Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 113



Một bàn tay bắt lấy Chu Huyền Lan, tiếng quẫy nước an phận lại.

Chu Huyền Lan nhìn chằm chằm bình phong, hồ ấm phía sau truyền đến tiếng tí tách, người trong hồ hình như đang cởi áo. Một lát sau, đổi bàn tay khác bắt lấy cánh tay hắn.

Đến lúc Thẩm Lưu Hưởng tắm gội qua loa xong, chuyển tầm mắt, cầm lấy quần áo trên bờ cọ xát hồi lâu, theo lời Chu Huyền Lan mặc từng cái xong, túm túm ống tay áo hắn, “Được rồi.”

Chu Huyền Lan vớt người từ bể tắm lên, thấy y ướt dầm dề, tay dừng trên tóc Thẩm Lưu Hưởng, dùng linh lực hong khô.

“Sao vừa rồi ngươi không dám nhìn ta?” Thẩm Lưu Hưởng đứng không vững, cái trán không thể không chống vào bả vai hắn.

Sắc mặt Chu Huyền Lan lạnh lùng: “Không phải không dám, là không có hứng thú với ngươi.”

“Vậy ngươi có hứng thú với ai?”

“...... Ai cũng không có.”

Chu Huyền Lan dẫn người rời khỏi phòng tắm, đút canh giải rượu. Thẩm Lưu Hưởng uống xong canh giải rượu, tiến đến trước màn giường, ngồi xổm xuống chỉ vào cái giường to rộng, “Có phải lên ngủ sẽ bị ném văng ra không?”

Chu Huyền Lan: “Phòng của ngươi.”

Vì thế Thẩm Lưu Hưởng chậm rì rì ngã xuống giường, lăn lộn ở bể tắm đã mệt mỏi rồi, cũng không nháo nữa, an tĩnh nhắm mắt lại.

Trong nhà yên tĩnh hơn mấy phần, Chu Huyền Lan đứng bên mép giường cúi người, ngón tay nhéo cằm y lên, tầm mắt băn khoăn trên gương mặt trắng nõn, nhìn nhìn một lúc.

Trước kia chưa phát hiện ra, người này trời sinh một bộ túi da khá tốt, bản lĩnh câu nhân không nhỏ.

Chu Huyền Lan hừ lạnh buông tay, xoay người trở về tẩm cung.

Ngày hôm sau chưa hừng đông, Thẩm Lưu Hưởng tỉnh rượu, đỡ trán chạy đến tẩm cung nói việc đêm qua.

Chu Huyền Lan từ trên giường ngồi dậy: “Ta sẽ không đưa vảy ngược cho Đế Cung, tìm nhầm người rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu nhíu mày, Chu Huyền Lan liếc mắt nhìn y, “Hôm nay ta muốn đến Viêm Minh Thành.”

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ động đuôi lông mày. Ra bên ngoài, nói không chừng có cơ hội liên hệ đến Đế Cung, liền nói: “Ta cũng đi.”

Chu Huyền Lan đứng dậy: “Ngươi có vảy ngược, tất nhiên phải đi theo.”

***

Trên đường phố Viêm Minh Thành người đến người đi, náo nhiệt phi phàm.

Chu Huyền Lan thu uy áp: “Ta phải rời đi một lát, ngươi tự chơi ở trong thành.”

Cố Thiết ở chỗ này, hắn tới tìm người.

Thẩm Lưu Hưởng nhéo nhéo túi tiền trống rỗng, linh thạch kiếm được ở Ma giới đã dùng hết, hiện giờ một nghèo hai trắng, ở trong thành đến nước miếng cũng không có mà uống.

Y nói: “Cho ta chút linh thạch.”

Chu Huyền Lan nói: “Vì sao phải cho ngươi?”

“Năm đó Đại Bỉ nội tông, ngươi cố ý thua trận tỷ thí, hại ta mất một vạn linh thạch!”

Thẩm Lưu Hưởng ôm ngực, nhiều năm đã qua đi, suy nghĩ đến tim vẫn như đao cắt, “Ta là chủ nợ của ngươi, đừng nghĩ đến việc chống chế.”

