Chương 11: Tôi Đã Quên Rồi.
“Tích tích.”
Tiếng chuông điện thoại trong ngăn bàn không ngừng vang lên, Nhạc Bối Bối lúc này mới từ trong mớ hỗn độn trước mắt hồi phục tinh thần.
Cô lấy ra điện thoại từ trong cặp sách, là một số lạ. Trước đó tuy rằng Nhạc Bối Bối chỉ thay di động, nhưng danh bạ từ sim điện thoại cũ không có chức năng sao chép danh bạ liên hệ. Cô nghĩ có lẽ là người quen của nguyên chủ, liền nhanh chóng nhấn nút nghe.
“Tiểu thư, cô hiện tại đang ở nơi nào?” đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Trần Hiển. Tan trường đã hơn một tiếng, thiếu gia Tư Nguyên từ nửa tiếng trước đã cùng ông ngồi chờ cô. Không biết cô có phải đang cùng bạn đi chơi không, cuối cùng vẫn quyết định gọi một cú điện thoại trước khi rời đi.
“Mấy giờ rồi?” Nhạc Bối Bối vừa nghe liền giật mình, lấy điện thoại xuống xem thời gian, không nghĩ tới mới ngồi học có một lúc đã tiêu tốn hết gần ba bốn tiếng đồng hồ. Cô thậm chí còn không để ý từ khi nào đã tan học.
Nhạc Bối Bối nói với Trần Hiển mình vẫn ở trường, lúc này vừa dọn đồ vừa cùng Bạch Phàn vẫn luôn bên cạnh bầu bạn áy náy giải thích: “Làm phiền cậu quá, tôi không biết đã tan học, bây giờ phải trở về.”
“Không phiền.” Bạch Phàn nhẹ lắc đầu, vô cùng tri kỷ giúp cô thu dọn đồ đạc.
Vốn dĩ muốn tiễn Nhạc Bối Bối đến cổng trường, nhưng cô không chịu nên Bạch Phàn đành thôi. Thanh Mục là trường tư có tiếng, thu hút rất nhiều học sinh từ những địa phương khác nhau trong tỉnh H đến, có xa có gần, vì vậy cũng có chế độ nội trú. Bạch Phàn là học sinh nghèo vượt khó, hơn nữa thành tích vẫn luôn kiên cường đứng đầu khối, nhà trường vô cùng tạo điều kiện mà trực tiếp xếp cậu đến một phòng hai người ở, nhưng từ khi cậu chuyển vào, người bạn cùng phòng nọ lại chưa từng xuất hiện, rõ ràng là cố ý tặng riêng cho cậu một mình một phòng.
Trước khi hai người tách ra, Nhạc Bối Bối lo lắng thiếu niên nhất thời không quen với sự thay đổi của mình liền kêu cậu trao đổi thông tin liên lạc, sau đó dặn cậu ngày mai không cần phải vì cô chuẩn bị nhiều thứ không cần thiết như vậy.
“Tôi nói, cậu có nghe rõ không?” Nhạc Bối Bối ngẩng đầu nhìn Bạch Phàn, chỉ thấy thiếu niên cúi đầu nhìn mình, trong mắt lại là vẻ buồn bã vô hạn.
“Nghe rõ.” Bạch Phàn giống như không có quá nhiều vui vẻ.
“Vậy trở về đi, buổi tối nhớ ăn uống đầy đủ. Kết thúc tự học thì nghỉ ngơi sớm chút.” vẫn là nhịn không được dặn dò đối phương thêm một hai câu. Nhạc Bối Bối cảm khái, thật kỳ diệu, thông qua thiếu niên trước mặt, cô như nhìn thấy bóng dáng của mình thời đi học. Cũng là không có bối cảnh, học phí và phí sinh hoạt hoàn toàn dựa vào học bổng và phần thưởng, chỉ là cô may mắn hơn cậu một chút, không bị người ta tàn nhẫn bắt nạt.
