Vách Tường Có Mẳt (Cách Tường Hữu Nhãn)

Chương 2: Cách tường khẩu giao làm người bên kia tường bắn tinh



Lần mộng Xuân này qua đi, Tô Minh càng ngày càng cảm thấy khát khao ham muốn. Bởi vì thân thể kỳ quái không dám ở trước người khác bại lộ, cho nên sau khi tốt nghiệp đại học cũng không trải qua yêu đương chỉ dùng phương thức tự an ủi dương v*t mà phát tiết. Mà thời gian trong lúc rình coi này mang đến dục vọng ham muốn trong thân thể càng lúc càng lớn.

Giơ khăc nay cậu đột nhiên nghĩ ra một quyết định, cậu không thể thông qua cái lỗ kia đi nhòm ngó người khác nữa, cậu phải liên hệ chủ nhà trọ lấp cái lỗ này lại, để tránh khỏi sau này tâm thần không yên.

Nghĩ đến ngườikia, Tô Minh lại quyết tâm đem tạp niệm bài trừ vì người kia chiếm cứ tràn đầy trong đầu óc cậu.

Tô Minh không biết vì mình là người song tính hoặc là lý do nào khác mà cậu lớn lên trông cũng rất “Mỹ”. Cậu có lông mày cong cong như lá liễu, đôi mắt hai mí to, con ngươi đen sâu thẳm, bên dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ. Cánh mũi khéo léo cao thẳng, môi hồng răng trắng. Mà da de có thể là do di truyền của mẹ rất trắng hồng và mịn màng.

Trong cuộc đời của cậu từ khi hiểu chuyện đến giờ vẫn luôn cố gắng làm cho mình trải qua sinh hoạt như một “Thẳng nam”, mà trong lòng cậu cũng tự hiểu mình trước sau cũng không thẳng được.

Tô Minh không phủ nhận cậu rất thích dạng người thân thể cường tráng, bắp thịt đường nét rõ ràng, đầu đinh, mày rậm, sóng mũi cao. Cậu thấy bộ dáng của người kia nằm ở trên giường ngủ say rất giống như trong mộng tưởng của cậu toàn bộ đặc thù đều ăn khớp.

Trong đầu cậu rất hỗn loạn, một bên muốn ngăn trở mình liên hệ chủ nhà trọ, một bên lại ảo tưởng nhiều hơn nữa muốn nhờ cái lỗ kia đem hai không gian trở nên gần gũi thêm một quãng thời gian nữa.

Đóng lại vòi sen, cậu thấy mình trong gương hạ quyết tâm rồi đi ra ngoài.

Cậu để thân thể trần truồng ở trong phòng đi tới đi lui tìm điện thoại di động bấm dãy số chủ nhà trọ lại được báo rằng: “số máy bạn gọi tạm thời không liên lạc được. “

Như là quả bóng xì hơi cậu đổ về nằm trên giường, tất cả dũng khí khi mới vừa rút điện thoại gọi đã tiêu tan hết rồi.

Cậu ngẩng đầu nhìn cái lỗ trên tường trong lòng hốt hoảng mới vừa rồi đã quên mất không đem áp phích quảng cáo dán trở lại! cậu lập tức ngồi dậy, ngay cả thân thể đang trần truồng cũng quên, lý trí bảo bản thân dừng lại, mà thân thể lại không tự chủ được hướng nơi đó nhìn qua.

Giang Xuyên không phải có mắt như mù ngày thứ nhất dọn đến anh đã phát hiện ra cái lỗ này, chẳng qua là lúc đó sát vách không có người ở nên anh cũng không để ý tới nữa.

Nhưng rồi khoảng một tuần trước giác quan thứ sáu báo cho anh biết có người ở bên kia nhìn anh chằm chằm.

Cảm nhận này không thể nghi ngờ làm cho người ta sởn cả tóc gáy. Nhưng anh đã gặp qua người khách trọ ở sát vách này.

Lần đầu tiên từ mắt mèo trên cánh cửa nhìn thấy cậu đứng ở cửa phòng của mình nhìn sang bên này làm Giang Xuyên cảm thấy rất thú vị. Anh cố tình không để ý sự tồn tại của cái lỗ kia để vị tiểu mỹ nhân dễ dàng mà nhìn nhất cử nhất động của mình.

