Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 18



Dáng người Huyết tộc trước mặt thon dài, làn da trắng nõn, một nụ cười mỉm nơi khóe miệng, người nọ có một mái tóc bạc dài.

Đường nét người nọ đậm, là một vẻ đẹp trung tính. Khí chất trên người có chút lạnh lùng nhưng thần sắc đôi lúc lại mang chút mơ hồ ma mị.

Lúc này Huyết tộc nọ cười rộ lên, dưới là đôi mắt vàng trên là nốt ruồi đỏ, nhìn gã càng thêm đẹp.

“Thật ra ngoài gốc năng lượng, tôi còn muốn mua một vật của Nguyên soái.”

Yến Tử Hàn nhìn Huyết tộc bằng đôi mắt lạnh lùng. Không hiểu sao trong đầu hắn lại toát lên một suy nghĩ mà trước nay chưa từng nghĩ đến.

Trùng cái thế này dựa theo thẩm mỹ của Trùng tộc sẽ rất được yêu mến.

Đúng là … càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Giọng điệu Yến Tử Hàn càng thêm không kiên nhẫn, “Thứ gì?”


Huyết tộc tóc bạc hơi mỉm cười, “Pheromone Trùng tộc.”

Một giây đó xung quanh chợt trở nên yên tĩnh. Ánh mắt Yến Tử Hàn hoàn toàn lạnh băng, “Ta không có thứ đó.”

“Nguyên soái chẳng cho tôi mặt mũi gì cả,” Huyết tộc quấn lọn tóc dài, “Dù chỉ ngồi đây tôi cũng có thể ngửi được mùi hương dính trên người ngài.”

“Pheromone này so với đống đồ được mô phỏng vụng về trên thị trường thì cao cấp hơn biết bao nhiêu.”

Người nọ say mê nheo mắt, sau đó lại cười nói với Yến Tử Hàn: “Quả thật làm tôi hoài nghi kim ốc của ngài có phải đang giấu một Hùng tử hay không đấy.”

Yến Tử Hàn mặt không cảm xúc nhìn tên Huyết tộc, “Trùng tộc đã chết sạch rồi.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng trên đời luôn có những kỳ tích tuyệt vời xảy ra.”

Huyết tộc nói xong thì cười mở quang não trong tay ra. Quang não lập tức bắn ra một hình chiếu 3D, đây là một đoạn ghi hình phát sóng trực tiếp.


Trên hình chiếu là một thiếu niên tuấn mỹ vô song, cậu đang ngồi xếp bằng tiến hành thí nghiệm tinh thần lực. Cậu chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, rất nhanh đã nhếch khóe miệng cười vì một kích mà mình vừa đánh ra.

Cặp mắt vàng mang theo ánh sáng, vừa hay nhìn lướt qua phía trước như thể đang nhìn người trước mặt, rồi cậu nở một nụ cười làm say đắm lòng người.

Yến Tử Hàn không có chuyện nhìn nhầm,  người này rõ ràng là Lâm Ngọc.

Huyết tộc nọ quan sát vẻ mặt Yến Tử Hàn, không e dè chuyện mình có hứng thú với người trong video, “Rất hoàn mỹ đúng không? Nếu có thể nhấm nháp nguồn máu nóng của cậu ấy, tôi chết cũng không hối tiếc.”

Thứ máu nóng này luôn luôn được Huyết tộc cho rằng là thứ ngon nhất.

Yến Tử Hàn ngồi ở kia, cả thân mình cao lớn bất động như một khối băng lạnh lẽo, “Với thứ sở thích cá nhân mắc ói của anh thì ta không có hứng thú, nếu không có chuyện khác thì tiễn khách.”


Huyết tộc khẽ cười, biểu hiện của Yến Tử Hàn có thể nói là không một lỗ hỏng, nếu không phải đôi đồng tử thẳng dài kia khi nhìn về mình lại mang sự chết chóc và độ nhọn đôi đồng tử đó như muốn mổ sống mình ra, thì gã còn tưởng Yến Tử Hàn nói thật.

“Thật là xấu hổ quá, tôi không quấy rầy Nguyên soái Yến nữa.” Gã Huyết tộc đứng dậy hành lễ, rồi lui ra ngoài.

Quan chỉ huy thấy Yến Tử Hàn còn ngồi ở ghế trên mãi sau vẫn không động đậy thì có chút lo lắng gọi một tiếng, “Nguyên soái …”

Yến Tử Hàn lúc này đột nhiên đứng lên, không nhìn ai mà trực tiếp đá cửa ra ngoài.

--

Lâm Ngọc vốn dĩ đang ngồi trong phòng khách ăn sáng, đột nhiên nghe tiếng cửa được mở ra một cách thô bạo thì không khỏi hoảng sợ.

Giây tiếp theo cậu nhìn thấy Yến Tử Hàn nổi giận đùng đùng đi nhanh về phía mình, hắn cắn miệng thành một đường thẳng.
Sao lại thế này?? Buổi sáng ra ngoài còn tốt mà.

