Va Phải Tình Yêu Trời Định

Chương 19: Sự Bá Đạo Của Anh



Thẩm Gia Dũng bên cạnh lại càng oán giận, nếu vừa rồi Ninh Duệ Thần đến chậm thêm chút nữa, người đàn ông kia sao có thể có cơ hội thân cận với Tô Duyệt được.

Mặc dù anh ta không có bất kì hành động gì, nhưng Tô Thiến Tuyết cảm nhận được rõ ràng sự đau lòng trong mắt Thẩm Gia Dũng, và cả sự ghen tỵ đối với người đàn ông kia nữa.

Ánh mắt mãnh liệt ấy, chỉ hận không thể dùng hết hơi ấm của mình bao trọn lấy người con gái kia, hận không thể lập tức đẩy Ninh Duệ Thần ra rồi đưa cô rời đi.

Trên mặt Tô Thiến Tuyết vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại ghen tỵ sắp phát điên lên rồi. Hôm nay cô mới chính là tiểu thư danh giá, cao quý nhất ở đây, tất cả mọi người đều phải xoay quanh cô, cẩn thận che chở cho cô, quan tâm đến cô để mong nhận được sự ưu ái của cô.

Còn Tô Duyệt, rõ ràng cô ta đã biến thành chim sẻ, vì cớ gì lại vẫn được nhiều đàn ông vây quanh như vậy?

Cô từng là thiên kim nhà thị trưởng, thanh nhã mà lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng toàn tâm toàn ý với Thẩm Gia Dũng. Cho nên Tô Thiến Tuyết mới cho rằng điểm yếu duy nhất của Tô Duyệt chính là Thẩm Gia Dũng, nhưng Thẩm Gia Dũng lại không nhận ra được điều đó, luôn cho rằng Tô Duyệt đối với anh chưa đủ sâu đậm.

Tô Duyệt là người rất mạnh mẽ, đối với người đàn ông mình yêu, phần lớn đều là yêu trong lặng lẽ và hy sinh mọi thứ cho người mình yêu. Nhưng cô vĩnh viễn không thể hiểu được, trong tình yêu có đôi khi cũng phải tỏ ra mềm yếu đi một tí, nói những lời yêu thương nũng nịu bên tai người đàn ông ấy, những điều đó còn hơn cả những hy sinh thầm lặng của cô.

Cho nên, cách Tô Duyệt yêu Thẩm Gia Dũng, cùng với thế lực đã suy bại từ gia đình cô, vốn không đủ sức mạnh để khiến Thẩm Gia Dũng không chống với những cám dỗ trần trụi kia.

“Anh Ninh, tôi không muốn anh vì giúp tôi mà khó xử.” Tô Duyệt nhỏ giọng giải thích, hôm nay tất cả mọi người ở đây đều chĩa mũi dùi vào cô. Cô biết, làm con gái nhà họ Tô, những chuyện này cô đều phải đối mặt. Cho dù là bất kì người nào nói sao về cha mẹ cô, cô cũng không được hèn yếu mà lùi bước, cô phải dũng cảm ngẩng cao đầu đối đầu với những người ấy, để họ biết, tôn nghiêm của nhà họ Tô của cô không dễ dàng bị chà đạp như vậy.

Tô Duyệt đứng thẳng sống lưng, giống như một đóa hoa mai nở rộ trước gió, quật cường đứng đó, nghênh đón những lời châm chọc cùng ánh mắt khiêu khích của Triệu Nhã Cầm và Tô Thiến Tuyết.

Cho dù là hiện tại cô đang rất muốn chạy trốn.

Cho dù trong lòng cô, giờ phút này, cũng hy vọng có người đi tới bảo vệ mình.

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thẩm Gia Dũng, nhìn người đàn ông cô đã từng yêu, lại thấy anh ta đang tay trong tay với người con gái khác, ánh mắt anh ta cũng chỉ dừng ở chỗ cô vài giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng rời đi.

Khoảng khắc cô nhìn về phía mình, hô hấp của Thẩm Gia Dũng như đột nhiên ngừng lại, những hình ảnh trong ba năm bên nhau đột nhiên ùa về trong tâm trí anh. Cô làm cơm hộp tình yêu cho anh, cô đứng phía sau anh cười khúc khích, một mình cô đứng dưới trời chiều ngắm trời cao xanh cùng với ánh mắt chứa đựng ưu thương… Anh cũng đã từng nhìn đến si mê.

Anh và cô bên nhau ba năm, Thẩm Gia Dũng lại có cảm giác mình không hiểu rõ cô, cho dù là đứng ngay cạnh nhau, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng anh luôn có cảm giác giữa hai người có khoảng cách.

Ví dụ như lần trước anh níu kéo, cũng như lần này anh thể hiện tâm ý của mình trước cô, còn hèn mọn cầu xin cô hiểu thông cảm và tha thứ, vậy mà Tô Duyệt vẫn cứ thế tuyệt tình rời đi, một chút dư âm cũng không để lại cho anh.

Cho nên, có đôi khi Thẩm Gia Dũng nghĩ rằng, bản thân mình bị Tô Thiến Tuyết hấp dẫn không cưỡng lại được, phần lớn nguyên nhân là do Tô Duyệt.

Nếu như cô tỏ ra quan tâm tới anh hơn, nếu như cô có thể trở nên yếu đuối một chút, cho anh biết cô rất cần anh, không thể rời xa anh, anh nhất định sẽ đủ sức chống lại được những cám dỗ này.