Tuy rằng nói không cần tiễn, nhưng Bạch Phàn vẫn kiên trì cùng cô đi hết nửa cái sân trường. Nhìn bóng lưng Nhạc Bối Bối biến mất sau cánh cổng trường, cậu bất giác nhận thức sâu sắc, khoảng cách của hai người thật sự rất xa.
“Thật xin lỗi, để mọi người chờ lâu.” Nhạc Bối Bối vừa lên xe liền nói.
Nguyễn Tư Nguyên lúc này đang xem di động, nghe thấy tiếng cô thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại nhàn nhạt buông mắt xuống, một từ cũng không nói.
Thấy thái độ dửng dưng như vậy của Nguyễn Tư Nguyên cô cũng không tức giận, dù sao cũng nằm trong dự liệu, hơn nữa mình còn bất cẩn làm người ta phải đợi lâu, nói sao thì người tức giận cũng nên là ba người bọn họ. Cô sai rành rành càng không thể thiếu não đi cậy trong nhà có tiền mà cho rằng bọn họ có phải đợi cô cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, có tiền cũng là tiền của Nguyễn gia, một hào của bọn họ thực ra không liên quan đến cô.
Nhạc Bối Bối để tài liệu vào vị trí trống giữa cô và Nguyễn Tư Nguyên, sau đó trước ánh mắt tò mò của Trần Uyển Tây lấy từ trong cặp ra một gói bánh quy rồi đưa cho cô bé.
Cô mỉm cười, “Tiểu Uyển chờ lâu không?”
Trần Uyển Tây không có đón nhận, phỏng chừng bị sự nhiệt tình của cô làm cho sợ hãi. Nó liếc mắt nhìn Trần Hiển, thấy ông giục mau nhận lấy mới dám duỗi tay ra ôm lấy túi bánh được nhà sản xuất gói bằng bao bì xinh đẹp. Trước không nói có chất lượng có ngon hay không, chỉ riêng vẻ ngoài đã vô cùng hợp mắt các bé gái.
“Cảm ơn chị Bối Bối.” Trần Uyển Tây mở đôi mắt tròn tròn nhìn cô ngọt ngào nói.
Nhạc Bối Bối gật đầu, thuận tay xoa đầu em gái nhỏ. Đây vốn là bánh của Bạch Phàn mua cho cô, không phải cô không thích mà cố tình muốn thanh lí, chỉ là nhìn thấy trẻ nhỏ liền muốn phát kẹo, giống như ngày trước ở trong cô nhi viện, cứ nhìn thấy trẻ con cô sẽ nhịn không được tặng chúng đồ chơi và bánh kẹo. Lại nói, làm như vậy nói không chừng còn có hy vọng sẽ kéo về được một chút hình tượng đã trượt đến vực sâu của nguyên chủ.
Sau khi thuận lợi đưa Nhạc Bối Bối trở về Nguyễn gia, Trần Hiển mới run run rẩy rẩy lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau mồ hôi sạch trên trán. Thái độ của tiểu thư quá kỳ lạ, làm ông không khỏi mấy lần ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tim đập không ngừng. Phải biết Nguyễn tiểu thư có tiếng xấu không phải chỉ mới một hai năm gần đây, mà là từ nhỏ dưới sự bao bọc của Nguyễn gia đã bị nói là đứa nhỏ khó dạy bảo. Nay đột nhiên nói quay lưng hoàn lương liền thật sự hoàn lương, chuyện này nói thế nào cũng quá mức khó chấp nhận!
Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. Mới chung đụng một sớm một chiều, sao dám nói trước kết quả?
.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 .:.
Nửa đêm, Nguyễn Bối Bối bởi vì bài vở nhiều như núi mà phiền muộn vô cùng. Mắt thấy đã sắp mười một rưỡi, cô lại đang gặp phải nan đề không cách nào tìm ra được lối đi cho mình, cực kỳ chán nản.