Lâm Ngọc muốn đứng lên, không cẩn thận bị ghế dựa chặn lại. Nhưng Lâm Ngọc không ngã xuống sàn, vì phía sau cậu bỗng xuất hiện một đống màn sương màu đen, nó đang nâng cậu lên.

Lâm Ngọc quay đầu nhìn thì thấy trong màn sương trống không xuất hiện một người đàn ông xa lạ!

Da gã trắng nõn, có một mái tóc dài màu bạc, còn có một đôi mắt màu vàng, vẻ mặt hưng phấn cực kỳ nhìn cậu.

“Em là Hùng tử thật à!”

Lâm Ngọc: ??? Không, người này là ai! Từ đâu ra vậy?!

Huyết tộc nắm lấy cánh tay Lâm Ngọc, cúi đầu để sát vào, mê luyến hít mùi hương của cậu, kích động tới mức răng nanh cũng lộ ra, “Đây là mùi hương của Hùng tử đỉnh cấp, thật quá tuyệt diệu, tôi quả thực không dám tin em thật sự tồn tại.”

Bị điên à …! Gã này biết cậu sao? Cứ lại gần cậu làm gì?
Lâm Ngọc nhăn mày, xoay người muốn đẩy gã ra, thậm chí vươn tay tính bẻ tay gã. Nhưng không làm được.

Yến Tử Hàn thấy hai người gần như là ôm nhau thì nỗi tức giận trong ngực dâng lên, bước qua không chút nghĩ ngợi, “Buông ra!”

Huyết tộc cười lạnh, “Nguyên soái hà tất tức giận như vậy, tôi chỉ muốn kết bạn thôi mà.”

“Cái yêu thích buồn nôn của tôi, và chính Nguyên soái rõ ràng cũng am hiểu chuyện này, thậm chí so với tôi còn hiểu hơn nữa kìa!”

“Sao nào, Nguyên soái không muốn bỏ thứ mình thích à? Không hỏi thử ý của Hùng tử này sao?”

Lúc đầu gã Huyết tộc còn nở nụ cười châm chọc hai câu, nhưng dần dần về sau gã nhận ra Yến Tử Hàn đang dùng hết sức muốn để mình vào chỗ chết!

Gã căn bản không chống đỡ nỗi, rốt cuộc có chút luống cuống, “Nguyên soái Yến! Có chuyện thì từ từ rồi nói, anh muốn thành kẻ thù với Huyết tộc sao?”
Yến Tử Hàn cười, “Mi nghĩ ta còn sợ kết thù sao?”

Nụ cười này của Yến Tử Hàn khiến cho Huyết tộc tóc bạc lo sợ. Nháy mắt một đội binh tràn vào phòng, trực tiếp chỉa súng về phía gã.

Sắc mặt của Huyết tộc tóc bạc trở nên khó coi. Yến Tử Hàn không hổ với danh hung ác ngoài tinh vực, đúng là không chọc vào được, dù mi chỉ bứt một cọng lông của hắn thì hắn cũng sẽ đuổi theo cắn cho chết! Nhưng Huyết tộc cấp cao không dễ bị gϊếŧ như vậy. Gã trực tiếp hóa thành một làn sương đen, biến mất không thấy bóng dáng.

Quan chỉ huy đi lên trước một bước, “Nguyên soái.”

“Bắt!” Yến Tử Hàn hít một hơi, gần như muốn ném con quỷ hút máu đó vào vào lò phản ứng hạt nhân thiêu chết, nhưng hắn bình tĩnh lại rồi nói: “Trước nhốt lại.”

“Dạ.”

Yến Tử Hàn lúc này mới xoay người nhìn về phía Lâm Ngọc.
Bởi vì vừa rồi hai người đánh nhau nên phòng rất lộn xộn, Lâm Ngọc không thể không lùi lại một chút, đứng ở góc tường.

Khi đối diện với ánh mắt Yến Tử Hàn cậu không khỏi run lên.

Sao Yến Tử Hàn lại giận?

Yến Tử Hàn đi vài bước đến trước mặt cậu, nắm cổ áo ấn Lâm Ngọc lên tường.

Lâm Ngọc hoảng sợ, khó hiểu nhìn Yến Tử Hàn, không nghĩ rằng đón chờ mình lại là một câu hỏi sặc mùi quái đản.

“Gã đẹp không?”

Ai??

Lâm Ngọc căn bản không biết đầu đuôi câu chuyện là gì, cậu ngơ ra. Nhưng mắt thấy vẻ mặt Yến Tử Hàn càng ngày càng không tốt, lông tơ cả người Lâm Ngọc đều dựng lên. Bản năng muốn sống làm cậu lắc đầu, “Không, không.”

“Vậy hồi nãy cậu nhìn gã làm gì!”

Cậu nhìn gì cơ?? “Tôi không …!”

“Có nhìn!” Yến Tử Hàn nhìn chằm chằm Lâm Ngọc, rõ ràng cảm xúc không đúng lắm, giọng điệu cũng không tốt, như kiểu Lâm Ngọc không nghe lời thì không buông tha.
Lâm Ngọc suy nghĩ nửa ngày. Cậu nhìn ai chứ, người mới nãy à??