Nhưng rồi anh cũng không đủ định lực như trong tưởng tượng của mình. Anh dùng thời gian hai giây đồng hồ để quyết định yểm trợ đối phương. Anh đem cái bàn để máy vi tính tới chỗ khác, mà giường thì lại gần sát bên tưỜng.

Sau khi nhìn thân thể trần truồng của người ở phòng bên lắc lư trước mắt anh có thể khẳng định người kia không phải là người thanh niên có cơ thể bình thường.

Anh ngẫm nghĩ một chút đợi người kia đến gần cái lỗ thì anh ưỡn ưỡn thân mình đem dương v*t cương cứng cắm vào cái lỗ trên tường.

Cái lỗ trên tường có thể đã tồn tại rất lâu, dường như là có người cố ý làm ra cho nên xung quanh không phải thô ráp mà là rất bóng loáng do cái lỗ được một vòng tròn bằng gỗ bao lại.

Tô Minh nhìn thấy những sợi gân xanh nổi lên trên thân dương v*t màu tím đen đột nhiên xuất hiện ở trong cái lỗ sợ đến hết hồn.

Cậu đúng là đối với màn này cảm thấy kinh ngạc giống như mình làm chuyện xấu bị người phát hiện! Mà cảm giác sợ sệt cùng hưng phấn đến cùng một lúc khiến cậu có cảm giác kích thích trước nay chưa có.

Cái tính khí người thanh niên trong giấc mộng hiện giờ ở trước mắt mình, Tô Minh không chút do dự mà cúi người xuống hé miệng nhẹ nhàng cắn một cái. Cảm giác được vật cứng nhảy lên, Tô Minh cười cười ngậm dương v*t trước sau phun ra nuốt vào.

Giang Xuyên chỉ cảm thấy được dương v*t của mình được một nơi thật mềm mại nhẹ nhàng ngậm vào, nóng bỏng sảng khoái đến chịu không nổi. Đầu lưỡi ở trên lên nhỏ khiêu khích chung quanh làm anh sướng đến muốn chết. Chỉ tiếc là cách bức tường anh không biết côn th*t của mình ở bên kia trong cái miệng nhỏ đỏ như hoa anh đào làm sao ra vào, cung không nhìn thấy Tô Minh đôi mắt híp lại tạo thành một bộ dạng phong tình đáng yêu vô cùng.

Tô Minh không có phụ lòng anh, những năm gần đây cậu đã luyện Gv cùng H văn đến thành thục.

Nếu không phải cái lỗ không đủ lớn, Giang Xuyên chỉ muốn trói cậu lại manh me đâm vào.

Tô Minh thân thể cực nhạy cảm lúc này cung hưng phấn ma chay ra d*m thủy, tiểu đệ phía trước không người an ủi nên cậu giãy dụa thân thể, tưởng tượng không có bức tường này lập tức có thể đem vật trong miệng tiến vao hoa huy*t mặc tình cho nó công phá.

Cậu phun ra dương v*t, cuối cùng ở trên quy đầu mạnh mẽ hút một hơi. Giang Xuyên bụng dưới căng cứng cực lực hít sâu trấn tĩnh. Tô Minh lần này mang đến cho anh kích thích lớn vô cùng, đặc biệt là khi tưởng tượng thấy cái miệng nhỏ ngậm lấy dương v*t của mình anh không nhẫn nại thêm nữa đem tinh dịch bắn vào miệng Tô Minh.

Tô Minh lần đầu tiên nếm được tinh dịch của người khác, cậu liếm liếm môi giương mắt nhìn sang bên kia. dương v*t sau khi bắn tinh vẫn hơi cứng rắn nằm ở nơi đó, Tô Minh đến gần đem tinh dịch còn thừa lại toàn bộ liếm sạch sẽ.

Giang Xuyên lui về phía sau nhúc nhích một chút rút dương v*t lui trở về. Tô Mình cúi người xuống tha thiết mong chờ nhìn anh trong mắt không kịp che giấu kinh ngạc và tình dục cÒn lưu lại.

Dáng dấp của cậu nhìn ngây thơ mà phóng đãng.

Tô Minh không nhìn thấy đối phương trong lòng cảm thấy trống rỗng, sau đó nghe thấy có tiếng gõ cửa, không gấp gáp, rất nhẹ như đang thăm dò giống như dành cho Tô Minh sự an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.