Chu Huyền Lan thấy y một bộ dáng vẻ đau triệt nội tâm, đuôi lông mày nhẹ nhướn, phỏng chừng thực sự có việc này, nhưng mà: “Lời của một mình ngươi, ta không nhớ việc này. Huống chi chuyện đồ đệ ngươi làm, dựa vào cái gì tính lên đầu ta, bắt ta phải trả lại?”

Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, đây là chơi xấu cấp bậc tiêu chuẩn đi!

Y hung hăng phỉ nhổ trong lòng, tay phải xòe ra duỗi về phía Chu Huyền Lan.

“Không cho.”

Thẩm Lưu Hưởng xòe tay trái duỗi qua.

“Không cho.”

Thẩm Lưu Hưởng xòe cả đôi tay cùng duỗi qua, Chu Huyền Lan cười như không cười: “Đã nói không......”

Lời còn chưa dứt, một tiểu thân ảnh bạch y kim quan xuất hiện.

Nguyên Anh đứng ở trên tay Thẩm Lưu Hưởng, học động tác muốn xin, nâng hai bàn tay trắng mềm nho nhỏ lên, ngửa đầu giọng nói mượt mà: “Bổn tọa ca ca cho chút linh thạch đi.”

Chu Huyền Lan chưa bao giờ gặp cảnh tượng bị xin linh thạch như vậy, nhìn một lớn một nhỏ, trầm mặc một lúc lâu, môi mỏng vẫn là không nhịn được câu lên, đem túi trữ vật đặt vào lòng bàn tay Thẩm Lưu Hưởng, “Đủ cho ngươi mua cả tòa thành.”

Thẩm Lưu Hưởng vui vẻ nhận lấy.

Đợi người đi rồi, y đi trên đường cái, một tay quăng túi trữ vật, nhìn quanh bốn phía.

Vì không muốn làm rối loạn, Thẩm Lưu Hưởng dùng Thuật Dịch Dung, tìm ở trong thành xem có cách nào có thể truyền tin tức cho Đế Cung hay không. Trong lúc lơ đãng, nghe thấy một gác mái truyền đến từng trận ầm ĩ.

Thẩm Lưu Hưởng đến gần, nhìn thấy trên biển hiệu ghi ba chữ to Phá Khung Các.

Đây là thương các mở ra từ mười năm trước, làm ăn rất nhiều lĩnh vực, ở bên trong mua bán tin tức, tiếp phát nhiệm vụ, hay là bán đấu giá đồ vật, đã vang danh khắp đại lục.

Thẩm Lưu Hưởng tiến vào, vừa lúc nghe thấy tiếng giao dịch nặng nề “Năm mươi vạn linh thạch lần ba. Thành giao.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc, nhiều linh thạch như thế không phải tu sĩ bình thường có thể lấy ra. Đang suy nghĩ, nhìn thấy một khối đá đen quen mắt được nâng qua y. Năm tu sĩ Trúc Cơ kỳ nâng nó, đi về phía nhã gian trên lầu.

“Từ công tử quả nhiên tài đại khí thô, năm mươi vạn linh thạch mà mắt cũng không nháy một cái!”

“Đây chính là thiếu chủ Từ gia, luyện khí gia đệ nhất đại lục, rộng rãi như vậy chẳng có gì lạ.”

“Đừng ít thấy việc lạ, đây chính là khối Tam Sinh Thạch ở Yêu Đều năm đó, trên đời chỉ có ba khối, hai khối kia ở Đế Cung và Thanh Lăng Tông. Bảo bối như thế, năm mươi vạn tính cái rắm a! Tin hay không, năm trăm vạn linh thạch cũng có người mua!”

“Cái gì?! Vậy vì sao lúc trước Từ Tử công tử hô lên năm mươi vạn, lại không ai trả giá tiếp?”

“Ngu xuẩn a, hắn là biểu đệ của Đế Quân, ai dám tranh với hắn?! Hiện giờ ai mà không biết Từ gia dựa vào Đế Quân, mấy năm nay đã thay đổi nề nếp gia đình ngày xưa, từ trên xuống dưới hành sự phô trương, nhìn dáng vẻ là muốn trở thành gia tộc đệ nhất đại lục.”

“Vậy Phá Khung Các chúng ta chẳng phải là mệt rồi sao?!”

