Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 19



Lâm Ngọc nhìn thấy giao diện phát sóng trực tiếp thì rất kinh ngạc. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới lúc mình click bừa vào icon thì lại mở ra chức năng này.

“Tôi không cố ý!” Lâm Ngọc ngẩng đầu muốn giải thích nhưng Yến Tử Hàn lại nhìn chằm chằm vào quang bình, đôi đồng tử dựng đứng thành một đường dài.

Sau khi phát sóng trực tiếp bị tắt, một tin nhắn được bắn ra trên thiết bị.

Hằng ngày bình luận dưới mỗi phát sóng của Lâm Ngọc đều là các kiểu liếm màn hình ngu ngốc, tin nhắn toàn nói trắng trợn.

Yến Tử Hàn nhìn mà giận run người, sau tai xuất hiện một chút vảy rồng đen.

“Cậu cho bọn họ nhìn cái gì?!”

Lâm Ngọc đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Yến Tử Hàn, trong lúc nhất thời bị dọa chảy mồ hôi lạnh.

Lúc trước khi tức giận đúng là trông  Yến Tử Hàn đáng sợ, nhưng trên mặt hắn không có biểu tình gì quá lớn, thậm chí đôi khi là nụ cười lạnh lùng. Lâm Ngọc lần đầu tiên thấy vẻ không cách nào khống chế trên mặt Yến Tử Hàn, hắn rõ ràng đang phẫn nộ.


“Sao, muốn chấn hưng Trùng tộc? Nên dựa vào quá khứ ngủ với từng đó người phải không?”

Lâm Ngọc mở to hai mắt. Lắc đầu kịch liệt, “Không, tôi không biết!”

Nhưng lúc này Yến Tử Hàn rõ ràng nghe không vào, nắm tay siết chặt đến rung lên.

Lâm Ngọc sợ hãi nhìn hắn.

Yến Tử Hàn nếu đấm cậu một cái thì cậu sẽ ngủm luôn mất.

Hiển nhiên Yến Tử Hàn cũng biết điều này. Hắn siết chặt nắm tay, người này yếu muốn chết, đụng vào cũng không được!

Hắn chỉ có thể nện một đấm lên bức tường bên cạnh Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc bị  dọa nhắm hai mắt lại, chỗ bị đấm kia lủng thành một cái hố.

“Ta còn không biết toàn Tinh Tế lại có nhiều Trùng tộc lai như vậy đấy. Cậu điều tra hay lắm! Có muốn ta mời bọn họ đến đây không? Mở cho cậu làm! Cho ȶɦασ mẹ cậu tuyển phi luôn!?”


Lời này của Yến Tử Hàn vừa chua vừa khắc nghiệt, không chút lý trí nào, giống như vừa vớt ra từ lu dấm vậy.

“Không phải! Tôi thật sự không biết, tôi sẽ không …” Lâm Ngọc càng thêm luống cuống, tiếp tục lắc đầu, còn đánh bạo đi qua muốn nắm tay Yến Tử Hàn.

Nhưng Yến Tử Hàn phản ứng rất lớn, liền đẩy cậu ra, “Đừng chạm vào ta!”

Lâm Ngọc bị đẩy va vào tường, cũng không dễ chịu gì.

Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc nhíu mày thì theo bản năng muốn nâng tay qua dìu cậu, vừa ý thức được suy nghĩ của mình thì sắc mặt hắn càng khó coi, cả người cứng đờ căng thẳng lui ra sau, hắn như mộy con thú bị vây nhốt đi qua đi lại trong phòng.

“Ta nên gϊếŧ cậu, ta biết sẽ như vậy mà, ngay từ đầu ta nên gϊếŧ cậu.”

Yến Tử Hàn tin chắc rằng Lâm Ngọc cố ý cũng là có nguyên nhân.


Đế quốc Trùng tộc quy định cấp bậc rất nghiêm, Hùng tử Trùng tộc càng ưu tú thì tinh thần lực cũng ưu tú không kém.

Pheromone của Trùng đực đứng đầu kim tự tháp không những có thể làm  Hùng tử cấp thấp thần phục, còn có thể nhẹ nhàng làm hàng trăm hàng ngàn Trùng cái vì đó mà thần hồn điên đảo, vào sinh ra tử. Nếu nói bản năng của Trùng cái là trung thành vô điều kiện với Hùng tử, thì bản năng của Hùng tử chính là khống chế càng nhiều Trùng cái càng tốt, mà làm như thế chỉ vì muốn chương hiển địa vị và pheromone ưu việt của mình.

Hắn nên nghĩ đến từ đầu rồi mới phải. Sâu này ảnh hưởng lớn tới hắn như vậy sao có thể chỉ là một Người hợp gen. Cậu ta chính là một con Trùng đực đáng chết.

Cấp S hả! Nếu đế quốc Trùng tộc chưa diệt thì sâu này chính là hoàng tử! Vậy thì đúng là tam cung lục viện, vạn người nghênh đón, muốn cái gì có cái đó. Cậu đương nhiên sẽ không thỏa mãn với việc ở bên hắn!
“Nguyên soái.” Quan chỉ huy đột nhiên tiến vào.

