chết rồi, thì nhiệm vụ lần này sẽ thất bại." 9957 bối rối, rất là bối rối.

"Tôi sẽ không chết." Hạ Lương lạnh lùng trả lời.

Cô nhanh chóng đi vào phòng, tìm cái tủ trên đầu giường mà Hạ Nhiên nhắc đến, lấy bạc bên trong ra nhét vào trong người, lại lấy thêm lương khô còn trong nhà mang theo, cầm lấy cây thương, nhanh chóng rời khỏi nhà.

............

Đường Cốc Dương, chính là con đường mà lần săn bắn này phải đi qua.

Ngày trước, luôn là một con đường yên tĩnh, lúc này lại phải nghênh đội một đội ngũ khoảng chừng hai, ba trăm người. Nhưng mà, cho dù là mấy trăm người, nhưng cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh ầm ĩ nào. Chỉ nghe thấy được tiếng bước chân, tiếng vó ngựa đều đặn.

Hạ Nhiên đi theo sau đội hộ vệ, nhìn bóng lưng uy vũ cao ngất giữa đội ngũ, trong mắt tràn đầy sự say mê sùng bái, sự xúc động cùng nhiều hơn ngày thường một chút.

Hạ Nhiên nhịn không được nghĩ thầm: "Cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của tướng quân, cũng cảm thấy xúc động quá! Nếu để tiểu muội biết mình không có tiền đồ thế này, không biết muội ấy có cười nhạo không nữa?! Chờ trở về..."

Vừa nghĩ đến em gái mình, Hạ Nhiên nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười...

Nhưng, đúng lúc này! Không chút dấu hiệu nào!

"Vèo! Vèo! Vèo!..."

Vô số mũi tên từ các phương hướng bắn tới, bắn vào trong đám đông, đâm trúng ngực vài người.

Một mũi tên xẹt qua gò má của Hạ Nhiên, đâm thật sâu vào yết hầu người đứng bên cạnh hắn, nhất tiễn phong hầu!

Máu tươi đỏ chói nhanh chóng chảy ra, những người ấy đau đớn mở to mắt, thân thể nghiêng một cái, đập vào người Hạ Nhiên, chết đi.

Hạ Nhiên rùng mình, hai tay theo bản năng đỡ lấy cơ thể của đồng đội, trong nháy mắt này, xung quanh hắn lại có thêm vài người bị trúng tên.

"Xong rồi! Xong rồi!" Đáy lòng của Hạ Nhiên lóe lên ý nghĩ này, hoảng loạn sợ hãi.

"Tất cả mọi người nghe lệnh, thay đổi đội hình! Đội bên trái tấn công, đội bên phải yểm hộ! Phá vòng vây!"

Giọng nói điềm tĩnh tỉnh táo vang lên, giống như tiếng chuông đánh vào trong lòng mọi người.

Cũng đánh vào trong lòng Hạ Nhiên, bên tai hắn tựa như nổ ầm lên, nhưng lại cảm thấy yên tâm.

Là tướng quân!

Hạ Nhiên hít sâu một cái, ổn định lại tâm trạng đang hoảng loạn của mình, đặt thi thể của đồng đội xuống, rút bội đao ra, làm theo động tác của mọi người xung quanh, nghe theo mệnh lệnh thay đổi đội hình.

Đội ngũ vốn dĩ còn hoảng loạn, trong nháy mắt biến thành một đội ngũ huấn luyện nghiêm chỉnh, dũng mãnh vô địch, đuổi theo bóng dáng của Bạch Diệu, không sợ chết mà xông lên phía trước, trong trận mưa tên xung phong liều chết, nhất định phải tìm được một lối ra.

Trận mưa tên giống như bông tuyết chi chít bắn tới, càng ngày lại càng nhiều người ngã xuống.

"Bịch! Leng-keng! Xoảng!"

Hạ Nhiên dùng hết sức liều mạng vung bội đao trong tay, đỡ những mũi tên bắn về phía hắn, phát ra âm thanh kim loại va chạm vào nhau.

Thời gian trôi qua, Hạ Nhiên cảm nhận được sức lực của mình càng lúc càng cạn kiệt, tốc độ múa đao cũng càng lúc càng chậm.

"Shh..."

Hạ Nhiên che cánh tay bị mũi tên bắn trúng, cắn răng nhịn đau, phát ra tiếng khó chịu.

Đồng thời, Hạ Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía người dẫn đầu, xông về phía trước, một thương giết một tên địch, tướng quân giết địch nhẹ nhàng thoải mái như đi thu cải trắng vậy, không khỏi xúc động:

"Thật không hổ là tướng quân!"

"Ngẩn ngơ cái gì đó! Muốn chết à! Mau tiến lên đi!" Bên cạnh truyền đến tiếng nói giận dữ của đồng đội.

Hạ Nhiên không dám phân tâm chút nào nữa, còn sót lại trăm người, đi phía sau Bạch Diệu, cùng nhau xông về phía trước giết địch, mắt thấy có thể vượt qua được vòng vây...

-25.6.2018-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.