Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương 28: Quan tâm chăm sóc chú nhỏ





Ánh mắt Tạ Hành Dữ bỗng trở nên kỳ quái: "Đánh lộn? Đánh lộn kiểu gì? Lộn ở đâu?"


"Hửm?" Tạ Hà ngẩng đầu, suy ngẫm lời hắn nói vài giây, ánh mắt cũng thay đổi theo. "Lại bắt đầu rồi phải không?"


Tạ Hành Dữ chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần vô tội: "Rõ ràng con có nói cái gì đâu. Chú nhỏ nghĩ đi đâu vậy?"


Tạ Hà khiếp sợ —— Thằng nhóc thúi này! Đóa hoa dâm tương lai của tổ quốc mà còn muốn làm bộ trong sáng thuần khiết!


*bản gốc là tiểu hoàng hoa, thường thì hoa nhỏ của tổ quốc thì mấy bạn biết rồi, ý nghĩa như tiếng Việt mình :3 bên Trung thêm hoàng aka màu vàng vào, hoàng này ý nghĩa như hoàng thư (sách đồi trụy) => là chỉ mấy đứa nhóc còn nhỏ nhưng đầu như đêm 30 đó =))))


Thầy giáo Tạ có hơi bực. Học sinh thời nay trong đầu cái gì cũng có, chỉ có chuyện học là không có. Anh trừng mắt nhìn liếc đối phương một cái: "Khi nào tụi con khai giảng?"


"Mười ngày nữa ạ. Sao vậy? Chú nhỏ muốn đuổi con đi gấp đến mức chờ không nổi rồi?" Tạ Hành Dữ lại duỗi tay sờ mèo. "Tối hôm qua còn nhiệt tình mà mời con ngủ lại, hôm nay lại lạnh nhạt mà đuổi con đi. Đúng là lòng người dễ thay."


Mèo đen đang bận ăn cơm không tránh hắn nữa, chỉ dành tí thời gian cho hắn một cái liếc mắt, ý muốn biểu đạt "Con người mi vừa vừa phải phải thôi".


Tạ Hà có hơi đau đầu. Thằng nhóc Tạ Hành Dữ này thật sự thực sự biết cách đặt mình lên vị trí thượng phong, rõ ràng là nó vô cớ gây sự trước, nhưng lời nói lời hắn nói ra lại khiến người khác không hiểu sao lại á khẩu không đáp trả được.


Anh trước kia cũng không phải chưa từng gặp học sinh kiểu này, nhưng khi đó ít nhất anh có thể dùng thân phận thầy giáo để lấn át. Bây giờ...... anh phải dùng thân phận chú nhỏ nhỉ? Không nói Tạ Hành Dữ căn bản không sợ, mà anh cũng không phải chú ruột người ta, thay anh cả dạy dỗ con trai như vậy dường như không hợp lý lắm.


Tạ Hà im lặng ở trong lòng thở dài, tạm thời từ bỏ việc tìm lại mặt mũi cho chính mình. "Ngày mai chú đi mua ít đồ ăn cho mèo."


"Kêu chú Tần đi là được, đâu cần chú nhỏ tự mình đi."Tay Tạ Hành Dữ nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo, cảm thấy này lồng mèo vô cùng mềm mại, giống như tóc chú nhỏ vậy.


Bỗng nhiên, hắn cảm thấy ngón tay chạm vào thứ gì. "Uầy,hình như trên người con mèo này có bọ chét."


"Mèo hoang, có bọ chét là chuyện thường mà."


"Con đi tìm ông nội mượn thuốc đuổi côn trùng." Tạ Hành Dữ nói rồi đứng lên. "Mắc công đến lúc bọ chét chạy lên trên giường, cắn chú nhỏ đến dị ứng."


Tạ Hà: "......"


Anh thực sự yếu ớt đến vậy sao?


Tạ Tu Quân không ở cùng bọn họ. Lão gia tử tuy rằng tuổi đã gần bảy mươi, lại không muốn để con trai chăm sóc, một mình ở một căn biệt thự, cách bên này không xa, đi bộ năm phút là đến.


Ông cụ có nuôi hai con chó, "Ba anh ngáo trượt tuyết" chiếm hai anh. Mỗi ngày sớm chiều đều dắt chó đi dạo, sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật hơn ai khác. Chỉ là vất vả cho bảo mẫu trong nhà, mỗi ngày đều phải quét dọn lông chó.