Sắc mặt Yến Tử Hàn âm trầm, “Bắt được rồi à?”

“Chưa ạ …”

“Vậy anh tới đây làm gì!”

Quan chỉ huy lau mồ hôi lạnh, “Vừa rồi chúng tôi nhận được rất nhiều thỉnh cầu …”

Yến Tử Hàn nheo mắt, “Có ý gì?”

Quan chỉ huy nhanh chóng nói ra vài cái tên. Đều là những người có tên tuổi ở Tinh Tế, “Bọn họ đều … hy vọng có thể nói chuyện với ngài. Nhưng lại không chịu nói rõ ý muốn của mình.”

Yến Tử Hàn cười trong sự giận dữ.

Trùng hợp vậy sao. Ý đồ của bọn chúng còn chưa rõ ràng à!

Vừa rồi bọn họ nhìn thấy hắn trong cái phát sóng trực tiếp của sâu này đúng không!

“Nói cho chúng nếu muốn sống thì cút xa một chút.”

“Dạ.” Quan chỉ huy vừa định rời đi, thì thiết bị của y lại phát ra ánh sáng đỏ. Y cúi đầu nhìn thoáng qua thì sắc mặt tức khắc hơi khó xử.
“Nguyên soái … lần này là Liên Bang.”

Nếu trên đời này có thứ Yến Tử Hàn khó đụng thì đó tất nhiên là Liên Bang.

Yến Tử Hàn cắn chặt răng, nhìn về phía Lâm Ngọc, “Cậu muốn rời khỏi ta phải không?”

“không mà.” Lâm Ngọc hết đường chối cãi, bởi vì Yến Tử Hàn căn bản không nghe cậu nói.

“Cậu được lắm, thông đồng toàn nhân vật lớn.” Yến Tử Hàn tin vào suy đoán của mình. Bởi vì hết thảy đều quá hợp lý.

“Cậu cảm thấy bọn chúng có thể đưa cậu đi? Nằm mơ!”

Yến Tử Hàn đi qua nắm lấy tay Lâm Ngọc, rút dây xích bạc từ quân phục xuống, trở tay khóa Lâm Ngọc ở cây cột trước giường.

Sau đó hắn vươn tay nắm quang não trong phòng lên rồi đi nhanh ra ngoài. Lúc đi ra còn khóa cửa lại.

Lâm Ngọc không tin nổi mà nhìn cửa bị khóa, một mình cậu ngồi trong phòng.
Bị khóa thế này làm cậu vừa không đứng dậy được vừa không thể ngồi xuống. Cậu chỉ còn cách ngồi xổm. Bằng không tay sẽ bị kéo lên, không thoải mái gì cho cam.

Lâm Ngọc ngồi mà khó chịu, chỉ có thể đứng chốc lát rồi lại ngồi xổm, tâm trạng không vui. Cậu không biết chuyện của Trùng tộc, cho nên không hiểu tại sao Yến Tử Hàn lại nói mình như vậy.

Tại sao Yến Tử Hàn không tin cậu.

Được rồi, cậu sẽ không dùng quang não nữa, nhưng chuyện khác là do Yến Tử Hàn tự nói. Yến Tử Hàn chỉ nghĩ đến chuyện đó, hắn không tin cậu, hắn chửi cậu.

Lâm Ngọc ngây người trong phòng rất lâu, càng ngồi càng thấy khó chịu, càng nghĩ càng ủy khuất.

Chờ khi Yến Tử Hàn đến mở cửa ra, cảm xúc đầu tiên khi Lâm Ngọc ngẩng đầu thấy Yến Tử Hàn là tức giận, chứ không phải sợ hãi.
“Tôi đã nói là tôi không biết, tôi không cố ý! Anh cũng không tin.”

Cậu cắn chặt răng, nói thêm một tràng: “Từ đầu anh đã muốn gϊếŧ tôi, tôi làm sai cái gì chứ, vậy anh gϊếŧ tôi đi! Gϊếŧ đi.”

Yến Tử Hàn dừng lại một chút, lập tức đi nhanh đến chỗ cậu.

Lâm Ngọc nói hết nỗi niềm trong lòng ra, khi thấy Yến Tử Hàn đã đi đến trước mặt mình và đang giơ tay ra thì cậu bỗng sợ hãi, vội nhắm mắt lại.

Yến Tử Hàn ôm lấy cậu, vội vàng đưa tay mở dây xích cho Lâm Ngọc, rồi nhíu mày nắm cổ tay Lâm Ngọc.

Sao thế này thôi mà sâu cũng bị thương vậy?

Lúc ấy Yến Tử Hàn tức điên lên được, lòng chỉ nghĩ làm sao để sâu này không thể đi đâu nữa.

Kết quả vừa mở cửa thì thấy Lâm Ngọc đang nửa ngồi dưới đất với tư thế vô cùng khó chịu. Tay bị dây xích kéo lên, cổ tay trắng nõn bị thít chặt thành một vết trầy đỏ.
Lòng hắn căng thẳng, lập tức đi tới cởi xich cho Lâm Ngọc. Muốn cho cậu đứng lên, nhưng chân Lâm Ngọc đã tê rần hết cả, dù được hắn giữ chặt cũng bước đi lảo đảo. Tức khắc hắn thấy lòng mình đau, dứt khoát bế Lâm Ngọc lên.