“Không có biện pháp, chỉ đành tự nhận xui xẻo. Ai bảo Từ Tử được Đế Quân thích đây? Trước khi hắn tới Yêu giới, Đế Quân còn tặng một viên ngọc bội, nghe nói có hồn ấn đấy!”

“Ai. Đừng nói nữa, là bởi vì hồn ấn này, Từ Tử diễu võ dương oai khắp Yêu giới, kiêu căng cuồng vọng đến mức tận cùng, cố tình không ai làm gì được hắn.”

“Xuỵt! Tới rồi!”

Người đi đầu gõ cửa: “Công tử, chúng tiểu nhân đưa Tam Sinh Thạch tới.”

Bên trong không ai trả lời, người này đang muốn gõ tiếp, một đám người hầu đi ra khỏi nhã gian, bao quanh Tam Sinh Thạch và mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Không khí trên không trung ngưng đọng, một thanh niên người mặc hoa phục, đầu đội ngọc quan tím bỗng hiện thân, ánh mắt chưa dừng trên Tam Sinh Thạch, mà nhìn về phía mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang nâng khối đá, cười như không cười.

“Đập nát miệng những kẻ này, rút đầu lưỡi, xem bọn chúng còn có thể loạn khua môi múa mép được nữa hay không?!”

Thẩm Lưu Hưởng lẫn vào trong đó: “......”

Tu sĩ nâng Tam Sinh Thạch bên cạnh y sợ tới mức không còn chút huyết sắc nào, cuống quít chạy trốn. Nhưng bốn phía đã bị vài tên người hầu Kim Đan kỳ vây quanh, có chạy đằng trời. Mọi người vội quỳ xuống xin tha, cả người run run.

“Mau động thủ, đem máu bắn lên tảng đá,”

Từ Tử hừ lạnh, dặn dò xong đang phất tay áo trở về phòng, nhìn thấy thanh niên đứng cạnh Tam Sinh Thạch, tướng mạo thường thường, nhưng không quỳ không hoảng hốt, làm nổi bật giữa đám người xung quanh phá lệ bắt mắt.

“Ngươi là người phương nào? Vì sao không quỳ?!”

Thẩm Lưu Hưởng mỉm cười: “Ta sợ ta quỳ xong, đôi chân ngươi liền không còn.”

Từ Tử sửng sốt, cười ha ha, đánh mắt với người hầu đứng gần Thẩm Lưu Hưởng, người hầu hiểu ý, lập tức cùng một người bên cạnh đi bắt Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng chống tay lên tảng đá đen, xoay người nhảy sang bên kia, khó khăn lắm mới tránh thoát được.

Hai gã tu sĩ Kim Đan đánh úp lại, y tránh thoát một kích đã là không dễ, đám người hầu xung quanh như hổ rình mồi, không thể dùng lực, Thẩm Lưu Hưởng nhăn mày lại, nhìn về phía Từ Tử, gọn gàng dứt khoát nói: “Ta tới tìm Từ Tinh Thần.”

“Làm càn! Tên húy của Đế Quân ngươi cũng có thể gọi?!” Từ Tử giận dữ, sai người hầu cùng tấn công.

Lúc này, thanh niên đứng bên cạnh Tam Sinh Thạch nói: “Ta là Thẩm Lưu Hưởng, ngươi nói cho hắn tin tức này là được.”

Tu sĩ đánh tới lộ vẻ hoảng sợ, nửa tin nửa ngờ dừng tay. Sắc mặt Từ Tử biến đổi, đến lúc thanh niên cởi bỏ Thuật Dịch Dung, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, tâm thần hắn kịch liệt chấn động, ánh mắt tức khắc thay đổi.

Thẩm Lưu Hưởng lộ ra thân phận, thứ nhất là vì Từ Tử nguyện ý truyền tin tức là tốt nhất. Thứ hai là y không muốn việc này nháo lớn, với chi thế của Từ gia cũng có thể ảnh hưởng tới Đế Cung.

Mặt Từ Tử lộ vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm thanh niên tuấn dung tóc đen, lẩm bẩm nói: “Thì ra thật sự còn sống.”

Hắn tới Viêm Minh Thành, chính là vì nghe nói người từng là Thẩm Thiếu Quân đã sống lại, hắn tới xem xét tình huống. Hiện giờ thật sự xuất hiện, đáy mắt Từ Tử lộ ra sát ý. Nghe phụ thân hắn nói, năm đó Đế Quân không chọn biểu ca hắn, mà là người này, may mắn người đã chết rồi!