*Ba anh ngáo trượt tuyết là ba anh Alaska, Husky với Samoyed nhé gấu gấu


Tạ Hành Dữ rất nhanh đã cầm được thuốc về, vừa lúc mèo đen cũng đã ăn xong thịt gà, đang nằm liếm vuốt. Tạ Hà cẩn thận ôm lấy mèo, hỗ trợ Tạ Hành Dữ bôi thuốc lên chỗ gáy của nó, tránh cho nó liếm phải.


Mèo đen ăn uống no đủ, cũng lười giãy giụa, chỉ meo meo ăn vạ trong lòng Tạ Hà. Tạ Hà nhân cơ hội dở cái đuôi nó ra nhìn. "Là mèo cái. Gầy quá!"


Màu đen vốn dĩ khiến mọi thứ nhìn nhỏ lại. Con mèo này bình thường nhìn thoáng qua thì thấy thon thả, nhưng sờ một cái thì thấy toàn xương không. Tạ Hà thập phần đau lòng: "Hay là chúng ta nhận nuôi nó đi? Nó cứ lang thang ở ngoài như vậy, hình như ăn không đủ no."


Nguyên chủ là được Tạ gia nhận nuôi, bây giờ đứa con nuôi này trưởng thành, lại muốn nhận nuôi một con mèo hoang lưu lạc bên ngoài. Điều này làm cho tầm mắt Tạ Hành Dữ dừng trên người anh lại hạ xuống, nhẹ giọng nói: "Chú nhỏ thích thì chúng ta nuôi thôi."


Nghe được hắn tán thành, trong lòng Tạ Hà buông lỏng, song tự nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng —— Anh nhận nuôi mèo, sao lại phải trưng cầu ý kiến Tạ Hành Dữ? Còn vô thức nói là "chúng ta", mà không phải "chú".


Trong lòng cảm thấy kỳ kỳ, lại không thể nói cụ thể kỳ chỗ nào. Dường như từ hôm tham gia hoạt động Thất Tịch trở về, giữa anh và Tạ Hành Dữ sinh ra một loại không khí khó tả.


"Mèo ăn no, chúng ta cũng nên đi ăn cơm thôi." Tạ Hành Dữ nói xong kéo anh đứng lên. "Trước cứ thả cho nó đợi ở đây đi. Lát nữa con kêu chú Tần đi mua đồ dùng dành cho thú cưng."


Tạ Hà còn chưa rửa mặt, nên giờ đi rửa mặt trước, sau đó mới theo Tạ Hành Dữ đến nhà ăn ăn cơm. Hôm nay là thứ hai, Tạ Cẩn hẳn đã đi làm từ sớm, Lâm Vãn phỏng chừng lại thức đêm cày phim, bây giờ còn chưa rời giường. Nhà ăn chỉ có hai người bọn họ.


Chỗ xương cùng bị đập của anh đã hết đau, cuối cùng cũng có thể ngồi ghế như người bình thường. Hai người ngồi đối diện nhau, mỗi người tự ăn cơm của mình, không khí nhẹ nhàng mà lại hài hòa.


Anh yêu thích cuộc sống như vậy.


Có thể không phải bôn ba vì kế sinh nhai. Có thể vui sướng mà hưởng thụ mỗi buổi sáng, thong thả ung dung nhấm nháp đồ ăn. Không cần phải hấp tấp ăn xong rồi vội vàng lên lớp. Không cần thức đêm thức hôm soạn bài mà còn lo lắng học sinh chỉ ngắm anh chứ không nghe anh giảng bài. Không cần vì kiếm nhiều tiền một chút để mua thuốc làm khổ giọng nói từ giảng đường này đến giảng đường kia. Cũng không cần mỗi cuối kỳ lại đau đầu tìm mọi cách giúp học sinh qua môn.


Lấy "chết" làm đại giới đổi lấy một cuộc đời mới. Rốt cuộc có thể sống chậm lại, không bị guồng quay của vận mệnh cuốn lấy, có thể làm những chuyện mình muốn làm, sống theo ý của bản thân.


Tạ Hành Dữ nhìn thấy ý cười trên môi anh, tầm mắt không khỏi dừng lại trên mặt anh nhiều hơn chốc lát. Không biết có phải vì tóc dài hay không, khi anh cười rộ lên dường như ôn nhu hơn ai hết, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt kia cũng càng thêm động lòng người.


