Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Chương 169



"Anh quá rõ em là người như thế nào rồi!" Phó Hàn Châu nói: "Khương Nhan, ngay cả con trai anh, em cũng dám bắt nạt? Xem ra nhà này em không muốn ở nữa phải không?"

Khương Nhan mặt mày tái mét: "Anh muốn đuổi em đi?"

Phó Hàn Châu nói: "Nếu bây giờ em xin lỗi Tiểu Bảo, anh có thể cho em một cơ hội nữa."

"Nó chẳng qua chỉ là con của Tống Cảnh An và Tô Úc Nhiên, anh cần phải quý nó như vậy sao?"

Ông nội được quản gia dìu đi tới, nhìn Khương Nhan: "Con đang nói bậy bạ gì vậy? Tiểu Bảo là con trai ruột của anh con!"

Khương Nhan sững người.

Ông nội nhìn cô, lặp lại: "Tiểu Bảo là m.á.u mủ của nhà họ Phó chúng ta!"

Khương Nhan không thể tin được: "Không thể nào!"

Tô Úc Nhiên ngồi bên cạnh, lạnh nhạt nhìn Khương Nhan.

Xem ra cô ta đã coi Tiểu Bảo là con của Tống Cảnh An mà bắt nạt!

Phó Hàn Châu nói: "Bây giờ, em có thể xin lỗi chưa?"

Khương Nhan thấy mọi người đều nhìn mình, chỉ có thể cúi đầu: "Xin lỗi."

Ban đầu, cô ta tưởng đứa trẻ này là con của Tống Cảnh An, nghĩ rằng cho dù mình có bắt nạt thì với việc anh trai mình ghét Tống Cảnh An, anh cũng sẽ không làm gì cô ta, nhưng không ngờ...

Đứa trẻ này lại là con của nhà họ Phó?

Phó Hàn Châu nhìn Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo có muốn tha thứ cho cô ấy không?"

Tiểu Bảo gật đầu.

Phó Hàn Châu nói: "Nể mặt con trai anh, anh sẽ không đuổi em đi, nhưng không có lần sau."



Khương Nhan nghe thấy lời của Phó Hàn Châu, nắm chặt tay...

Kể từ lần cô ta bị bệnh đến nay, Phó Hàn Châu chưa từng đến bệnh viện thăm cô ta.

Mà bây giờ, ngày đầu tiên cô ta trở về, anh đã muốn đuổi cô ta đi.

Ăn tối xong, ông nội nói với Tô Úc Nhiên: "Nhiên Nhiên, hay là tối nay con và Tiểu Bảo ở lại đây nhé?"

Tô Úc Nhiên từ chối ý tốt của ông nội: "Không cần đâu ạ, nhà chúng con cũng có nhà rồi. Tránh để lát nữa Khương tiểu thư lại gây chuyện với con trai con."

Nói xong, Tô Úc Nhiên bế con ra ngoài.

Có thể thấy cô hơi buồn, Phó Hàn Châu không đưa Tiểu Bảo đi mà cùng cô về nhà họ Tống.

Tô Úc Nhiên dỗ Tiểu Bảo ngủ, Phó Hàn Châu ngồi bên cạnh nhìn cô, thấy cô cứ nhìn con, Phó Hàn Châu nói: "Vẫn còn giận sao?"

Tô Úc Nhiên nói: "Trước khi Khương Nhan kết hôn, em sẽ không để Tiểu Bảo đến nhà anh nữa."

Phó Hàn Châu gật đầu: "Anh sẽ để cô ấy kết hôn sớm thôi."

Cô nhìn người đàn ông này: "Cô ấy làm gì em cũng có thể tha thứ, nhưng cô ấy dám cả gan động đến con trai em!"

Chuyện của đàn ông có thể nhịn, nhưng chuyện của con thì không thể nhịn!

"Cô ấy không biết con là con của anh."

"Sao, là con của Tống Cảnh An thì người nhà họ Phó các anh có thể tùy tiện bắt nạt sao?" Tô Úc Nhiên hừ lạnh một tiếng.

Phó Hàn Châu nói: "Tối nay anh không đi nữa."

"Em không muốn tiếp đãi anh."



"Chuyện sáng nay chưa làm xong, em không muốn tiếp tục sao?"

"Em chưa đến mức đói khát."

"Vào phòng em nói chuyện."

Phòng của Tô Úc Nhiên ở cạnh phòng Tiểu Bảo, ngay bên cạnh...

Phó Hàn Châu đẩy cô vào cửa, Tô Úc Nhiên nói: "Anh đừng được voi đòi tiên."

Phó Hàn Châu đóng cửa lại, trong phòng không bật đèn, anh nhân lúc trời tối ôm lấy cô, một nụ hôn ập đến.

Tô Úc Nhiên không đáp lại, cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô, Phó Hàn Châu dịu dàng hỏi: "Thật sự không muốn sao?"

 

"Không có tâm trạng." Tô Úc Nhiên nói: "Em định ngủ rồi, mai còn phải đi làm, anh cũng về đi!"

Phó Hàn Châu nói: "Được, vậy đợi em ngủ rồi anh sẽ đi."

Tô Úc Nhiên nằm xuống, Phó Hàn Châu ngồi bên giường nhìn cô.

Tô Úc Nhiên dựa vào gối, cầm điện thoại nhắn tin cho bạn, thấy anh nhìn mình, liền hỏi: "Mai anh không phải đến trụ sở chính họp sao?"

"Có thể đi muộn một chút." Phó Hàn Châu nói: "Sáng mai anh đến đón Tiểu Bảo."

"Tiểu Bảo ở đây không sao đâu." Tô Úc Nhiên nói: "Tống Noãn đã đi rồi, dì Lý ở đây, bây giờ trong nhà toàn là người quen."

Trước đây, cô không yên tâm là vì Tống Lâm và Tống Noãn, không muốn lúc cãi nhau với bọn họ mà Tiểu Bảo ở nhà lại bị thương.

Phó Hàn Châu nhìn cô, nói: "Hay là em dọn về nhà anh ở đi? Dù sao bây giờ bố em cũng đồng ý rồi."

"..." Tô Úc Nhiên nhìn người đàn ông này, không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.