Hiện giờ Thẩm Lưu Hưởng sống lại, tuy nói chỉ là Trúc Cơ kỳ, nói không chừng cũng có uy hiếp với biểu cả, đem người vô thanh vô tức giết chết là tốt nhất.

Từ Tử hạ quyết tâm, hạ lệnh nói: “Giết!”

Nhưng vài tên người hầu đều lộ vẻ chần chờ, làm Từ Tử tức giận đến sắc mặt xanh mét, “Giết hết những kẻ khác, không để một ai sống sót. Người này ta tự mình tới.”

Hắn mới vào Hóa Thần cảnh, giết một tên Trúc Cơ kỳ đơn giản như dẫm chết con kiến, thân hình hắn nhoáng lên, xuất hiện trước mắt Thẩm Lưu Hưởng, đánh ra một chưởng.

Từ Tử không lưu thủ, trong tình thế y phải chết không thể nghi ngờ.

“Phanh......!”

Toàn bộ Phá Khung Các đều chấn động, bàn ghế ngã xuống đất, gạch ngói vỡ vụn.

Người của Phá Khung Các nghe thấy động tĩnh chạy nhanh tới, khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh huyền bào, sôi nổi kinh sợ quỳ xuống đất.

“Bệ hạ!”

“Yêu Đế bệ hạ!”

Từ Tử trong một mảnh tiếng kinh hô, khụ ra ngụm máu.

Hắn nhìn về phía Chu Huyền Lan vừa cứu người, trên mặt ba phần sợ hãi, bảy phần khinh thường: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là Yêu Đế.”

Từ Tử lấy ngọc bội bên hông xuống, biểu ca với Yêu Đế không hợp nhau, lúc này không thể sợ. Huống chi, chỉ là một Yêu Đế vớ vẩn mà thôi, biểu ca hắn chính là Đế Quân Thần Kỳ Sơn!

“Yêu Đế can đảm không nhỏ, dám ra tay với ta, không sợ dẫn hồn ấn của Đế Quân ra sao?!”

Chu Huyền Lan nghiêng mặt đi: “Đến đây truyền tin tức?”

Thẩm Lưu Hưởng cười gượng, chỉ chỉ Từ Tử: “Ngươi giải quyết hắn trước, ta đứng một bên xem.”

Thẩm Lưu Hưởng nói, vận linh lực lao sang bên cạnh, y không để ý, thân thể đâm sầm vào một tảng đá lớn màu đen.

Trên đó chợt lóe ánh sáng, hiện ra một hàng văn tự.

Thẩm Lưu Hưởng cũng không biết Chu Huyền Lan nhìn thấy không, chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, chạy càng nhanh hơn.

Y tìm một chỗ an toàn, vừa ngẩng đầu, từ trên người Từ Tử cảm giác được một mạt hồn ấn cường đại, bỗng chốc bộc phát ra, Chu Huyền Lan khẽ nâng đuôi lông mày, lập một cái kết giới cho Thẩm Lưu Hưởng.

Nháy mắt tiếp theo, trong Phá Khung Các ầm vang một tiếng, khắp địa vực quét ngang không còn thứ gì.

Bụi mù đầy trời, Thẩm Lưu Hưởng vẫy vẫy ống tay áo, Chu Huyền Lan thu kết giới bên cạnh y, “Đi thôi.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn ra phía sau hắn: “Từ tử đâu?”

Chu Huyền Lan: “Còn sống.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Ngươi lưu thủ?”

Chu Huyền Lan nghiêng mắt liếc y một cái: “Trên người hắn có một đạo hồn ấn của Đế Tinh Thần, mạnh mẽ đánh vỡ, tòa thành trì này khó giữ được.”

Đế Tinh Thần rất khác trong trí nhớ của hắn. Cái khác không nói, tu vi vốn dĩ không cao thâm như vậy.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, nói: “Dù sao cũng là biểu đệ của hắn, khó tránh để ý hơn một chút.”

“Hắn như một con chó thôi,” Chu Huyền Lan cười nhạo, “Bởi vì giỏi gọi bậy, chó cậy thế chủ, mới cố ý thả hắn tới Yêu giới.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày: “Có ý gì?”