“Bởi vì người đó đột nhiên xuất hiện …” Cảm giác Yến Tử Hàn nắm cậu còn chặt hơn, Lâm Ngọc đành phải vội vàng sửa lời, “Xin lỗi. Rất xin lỗi!”

Nhìn mặt Lâm Ngọc bị mình dọa trắng bệch. Yến Tử Hàn cắn chặt răng, cuối cùng vẫn buông cậu ra. Đáng ghét, mới nãy hắn hỏi gì vậy chứ, hắn vốn dĩ không muốn hỏi cái này!

“Cậu gạt ta. Cậu căn bản không phải Người hợp gen.”

Yến Tử Hàn cũng là cấp S, nên hắn biết trong video Lâm Ngọc rõ ràng đang làm thí nghiệm cấp S. Một Người hợp gen cấp thấp ngay cả ý thức bản thân còn không có thì căn bản không có chuyện tinh thần lực lại cao như vậy!

Yến Tử Hàn cắn răng nói: “Nói, là ai phái cậu tới, có âm mưu gì?”

Cái gì? Lâm Ngọc xoa cổ áo mình, càng mờ mịt hơn, “Không có …”
“Còn giả bộ?”

Mồ hôi lạnh của Lâm Ngọc chảy ra, lời Yến Tử Hàn nói đúng là không đầu không đuôi.

Chẳng lẽ Yến Tử Hàn phát hiện linh hồn cậu không thuộc về thân thể này, cho nên nghi ngờ cậu là gián điệp?? Nhưng làm sao cậu biết được chứ?

Lâm Ngọc lắc đầu nguầy nguậy, cẩn thận nắm lấy tay Yến Tử Hàn, “Không có ai phái tôi đến cả. Thật sự không có.”

Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc, ngực phập phồng vài cái, rốt cuộc vẫn bỏ vấn đề này đi, nhưng hắn không nhịn được đem chuyện mà mình để ý nhất ra hỏi: “Tại sao cậu phát sóng trực tiếp, cậu muốn thông đồng với ai!”

??

Lâm Ngọc căn bản không biết Yến Tử Hàn đang nói gì, “Tôi không có …” Cậu muốn đi đến ôm Yến Tử Hàn, “Thật sự không có mà.”

“Sao lại không! Nhìn ta giống thằng ngu lắm à!”

Chuyện khác Yến Tử Hàn hỏi tới thì còn có thể mặt không cảm xúc, nhưng một khi nghĩ tới bản thân xem cái video phát sóng kia từ chỗ Huyết tộc thì lửa giận lập tức lại bốc lên.
Bao nhiêu người nhìn thấy Lâm Ngọc cười với họ? Bọn họ dám!

Hắn đẩy tay Lâm Ngọc ra, xách sau cổ cậu lên, trực tiếp kéo quang não đến trước mặt cậu rồi mở ra.

Qua từng thao tác của Yến Tử Hàn, lần đầu tiên Lâm Ngọc mới biết quang não này có hai cái quang bình!

Chờ hai màn hình song song xuất hiện, Lâm Ngọc mới nhìn thấy giao diện vẫn luôn hiển thị phát sóng trực tiếp, cậu kinh ngạc mở to mắt.

Mấy người mỗi ngày đều chờ Lâm Ngọc phát sóng trực tiếp thấy cậu online thì còn chưa kịp mừng đã thấy có gì đó sai sai.

Chủ nhân nhỏ của bọn họ đang bị một người đàn ông cao lớn sắc mặt xanh mét túm cổ áo, cậu bị đưa đến trước quang não một cách thô bạo.

Làn da ở cổ áo Hùng tử đều đỏ lên, nhưng sắc mặt lại rất trắng. Cậu gian nan nâng khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía màn hình, vẻ khiếp sợ và hoảng loạn hiện trong mắt, bèn vội quay đầu muốn nói gì đó với người đang túm mình.
Sau đó phát sóng bị ngắt.

Tiêu rồi, chuyện này khiến mọi người hiểu rằng Hùng tử kia quả nhiên đã có chủ.

Có mấy người trong lúc nhất thời không nhận ra Yến Tử Hàn, bọn họ đều tức giận.

“Sao hắn lại thô bạo với chủ nhân như vậy chứ?”

“Thật quá đáng. Lòng tôi đau chết mất! Không chăm sóc Hùng tử được thì đưa cho tôi!”

Nhưng vẫn còn rất nhiều người nhận ra người ấn Lâm Ngọc lên bàn là ai.

Dù trong lòng có khát cầu Hùng tử bao nhiêu đi nữa, dù có bất mãn với hành động của Yến Tử Hàn bao nhiêu đi nữa, thì bọn họ vẫn vô cùng đau đớn từ bỏ ý nghĩ muốn cứu Lâm Ngọc ra.

Đối thủ quá mạnh, bọn họ thật sự là không thể chọc được!

Nhưng dù toàn bộ Trùng tộc lai ở Tinh Tế nghĩ như thế, thì vẫn có vài người giống gã Huyết tộc kia dám đứng lên chống lại Yến Tử Hàn …
Đặc biệt là Liên Bang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.