Mà Triệu Nhã Cầm, vì thấy đột nhiên có người đàn ông ở đâu xen vào làm cho sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng sự ẩn nhẫn kiềm nén mấy chục năm qua đã dạy cho bà cách nhẫn nhịn, đè nén cảm xúc của mình.

“Ánh mắt của những người kia anh không quan tâm, chẳng lẽ Tô tiểu thư em cũng để ý những thứ tầm thường đó sao?”

Biết cô vì lo lắng cho mình, nhưng trong lòng Ninh Duệ Thần vẫn thấy không thoải mái, anh bá đạo cầm áo khoác lên người cô, hai bàn tay cứng rắn ôm lấy hai vai cô, khàn giọng nói: “Đừng cự tuyệt anh.”

Tô Duyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, cô không ngờ được một người đàn ông chỉ mới vài lần gặp gỡ lại muốn bảo vệ mình như vậy, cô hơi thẫn thờ, không biết nên ứng phó thế nào.

“Anh Ninh…”

Ánh mắt sáng quắc của Ninh Duệ Thần nhìn cô, dường như cô chính là vật báu quý nhất thế gian vậy, “Hửm?”

Tô Duyệt mất tự nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Như vậy… Không hay cho lắm.”

Ánh mắt như chợt đông lại, giọng nói đầy từ tính tăng thêm mấy phần uy hiếp, Ninh Duệ Thần có chút không vui cau mày nói: “Không hay chỗ nào?”

“Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm.” Cũng không muốn anh phải rơi vào vòng nước xoáy này.

Bất luận là xét theo phương diện nào, Ninh Duệ Thần đều rất ưu tú, từ đáy lòng cô không muốn có quan hệ gì với anh, càng không muốn danh dự của anh vì mình mà chịu ảnh hưởng.

Ninh Duệ Thần nhướn cao lông mày, sợ cô không đủ ấm nên kéo chiếc áo khoác trên người cô lại chặt hơn, ngang ngược nói: “Chỉ cần là chuyện anh muốn làm, ai cũng không thể ngăn cản được. Huống chi, ánh mắt của người khác thì có liên quan gì tới anh?”

Lúc kéo lại áo khoác anh hơi dùng sức, nhưng không hề làm cô đau, ánh mắt sáng rực cùng những lời nói vừa rồi của anh vô cùng thật lòng. Tô Duyệt không tự nhiên cúi đầu, không phản kháng nữa.

Hai người dường như đã quên mất chỗ này còn có rất nhiều người, càng không biết được rằng những người này đang không ngừng đấu tranh tư tưởng, phải dùng bao nhiêu khả năng mới có thể áp chế được sự giận dữ cùng ghen tỵ trong lòng.

Lúc này trong mắt Ninh Duệ Thần chỉ có Tô Duyệt, mà Tô Duyệt, vì hành động của Ninh Duệ Thần cứ lóng ngóng không biết nên làm gì. Vì vậy cho nên trong lúc này đương nhiên không rảnh mà bận tâm đến người phụ nữ đang muốn xé cô ra thành trăm mảnh.

Tay đang nắm chặt tay Thẩm Gia Dũng của Tô Thiến Tuyết bỗng dùng sức nặng hơn, ánh mắt càng thêm sôi sục căm hận, đang tính mở miệng thì Triệu Nhã Cầm đã đè lại ta cô, dùng mắt bảo cô không được làm ẩu.

Tô Thiến Tuyết không biết ở giữa có gì bất thường, lợi hại ra sao. Nhưng Triệu Nhã Cầm thì biết người đàn ông trước mắt này không phải là người hai mẹ con bà có thể động vào. Chỉ riêng cái thân phận là luật sư cao cấp đại diện bên cạnh thị trưởng thôi, chỉ cần anh ta cau mày một cái đủ làm cho người của cả Lạc Thành sợ đến phát run rồi.

“Bà Triệu!” Một tốp quý bà mặt hoa da phấn ở phía sau đột nhiên gọi vang í ới, cũng đang đi về hướng bên này.

Triệu Nhã Cầm đương nhiên không thể để người ngoài tới đây được, thận trọng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tô Thiến Tuyết, rồi cười rời đi.

Sau khi Triệu Nhã Cầm rời đi, bản chất của của Tô Thiến Tuyết liền lộ hết ra, nhìn hai người tình ý ngọt ngào ngay trước mặt mình, cơn tức giận đã hoàn toàn chôn vùi lý trí.

“Chị họ à, chị vừa mới thất tình đã đi tìm ngay chỗ dựa mới rồi sao? Chị có phải lấy cái gì ra để đổi không đấy?” Tô Thiến Tuyết híp mắt lại nói, ánh mắt như muốn đâm thủng người.

Tô Duyệt không nói, cũng không thèm nhìn một cái toan quay người bỏ đi.

“Tô Duyệt, cô có cần xem thường người khác tới mức này không?” Thẩm Gia Dũng đã không nhịn được nữa, biết rõ là Tô Thiến Tuyết sai nhưng vẫn gầm lên với Tô Duyệt.

“Chó cắn tôi một cái, chẵng lẽ tôi cũng phải cắn lại nó một cái sao?” Tô Duyệt cười lạnh nói, “Xin lỗi nha, tôi ngại bẩn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.