Lâm Ngọc vốn đang khẩn trương, cậu không dám mở mắt, hồi lâu sau mới phản ứng lại thì Yến Tử Hàn đã bế cậu lên giường.

Lâm Ngọc mở mắt thì thấy Yến Tử Hàn đang ngồi đối diện, tay còn cầm một cái hộp chữa bệnh.

Yến Tử Hàn cụp mắt, cẩn thận xoa một loại cao thuốc trong lên cổ tay cậu, chờ bớt bầm rồi thì mở một miếng nhìn như băng dán có dây màu xanh ra bọc lại cổ tay cậu.

Thần kỳ chính là đau đớn biến mất rất nhanh, cổ tay được bọc bởi băng dán này cảm thấy lành lạnh, rất thoải mái.

Yến Tử Hàn làm xong thì cứ nhìn cổ tay cậu không nói gì.
Không biết đang suy nghĩ gì nữa.

Lâm Ngọc nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

Một lát sau, Yến Tử Hàn đột nhiên đứng lên.

Lâm Ngọc trong lúc nhất thời hơi co rúm lại, sợ Yến Tử Hàn chửi cậu tiếp. Nhưng sau đó Yến Tử Hàn chỉ xoay người ra cửa, khi trở lại đã cầm một chén thức ăn và một cái muỗng, rồi đút cho cậu ăn.

Lâm Ngọc: “…”

Chỉ là tay hơi đau thôi mà, cũng chả phải bị chặt đứt.

Lâm Ngọc đưa tay muốn cầm thì Yến Tử Hàn lại tránh đi, “Mở miệng.”

Lâm Ngọc nhấp miệng, nhưng dưới ánh mắt của Yến Tử Hàn cậu vẫn lúng túng mở miệng ra, rồi một muỗng thức ăn được đút thẳng vào.

Một lát sau Lâm Ngọc chịu không nổi mới nói: “Tôi no rồi …”

Ăn có một xíu vậy thôi à? Yến Tử Hàn vẫn đút tiếp, “Mấy miếng nữa.”

“…”

Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc cúi đầu nhai, cậu có chút tức giận nên không nhìn hắn. Hắn cũng biết bản thân bị ghét rồi.
Yến Tử Hàn im lặng một hồi, vẫn mở miệng, “Xin lỗi, ta không nên dữ với cậu.”

Hiện tại trên mạng có rất nhiều video ghi lại buổi phát sóng của Lâm Ngọc. Yến Tử Hàn xem một cách cẩn thận thì mới biết từ cái trước cho tới cái cuối Lâm Ngọc không tương tác với ai cả.

Hơn nữa chỉ cần nhìn quang não là biết Lâm Ngọc chưa từng mở tin nhắn ra xem, khả năng cao là cậu không thấy gì.

Phòng trị liệu đã từng kiểm tra toàn thân Lâm Ngọc rồi, thậm chí cả chip trong đầu cậu cũng nhìn rất rõ, từ gen của cậu cho thấy Lâm Ngọc là Người hợp gen, tuy không biết nguyên nhân do đâu mà cậu có trí lực và tinh thần lực khác thường, nhưng cậu chỉ mới được chế tạo ra mấy tháng trước …

Khả năng cao là cậu không biết xài quang não.

Yến Tử Hàn dần bình tĩnh, sau mới ý thức được phản ứng của bản thân rất quá đáng. Hắn cũng không biết tại sao khi nghĩ đến chuyện Lâm Ngọc sẽ rời khỏi mình và thân thiết với người khác. Hắn liền cảm thấy chuyện này như muốn mình chết đi vậy.
Lúc trở về thấy Lâm Ngọc bị thương thì hắn lại càng thêm tự trách.

“Ta cũng không nên nhốt cậu lại.” Biết rõ cơ thể sâu không tốt mà hắn lại làm gì thế này.

Lâm Ngọc nghe Yến Tử Hàn xin lỗi mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Yến Tử Hàn rốt cuộc cũng chịu tin tưởng cậu rồi sao?

Lâm Ngọc còn chưa nói lời nào đã bị câu hỏi của Yến Tử Hàn cắt ngang, “Cậu muốn gì?”

Lâm Ngọc nghi hoặc, “Muốn gì sao?”

Yến Tử Hàn cúi đầu, “Ta yêu cầu cậu chủ động xin ở lại lúc gặp Liên Bang.”

Hắn lại ngẩng đầu lên, trong thần sắc giấu một chút thấp thỏm, “Nói ta nghe cậu muốn cái gì, ta sẽ thỏa mãn điều kiện đó.”

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Tử Hàn: Đừng rời khỏi ta QAQ

_____

Tâm sự của tác giả:

Tam quan của truyện máu chó không thể so với hiện thực đâu nha …
Mọi người không thích thì tôi hiểu, cứ thoát ra ngoài đi, đừng so với thế giới thật, đừng tức truyện nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.