“Cách khiêu khích thấp kém nhất.”

Chu Huyền Lan duỗi tay, lau đi vết bẩn trên má Thẩm Lưu Hưởng, sau khi lau xong, liền đối thượng một đôi mắt phượng tràn đầy kinh hỉ.

Hắn giật mình, rũ mắt nhìn bàn tay không tự giác, sắc mặt trầm sâu.

Thẩm Lưu Hưởng mặt mày hớn hở, sờ sờ mặt, đang định thừa thắng xông lên, hướng Chu Huyền Lan vừa chiếm tiện nghi đòi lời giải thích. Đối phương đã rũ tay xuống, sắc mặt âm tình bất định, chớp mắt biến mất tại chỗ.

Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay phác vào không khí, nhấp môi không nói gì, xung quanh tầm mắt hướng tới càng thêm nhiều.

Y hơi nhướn đuôi lông mày, nhớ tới mộ phần ở Chung Linh Sơn ngoại thành, liền mua cái xẻng ven đường chạy nhanh như chớp.

Túi trữ vật còn ở bên trong, phải đến đào ra.

Ngao Nguyệt không nói sai, Chung Linh Sơn cảnh sắc tú mỹ, linh khí đầy đủ, còn có rất nhiều quýt núi.

Thẩm Lưu Hưởng lên núi, một đường đi một đường hái quýt ăn, cuối cùng cũng tìm được mộ phần trên đỉnh núi, trên bia mộ có khắc tên y.

Nơi đây tuy không tồi, nhưng chỉ có ngôi mộ này lẻ loi trên đỉnh núi, thoạt nhìn rất là thê lương, Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy thảm không nỡ nhìn, một con mắt mở to, một con mắt nhắm lại, túm xẻng lên, tìm vị trí thích hợp bắt đầu đào.

Nhưng vừa chọc xuống một cái, ầm ầm kích phát một tầng kết giới vô hình bao phủ nấm mộ.

Lực phản kích như muôn vàn hàn kiếm xuyên qua, kiếm khí lạnh băng trực tiếp đánh bay người công kích phần mộ, thân ảnh áo đỏ phanh cái đụng phải thân cây thô tráng, đại thụ xanh tươi hét lên rồi gục ngã.

Thẩm Lưu Hưởng “phụt” cái phun ra ngụm máu, ngũ tạng đau kịch liệt, một chân bị cây đổ đè lên, quỳ rạp trên mặt đất khó có thể nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, Thẩm Lưu Hưởng mới lấy lại hơi, không nói gì nhìn về phía phần mộ cách đó không xa.

Đây là kết giới ai đó dựng lên để bảo hộ phần mộ y không bị quấy nhiễu. Tu vi y yếu ớt, không thể phát hiện có kết giới, dùng xẻng đào nên đã kích phát kết giới, lọt vào phạm vi công kích.

“Ai...... Đau quá,”

Thẩm Lưu Hưởng đau ngâm một tiếng, chân dưới tàng cây không nhổ ra được, toàn thân cũng phiếm đau.

Lũ lụt vọt vào miếu Long Vương, nhất thời không biết nên cười hay nên khóc.

Thẩm Lưu Hưởng giơ tay lên, một tay phủi phủi tro bụi trên áo, đang muốn tụ tập linh lực triệu vảy ngược ra, gọi Chu Huyền Lan tới cứu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày trắng.

Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu lên, đối thượng một đôi mắt băng phách trong suốt.

Đồng tử Diệp Băng Nhiên co rút, một kiếm chặt gãy đại thụ xanh tươi. Thẩm Lưu Hưởng từ phía dưới bò ra, ngồi dậy, xoa xoa máu bên môi: “Cảm ơn a.”

Diệp Băng Nhiên mặc một bộ bạch y, ngồi xổm trên mặt đất, môi run rẩy: “Ngươi......”

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện dáng vẻ Diệp Băng Nhiên không thay đổi, khí chất lại thay đổi không ít, không lạnh băng cự người cách xa ngàn dặm như trong quá khứ, hiện giờ lộ ra chút mùi vị con người, phỏng chừng mấy năm nay tâm cảnh tăng lên không ít.