Nếu là cô của trước kia, làm sao sẽ có chuyện bó tay chịu trói thế này!
Lần thứ mười ném cái bút xuống bàn, Nhạc Bối Bối hoàn toàn mất kiên nhẫn. Ban đầu vốn định nhắn tin hỏi Bạch Phàn, lại nhìn thời gian không còn sớm nữa, sợ phiền đến cậu nên thôi. Cô buộc chặt lại tóc, cầm cốc nước của mình mở cửa ra khỏi phòng, dự định xuống lầu. Biệt thự Nguyễn gia rộng như vậy, tâm trạng không tốt liền muốn đi tản bộ một chút.
Không nghĩ tới bầu trời ban đêm của thế giới này cũng đẹp như vậy. Đứng ở dưới tán cây nhìn lên vầng trăng đã sớm treo trên đỉnh đầu cùng với sao giăng đầy trời, Nhạc Bối Bối bỗng chốc hoài niệm bản thân lúc nhỏ.
Năm đó thời điểm còn ở trong cô nhi viện, mỗi tối trước khi đi ngủ cô sẽ ngồi dưới gốc cây xưa ngắm nhìn bầu trời về đêm, nếu trời đổ mưa thì thôi. Thời gian một người theo năm tháng trưởng thành, có một số thói quen lúc nhỏ bởi vì nhịp điệu sinh hoạt sau này quá mức dồn dập mà dần bị lãng quên và phai nhạt đi. Nhạc Bối Bối không khỏi cảm khái, trăng năm đó cũng giống như hiện tại, sáng vằng vặc một góc trời. Cảnh còn nhưng người lại không giống như trước, phảng phất trải qua một kiếp mưu sinh khổ não, hiện tại có được an nhàn sung túc.
Nhạc Bối Bối dọc theo lối mòn trở về, không nghĩ đến thời gian muộn như vậy vẫn nhìn thấy có bóng người ở trong thủy đình phía trước. Vì hai mắt của nguyên chủ vô cùng tốt nên cô nhanh chóng nhận ra kia là bóng lưng của Nguyễn Tư Nguyên.
Giống như đang đọc sách, từ góc độ của cô chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt được chiếu đến nhu hòa của anh. Mái tóc màu đen mềm rũ xuống, ngón tay khẽ miết lấy viền sách. Nếu người đứng ở đây lúc này đổi lại là Nguyễn Bối Bối sẽ không chú ý đến động tác này của anh, thế nhưng Nhạc Bối Bối lại không giống vậy. Nói thế nào Nguyễn Tư Nguyên cũng là nam phụ cô yêu thích, mọi thứ về anh chỉ cần tác giả có đề cập qua cô đều sẽ không quên. Giống như lúc này anh nghiêng đầu, ngón tay vô ý miết một chút bìa sách, một động tác nhỏ, lại nói cho cô biết anh đang rất tập trung đọc sách, thậm chí còn thông qua đọc sách mà xây dựng lên ý tưởng của riêng mình. Nguyễn Tư Nguyên trong mắt cô lúc này càng trở nên chân thật, không còn giống như cách một tờ giấy và những hàng chữ có dụng ý tổ hợp thành.
Nhạc Bối Bối đứng im một lúc, nhìn Nguyễn Tư Nguyên như vậy, thật khó liên tưởng đến sau này chính anh sẽ tự tay xử lý nguyên chủ, để cô ta hạ màn trong kết cục thê thảm. Cho dù không có quá nhiều tình cảm thân thiết, chí ít cũng cùng sống dưới một mái hiên hơn hai mươi mấy năm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Dụng tâm nghĩ một chút, tác giả cố ý xây dựng một màn “tỷ đệ” tương tàn này là vì nhất thời nổi hứng, hay là vì cái gì khác?
Chẳng lẽ Nguyễn Tư Nguyên thật sự không giống bề ngoài đối với bất kỳ chuyện gì cũng tỏ ra không liên quan đến mình, ngược lại trong lòng sẽ thực sự ghi sổ sao?