Tạ Hà rất nhanh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của đối phương, cũng ngẩng đầu nhìn hắn.


Thật ra mà nói, anh căn bản ghét không nổi Tạ Hành Dữ. Thằng nhóc thúi này bề ngoài lúc nào cũng đơn thuần ngoan ngoãn, trên thực tế lại lấy việc trêu đùa chú nhỏ làm thú vui, thường xuyên nói mấy chuyện khiến anh xấu hổ mà hắn lại giả bộ tức giận rồi ủy khuất. Nhưng có lẽ là do hắn lớn lên quá phù hợp thẩm mỹ đại chúng, hay có lẽ là do hắn đối xử quá tốt với anh, cũng có lẽ là trong lòng anh đối với việc nguyên chủ từng muốn hãm hại Tạ Hành Dữ mà cảm thấy áy náy, mức độ khoan dung của anh dành cho thằng nhóc này cao chưa từng có, cho dù hắn làm đủ loại hành động quá đáng anh cũng không thực sự tức giận.


Tạ Hà cúi đầu húp một ngụm cháo, cảm thấy mình là một ông thầy sa đọa đang dung túng học sinh không nghe lời.


Anh đang tự sám hối trong lòng, bỗng nhiên nghe được trong phòng ngủ truyền đến tiếng mèo kêu thảm thiết.


Hai người đồng thời thay đổi sắc mặt, không hẹn mà cùng mà đứng dậy chạy đi. Tới nơi liền nhìn thấy mèo đen ngã từ trên cửa sổ xuống, lại đứng dậy rồi nhảy lên, liều mạng đập vào cửa kính, dường như rất muốn ra ngoài.


Tạ Hà sợ mèo tự làm mình bị thương, muốn tiến đến ngăn lại, không ngờ Tạ Hành Dữ cũng hành động y hệt. Anh vội ngăn đối phương lại: "Con đừng để bị nó cào."


"Con bị cào không sao, chú mới không thể để bị cào."


Tạ Hà sửng sốt, thở dài nói: "Cả hai đều không bị cào chẳng phải tốt hơn sao? Nó không thân với con, con mà đi chắc chắn sẽ bị cào. Để chú."


Tạ Hành Dữ hiển nhiên thực sự không muốn để anh tiếp cận con mèo không rõ nguyên nhân mà đột ngột nổi điên kia. Đôi mày gắt gao nhíu lại, không khỏi có chút bồi hồi không yên.


Tạ Hà cẩn thận đi đến bên cửa sổ. Con mèo thấy anh, bỗng nhiên không nổi điên nữa, nhưng cũng không chủ động thân thiết với anh. Anh duỗi tay đẩy cửa sổ mở ra, mèo đen lập tức nhảy ra ngoài, sau khi tiếp đất còn quay đầu lại nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng vọt qua khe hở hàng rào trong vườn.


Tạ Hà: "......"


Hai người đứng bên cửa sổ nhìn một hồi lâu, xác định mèo đã thật sự đi, Tạ Hành Dữ mới khó có thể tin mà nói: "Không phải chứ! Cọ ăn cọ uống xong rồi liền chạy. Chú nhỏ, chú đây là bị mèo "đào mỏ" rồi."


Tạ Hà bị mất thú cưng đau lòng mà cũng hơi đau đầu. Anh vốn tưởng con mèo này thân thiết với nguyên chủ, chủ động tới tìm anh, chắc chắn sẽ chịu ở lại để anh nuôi, ai biết vậy mà nói đi là đi.


Tạ Hành Dữ đóng cửa sổ lại, tràn ngập thương tiếc mà vỗ vỗ vai Tạ Hà: "Con hiểu mà. Chú nhỏ kể hai năm trước đã gặp con mèo này, cho nó ăn xong là không thấy tăm hơi, hiện tại chẳng phải cũng y chang sao? Chú nhỏ vậy mà một cái hố bị té hai lần, bị một mèo "đào mỏ" hai lần......"


"Câm miệng!" Tạ Hà tâm tình không tốt lắm, cảm thấy trình độ nhịn nhục với hắn cũng không còn cao. "Chú nghe nói tụi con nghỉ hè đều chẳng phải đi tham gia ba cái hoạt động thực tiễn xã hội gì đó sao? Sao con còn nằm lì ở nhà?"


"Hoạt động thực tiễn xã hội...... Quan tâm chăm sóc chú nhỏ không tính sao? Con cảm thấy chú nhỏ yếu như vậy, thực sự là cần được quan tâm chăm sóc."