Y thấy Diệp Băng Nhiên khiếp sợ, câu môi cười: “Ta còn sống, cảm ơn ngươi quét mộ cho ta mười ba năm.”

Diệp Băng Nhiên nắm chặt đầu ngón tay. Ba năm trước đây, hắn tham nhập thần thức xuống, phát hiện bên trong không có thi thể mà có dấu vết pháp thuật, hắn ẩn ẩn đoán Thẩm Lưu Hưởng còn sống, chỉ là có pháp thuật lợi hại che dấu tung tích y, không nghĩ tới lại là sự thật.

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa đùi phải, bị thương đến xương cốt, y đau nheo lại một con mắt, hỏi: “Mấy năm nay ngươi có khỏe không?”

“...... Tạm được.”

Diệp Băng Nhiên thấy vẻ mặt Thẩm Lưu Hưởng chật vật, lại nhìn cái xẻng gãy làm đôi bên cạnh phần mộ, “Ta thiết kết giới, làm bị thương đến ngươi sao?”

“Hả?” Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, bật cười, “Không phải, ta tới viếng mộ cho mình, tương đối xui xẻo bị đại thụ đổ vào ngươi...... Trúc Cơ kỳ không có biện pháp, chê cười rồi.”

Diệp Băng Nhiên trầm mặc một cái chớp mắt, duỗi tay nhéo thử cẳng chân y.

Thẩm Lưu Hưởng lập tức đau ngao một tiếng nói: “Nhẹ, nhẹ chút.”

Diệp Băng Nhiên nói: “Đan dược linh thảo trên người ta, ngươi là Trúc Cơ kỳ, không thể dùng.”

“Ta biết. Không sao,”

Thẩm Lưu Hưởng chống tay xuống mặt đất, mượn lực đứng dậy, “Đợi lát nữa có người......”

Y còn chưa dứt lời, cảm giác bị treo trên không đánh úp lại.

“Thất lễ,”

Diệp Băng Nhiên duỗi tay, đem thanh niên trên mặt đất chặn ngang bế lên, “Ta mang ngươi xuống núi trước.”

Thẩm Lưu Hưởng phát ngốc, ngửa đầu nhìn đường cằm gần trong gang tấc, như ở trong mộng mới tỉnh, chân đau không giãy giụa được, liền dùng tay vỗ vỗ vai Diệp Băng Nhiên, “Không cần, thả ta xuống.”

Bước chân Diệp Băng Nhiên hơi ngừng: “Chân ngươi bị thương.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Không sao, thả ta xuống đi.”

Diệp Băng Nhiên nhìn y một lát, đang muốn gật đầu, phát hiện thân thể Thẩm Lưu Hưởng hơi hơi cứng đờ, “Xảy ra chuyện gì?”

Hắn nhìn theo tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng, thấy một thân ảnh huyền bào đứng cách đó không xa, không biết tới từ lúc nào. Tay Diệp Băng Nhiên đang định buông ra lại căng chặt.

Chu Huyền Lan nhíu chặt mày, khuôn mặt phảng phất ngưng tụ một tầng hàn băng, đi bước một về phía hai người, cả người tràn ra u khí lạnh lẽo làm người không rét mà run.

“Lại đây,” hắn đến gần, duỗi tay nói.

Thẩm Lưu Hưởng đối thượng cặp mắt đen tối tăm kia, trong lòng nhảy một cái, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Chân ta bị thương,” y vội vàng giải thích, khuỷu tay giã lên ngực Diệp Băng Nhiên, “Có người tới đón ta, mau buông ta xuống.”

Diệp Băng Nhiên như lâm đại địch nhìn chằm chằm Chu Huyền Lan, chỉ đáp lại Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi đừng lộn xộn, ta sẽ phân tâm. Trạng thái hiện giờ của hắn không đúng, ta không thể đem ngươi giao cho hắn.”

Diệp Băng Nhiên biết Chu Huyền Lan tính tình đại biến, nhưng mười mấy năm chưa từng gặp lại. Lúc này nhìn thấy ánh mắt hắn tràn ngập lãnh lệ, chỉ cảm thấy nguy hiểm mười phần.

Thẩm Lưu Hưởng hiện giờ là Trúc Cơ kỳ, mạo muội giao cho Chu Huyền Lan, ở trong tay đối phương không hề có sức phản kháng.