Nhạc Bối Bối rùng mình, vậy thì tội của nguyên chủ đại khái sẽ dày đến mấy trăm trang? Làm người không nghiêm túc, không chỉ hãm hại Liễu Hỉ Hỉ mà còn liên tục gây khó dễ cho Nguyễn Tư Nguyên, quả thực làm nhiệm vụ xếp gạch đi tìm đường chết cần mẫn hơn bất cứ ai.
“Còn định đứng đó bao lâu?” giọng nói lành lạnh vang lên, vừa đủ gọi về được thần hồn Nhạc Bối Bối bị dọa sắp bay xa.
Nhạc Bối Bối giật mình, nơi này chỉ có hai người cô và Nguyễn Tư Nguyên, anh vừa mới cùng cô nói chuyện sao?
Trộm nhìn đối phương một chút, thấy anh vẫn ngồi vững như núi không hề động đậy khiến cô trong phút chốc cho rằng mình bị ảo giác.
“Thấy cậu đọc sách, không tiện làm phiền.” Tuy nhiên Nhạc Bối Bối vẫn tin tưởng vào hai tai của mình, chậm rãi đến gần Nguyễn Tư Nguyên. Thấy anh không nói gì, cô đánh bạo bước vào trong thủy đình.
Chỉ là sau khi bước vào thủy đình, Nhạc Bối Bối mới cảm thấy hối hận sâu sắc.
“Không ngủ được?” Nguyễn Tư Nguyên giống như thuận miệng hỏi một câu. Có lẽ là ánh đèn quá mức nhu hòa, hoặc là con người về đêm dễ buông xuống tâm tình, một lời này của anh thoạt giống như đang quan tâm mà nói ra, ngẫm lại có chút không thích hợp với hình tượng của anh trong ấn tượng của cô.
“Có một chút.” Nhạc Bối Bối gật đầu, xác thật bài tập quá nhiều làm cô muốn mất ngủ đến nơi. Dù sao bài toán tìm không được lối giải kia thực sự làm người phiền não.
Bất giác nhìn xung quanh đèn điện sáng trưng nhưng tứ bề lại lặng ngắt như tờ, này vậy mà có một chút cảm giác giống một đôi tình nhân nhỏ đang vụng trộm yêu đương —Cô nam quả nữ cùng nhau ngồi trong thủy đình, tùy ý tán ngẫu...
Nhạc Bối Bối bị suy nghĩ đột ngột của mình làm cho buồn cười. Nghĩ gì vậy, vị trước mặt sau này còn tặng cho nguyên chủ một nhát dao chí mạng, cô cần gì phải lo lắng giữa hai người cô và anh sẽ phát sinh gian tình? Hơn nữa mạng sống này là của cô, do cô quyết định. Tuy rằng cô thích người trước mắt này, nhưng chỉ là một loại thần tượng thuần túy, sẽ không đến mức điên cuồng cam nguyện hiến dâng tính mạng của mình. Vẫn như trước mọi chuyện đã quyết, kịch bản này cô quyết không đu.
Hai người không ai nói với nhau câu nào, Nhạc Bối Bối vốn muốn hóng gió cho thanh tỉnh đầu óc, ngồi một lúc mới phát hiện chỗ này đúng là một nơi không tệ. Nguyễn gia không có muỗi, tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ cũng không quá ồn, có lẽ mỗi ngày đều được người làm trong nhà xử lý sạch sẽ, khó trách Nguyễn Tư Nguyên lại tới đây ngồi ở đây đọc sách, nhìn dáng vẻ thoạt nhìn cũng không giống mới ngày một ngày hai ở chỗ này đọc sách.
Ngồi đối diện Nguyễn Tư Nguyên một lúc, Nhạc Bối Bối ngược lại không có cảm giác nhàm chán, bởi vì sự chú ý của cô đều đang đặt trên người thiếu niên trước mặt.