"......Con mới yếu!" Tạ Hà xụ mặt nó. "Con có lòng như vậy, không bằng đi làm từ thiện cho cô nhi viện nhiều chút."


Tạ Hành Dữ chớp chớp mắt: "Cũng không phải không được. Nếu chú nhỏ có thể khiến ba con động lòng, đem tiền tiêu vặt tháng sau cho con, con nguyện ý lấy phân nửa quyên góp cho trẻ em thất học."


Nghe được hắn thật lòng bày tỏ việc bị Tạ Cẩn khấu trừ tiền tiêu vặt, tâm tình Tạ Hà đột nhiên tốt lên không ít, thấm thía mà nói: "Không sao, chú có thể thay con quyên góp, tiền tiêu vặt con không cần lấy."


Tạ Hành Dữ lần đầu tiên bị anh hạ đo ván, lôi kéo cánh tay anh quẩy đuôi lấy lòng: "Chú nhỏ thật sự nhẫn tâm sao? Con sắp khai giảng rồi, không có tiền tiêu vặt sao mà được~"


"Con có thể vừa học vừa làm mà." Tạ Hà nói. "Con giỏi như vậy, muốn kiếm tiền chả phải quá dễ sao? Măng sét trước đó mua tặng chú hẳn là dùng tiền tiêu vặt nhỉ? Lúc ấy tiêu tiền đã đời như vậy, sao lại không nghĩ tới chật vật sau này?"


"Con cứ tưởng ba con lời nói gió bay, nào biết ba thật sự không cho con tiền." Tạ Hành Dữ ủy khuất cực kỳ. "Nhưng mà nếu là cái chú nhỏ thích, con táng gia bại sản cũng sẽ mua."


Tạ Hà trong lòng bảo tán gia bại sản cũng là gia sản của ba con! Cái thể loại phú nhị...... phú tam đại tiêu xài lung tung thế này thực sự nên trải nghiệm xem nỗi thống khổ của việc không có tiền là như thế nào.


Anh mở TV lên, bỏ dĩa vào: "Dù sao con cũng rảnh không có việc gì làm, coi phim với chú đi."


Tạ Hành Dữ thấy anh tâm tình tốt, hơi cong cong khóe môi —— Chú nhỏ sau khi bác bỏ chuyện nhỏ dường như rất vui vẻ.


Thật ra tiền tiêu vặt một tháng của hắn là 500 vạn, cho dù hắn cầm đi mua một đống măng sét cho chú nhỏ mỗi ngày thay một bộ cũng xài không hết. Ba hắn một tháng không cho hắn tiền, cơ bản không ảnh hưởng gì, vốn dĩ cũng không phải mỗi tháng đều cho.


Nhưng mà...... vẫn là không nên nói cho chú nhỏ thì hơn.


Tạ Hà cùng Tạ Hành Dữ ngồi coi phim cả trưa, đã sớm quên chuyện bị mèo "đào mò". Tới tối, lúc anh đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi sớm chút, bỗng nhiên nghe được bên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh quen thuộc.


Con mèo cả gan dám lừa gạt tình cảm của anh thế mà lại về rồi. Mèo đen dường như hòa mình trong màn đêm, dùng móng vuốt cào cào kính thủy tinh, ngựa quen đường cũ nhờ anh mở cửa sổ.


Tạ Hà cạn lời, thực sự không hiểu được con mèo hoang này rốt cuộc muốn làm gì. Tạ Hành Dữ vừa lúc đi toilet ra, thấy một màn như vậy không khỏi cười mà nói: "Người ta coi chú thành nhà hàng buffet rồi, chú nhỏ!"


"Nhà hàng buffet" có chút buồn bực, lại không thể mặc kệ con mèo không có ý xấu, cuối cùng vẫn bước đến mở cửa sổ mở ra. Mèo đen lập tức từ bên ngoài nhảy vào, trong miệng lại ngậm thứ gì.


Tạ Hà theo bản năng lùi về sau một bước. Mèo đen nhả thứ đang ngậm ra đặt trên mặt đất. "Đồ chơi" này lập tức động đậy, phát ra tiếng nhi nhi nha nha.


Tạ Hà tập trung nhìn kỹ, phát hiện "đồ chơi" kia không phải chuột, mà là một con......


Một con mèo con lớn bằng lòng bàn tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.