Diệp Băng Nhiên sao có thể đem người giao ra?!

“Hắn không sao, ngươi đừng động mấy cái này.” Thẩm Lưu Hưởng vội la lên, “Thả ta xuống đi!”

Diệp Băng Nhiên tức khắc nhíu mày, mặt lộ vẻ chần chờ.

Bên kia, Chu Huyền Lan đã hao hết tất cả kiên nhẫn mà hắn có, ánh mắt âm trầm dừng trên người Diệp Băng Nhiên, đáy mắt lộ ra sát ý khát máu, “Một khi đã như vậy, bổn tọa chỉ có thể để ngươi chết.”

Dứt lời, mây đen che trời lấp đất bao phủ bầu trời Chung Linh Sơn, trên đỉnh núi gió lạnh gào thét, thổi tung một tầng đất cát dày nặng trên mặt đất, thiên địa biến sắc.

Chu Huyền Lan ra tay cực nhanh, từng chiêu đều mang theo sát ý không thêm che dấu.

Vảy ngược ở trên người Thẩm Lưu Hưởng, không lo lắng sẽ làm bị thương y chút nào. Diệp Băng Nhiên không biết việc này, một bên dùng linh lực che chở Thẩm Lưu Hưởng, một bên đối địch.

Chu Huyền Lan thấy thế, sát ý trong mắt càng sâu.

Mỗi chiêu mỗi thức của hai người hiện giờ đều có khả năng phiên sơn đảo hải, Thẩm Lưu Hưởng bị cuốn vào trong đó, chỉ là uy áp phóng ra đã đủ cho y đầu váng mắt hoa, cơ hồ không mở được mắt ra.

Trời đất quay cuồng hết sức, y ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, tức khắc phía sau lưng đụng phải một lồng ngực, vòng eo bị ôm gắt gao.

Ba đạo thân ảnh rơi xuống đất.

Diệp Băng Nhiên phun ra ngụm máu, mày nhíu chặt, lo lắng nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng: “...... Xin lỗi.”

Ánh mắt Chu Huyền Lan sâu thẳm, tiếng nói lạnh lẽo: “Lời này để dành trên đường xuống Hoàng Tuyền tự nói với mình đi.”

Tay áo màu đen hạ xuống, Chu Huyền Lan khúc khởi ngón tay khớp xương rõ ràng, vận linh lực cường đại. Đang muốn đánh tới Diệp Băng Nhiên, chợt bị một đôi tay dùng sức nắm lấy.

“Dừng tay! Đừng đả thương người nữa!”

Chu Huyền Lan nghiêng mặt đi, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng một lúc lâu, khóe môi gợi lên độ cong lạnh băng: “Ta càng muốn đấy.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, cắn răng nói: “Vảy ngược.”

Linh lực trong tay Chu Huyền Lan tiêu tán, không thể tin được mà nhìn y, trong lòng như bị thiên đao vạn quả, đau đớn xưa nay chưa từng có, đau đến mức gần như làm hắn hít thở không thông, “Ngươi phải vì người này dùng vảy ngược đối phó ta?”

“Không phải, ta vĩnh viễn sẽ không dùng nó đối phó ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, móc vảy ngược ra, “Không phải ngươi muốn vảy ngược sao?! Ta cho ngươi, đừng đả thương người nữa.”

Vảy ngược tỏa ánh sáng đen nồng đậm, ánh vào trong mắt Chu Huyền Lan.

Nghe thấy Thẩm Lưu Hưởng nói không phải dùng vảy ngược đối phó hắn, lý trí kề bên sụp đổ mới kéo về một chút.

Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vảy ngược, lại nhìn Thẩm Lưu Hưởng.

“Được, buông tha hắn.”

Chu Huyền Lan thỏa hiệp, chậm rãi vươn tay về phía vảy ngược. Khoảnh khắc sắp đụng vào, bàn tay thon dài lại đột nhiên dịch chuyển.

Hắn bắt lấy cổ tay mảnh mai trắng nõn, đem Thẩm Lưu Hưởng ôm vào trong lòng ngực, tiếng nói trầm thấp: “Nhưng ta không cần vảy ngược. Ta muốn ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.