Trong nguyên tác, tác giả vẫn thường nói trời sinh khuôn mặt Nguyễn Tư Nguyên lạnh nhạt xa cách, nhưng giờ phút này cùng anh chân chính đối diện, cô vậy mà lại nhìn ra được một chút mềm mại trên gương mặt ấy.
Phấn điêu ngọc trác, mày rậm, mắt cũng thâm thúy, hơn nữa tỷ lệ khuôn mặt anh rất cân đối. Từ đôi môi đến cánh mũi đều mượt mà quyến rũ, quả thực xứng đáng là nam phụ thịnh thế mỹ nam! Càng ngắm, cô càng cảm thấy khí chất của Nguyễn Tư Nguyên rất đặc thù, so sánh với Lưu Vân Liêm chỉ có hơn chứ không thể kém. Đáng tiếc nam phụ thì vĩnh viễn chỉ có thể là nam phụ, kết cục của anh chính là một trong tám khổ của nhà phật, cầu mà không được.
Có thể nói, Liễu Hỉ Hỉ là ánh trăng sáng của Nguyễn Tư Nguyên, cô là truy đuổi duy nhất của anh. Nói như thế nào, chính là nếu trong sinh mệnh của anh không có người con gái này, vậy thì sự anh tồn tại hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.
Nhạc Bối Bối tò mò, không biết khi nhắc đến tồn tại trọng yếu nhất trong lòng của mình thì anh sẽ có biểu hiện như thế nào?
「Đôi mắt quanh năm phủ một lớp sương như tuyết ngày đông ứ đọng trên nhánh cây, giờ phút này lại lặng lẽ tan chảy dưới hơi ấm của thái dương. Khi nó tan đi, nơi cũ ẩm ướt chậm rãi nhú lên chồi non, ở trong gió xuân e ấp tỏa ra hơi thở thanh xuân đúng nghĩa.」
Vì vậy cô vốn đang khoanh tay trước ngực liền đổi thành tư thế khoanh hai tay trên bàn đá, vươn người về phía trước, vô cùng tự nhiên đối diện với Nguyễn Tư Nguyên nói: “Tư Nguyên, tuổi cậu hiện tại cũng không nhỏ nữa, có kết giao hay để ý đến bạn nữ nào hay chưa?”
Nghe vậy, tầm nhìn của Nguyễn Tư Nguyên từ trên sách chuyển lên trên người Nhạc Bối Bối, anh nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ long lanh, hữu thần. Trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng trước đó, nhưng không cách nào dung nhập được người phụ nữ mặt đầy máu và bụi bẩn nằm quỳ trên nền nhà, ở dưới chân anh cầu xin tha mạng với gương mặt sáng như trăng rằm của thiếu nữ trước mặt này lại.
Chật vật bất kham, tuyệt đối không thể xuất hiện trên người cô.
Nguyễn Tư Nguyên nghĩ cũng không thèm nghĩ, lạnh nhạt trả lời: “Không có.” sau đó lại cúi đầu đọc sách.
Ngoài dự liệu nhìn thấy thái độ anh không gợn sóng như cũ, Nhạc Bối Bối che miệng có chút không tin.
Tác giả không phải nói qua, chỉ cần nghĩ đến Liễu Hỉ Hỉ, đôi mắt như băng sương ngàn năm kết thành như gặp mùa xuân tháng ba chậm rãi tan chảy hay sao? Như thế nào sẽ lạnh nhạt thế này?
“Thật sao?” Nhạc Bối Bối càng nghĩ càng thấy lạ, lại sợ mình xuyên nhầm vào truyện fake mà cố chấp hỏi, “Cậu không yêu sớm ư?”
Nguyễn Tư Nguyên có lẽ bị hỏi mà phiền, anh nhíu mày, trực tiếp ném ra một câu hỏi hóc búa: “Tại sao tôi phải yêu sớm?”
“Thì... hưởng thụ thanh xuân mà...” Nhạc Bối Bối cứng đờ, cảm giác không đúng càng lúc càng mãnh liệt.
Cô sẽ không phải thật sự cầm nhầm kịch bản đâu đúng không? Đáy mắt nhu hòa khi nhắc đến ánh trăng sáng của Nguyễn Tư Nguyên đâu? Môi khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ của nam phụ đâu!? Đều bị quạ tha đi rồi hay sao? Thế nhưng một chút cũng không có giống trong sách miêu tả!
Vì vậy Nhạc Bối Bối hồn bay phách lạc nhìn chằm chằm Nguyễn Tư Nguyên, còn Nguyễn Tư Nguyên chăm chú đọc sách. Tuy không ai nói với nhau một câu, nhưng phong cảnh giữa hai người lại phá lệ hài hòa.
Rốt cuộc cũng cảm thấy mỏi mắt, thời điểm Nguyễn Tư Nguyên nhấc mắt liền phát hiện Nhạc Bối Bối còn đang không ngừng săm soi mình. Anh nhìn thần sắc rạn nứt của cô, không hiểu sao đột nhiên có cảm giác muốn cười.
“Đã muộn rồi, nên trở về nghỉ ngơi.” Nguyễn Tư Nguyên nhìn đồng hồ trong thủy đình cách đó không xa, nói với cô.
Nhạc Bối Bối máy móc gật đầu, hai người đứng dậy một trước một sau rời khỏi thủy đình.
Nguyễn Tư Nguyên rũ mắt, nhìn ánh đèn hắt xuống chiếu ra hai cái bóng một cao một thấp. Nghĩ đến những chuyện phát sinh trong mấy ngày hôm nay, cảm thấy chính mình trọng sinh trở lại đã là kỳ ảo trong kỳ ảo, mà tồn tại của người con gái bên cạnh anh lúc này lại càng nghịch thiên hơn.
Con mắt Nguyễn Tư Nguyên là con mắt của người kinh doanh, thường thì nhìn người thường rất chuẩn. Cô trong mắt anh là một người tính cách hoàn toàn bất đồng với Nguyễn Bối Bối. Nếu như Nguyễn Bối Bối yêu thích những món hàng thời thượng và cao cấp, vậy thì những đồ vật bình dị gần gũi lại dễ dàng thu hút chú ý của cô gái này hơn. Nếu nói Nguyễn Bối Bối lúc nào cũng thích ngẩng cao đầu nhìn người khác, ngược lại cô gái này sẽ cúi đầu nhìn người khác. Thông cảm cho họ, ban phát ấm áp của mình cho họ.
Nguyễn Tư Nguyên nhìn thấy thái độ của cô đối với mình thập phần rụt rè, đối với cháu nội của Trần Hiểu lại lộ ra vẻ yêu thích bao dung. Còn có tên Bạch Phàn kia, cô cho phép cậu ta sóng vai cùng mình đi trên sân trường, nhìn không ra một chút khinh miệt của con cháu gia thế với bạn học gia cảnh bần hàn. Chỉ một chút như vậy, Nguyễn Tư Nguyên tựa hồ nhìn thấu con người của cô. Có lẽ trước giờ chưa từng tiếp xúc với người giống vậy, anh cũng tò mò bên cạnh cô là phong cảnh gì, thế nên không có thái độ kháng cự cô đến gần. Hơn nữa khi cô đến gần cũng không khiến anh phản cảm hay khó chịu, anh vậy mà thực tự nhiên đi tiếp nhận cô.
Đến đây cũng không thể không nói, anh sẽ cảm nhận được sự sùng bái của cô đối với mình, cũng đồng thời thấy được đau lòng, tiếc nuối, thậm chí còn có thương hại trong mắt của cô. Thậm chí cô còn khiến anh thất thần nghĩ, nói không chừng trên đời này chỉ cô ấy mới hiểu rõ anh là người như thế nào? Nực cười biết bao.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau