Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh nằm trên mặt đất.
Tóc đen rũ tung, một đôi mắt như hồ thu hung hăng trừng y, lộ ra ảo não kèm tức muốn hộc máu.
Tố Bạch Triệt có một bộ túi da rất tốt, cho dù vô tình, nóng giận như thế cũng như đang hờn dỗi. Nếu lại rơi chút nước mắt, đổi thành một người khác thương hương tiếc ngọc nói không chừng đã mềm lòng buông tha.
Thẩm Lưu Hưởng nói: "Vì sao động thủ với ta?"
Nếu không để lại hậu chiêu, thật sự đã để Tố Bạch Triệt thực hiện được.
Tố Bạch Triệt sắc mặt không tốt: "Xuống tay với kẻ địch rất kỳ quái sao?"
Gã không nhân lúc còn sớm tính toán cho bản thân, ai sẽ đến cứu gã?
Tuy rằng Đồng Khê không còn, nhưng sổ nợ rối mù gì cũng đều ghi trên đầu gã, một đám người bên ngoài đối với gã như hổ rình mồi.
Mấy kẻ cầm đầu Chu Huyền Lan, Lăng Dạ với Từ Tinh Thần lại không phải hạng người lương thiện gì. Đạo lý nhổ cỏ tận gốc không thể không hiểu, làm sao buông tha gã được? Nam Diệu Quyền muốn đoạt lại thân thể của đệ đệ hắn, chỉ sợ gã vừa thò đầu ra một cái, liền gấp không chờ nổi khiến gã thần hồn câu diệt.
Người duy nhất có khả năng buông tha gã, chính là Diệp Băng Nhiên.
Người này bắt đầu đã thể hiện dáng vẻ áy náy, đại khái cảm thấy tự mình nhận lầm người, bây giờ lại không bao giờ thích gã nữa, thấy đổi sắc mặt như vậy quá mức lạnh lùng, cho nên thấy có lỗi, mới hỏi ra những lời kia.
Tố Bạch Triệt cho một đáp án thẳng thắn nhất.
Không cần phải xin lỗi gã, từ trước đến giờ gã cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
Còn Thẩm Lưu Hưởng, gã đã không chết không dừng với những người bên ngoài kia, Thẩm Lưu Hưởng sớm hay muộn cũng thành kẻ địch. Đối phó với kẻ địch, gã sẽ không mềm lòng.
Chỉ là Tố Bạch Triệt không dự đoán được, vậy mà bị bẫy một vố: "Ngươi thả cái gì trong thân thể ta?"
"Mấy cái phù văn thôi." Thẩm Lưu Hưởng nhìn gã, cân nhắc nói, "Tốt xấu gì ta cũng từng giúp ngươi trừ Chu Yếm, ngươi lại tàn nhẫn độc ác như thế."
"Yêu Cốt Đan là ta tìm được cho ngươi. Không có Yêu Cốt Đan ngươi đã sớm nổ tan xác mà chết rồi."
Tố Bạch Triệt lạnh giọng: "Tuy nói ta là bị uy hiếp, không thể không như thế, ngươi cũng không có nghĩa vụ giúp ta diệt trừ Chu Yếm. Nhưng từ kết quả tới xem, ta cứu ngươi một mạng, ngươi cứu ta một mạng, hòa nhau. Đừng nói cái gì mà ân với tình."
Thế giới này tràn đầy ác ý với gã, không có nửa điểm ôn nhu. Chỉ bởi vì một khuôn mặt xinh đẹp, mà mỗi người đều mơ ước gã, nơi chốn đều là bẫy rập. Chỉ là gã không để những kẻ đó có kết cục tốt, Chu Yếm chính là một trong số đó.
Hiện giờ rốt cuộc gã đã có năng lực chống lại. Không nghĩ tới...... Còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Tố Bạch Triệt vừa thăm dò tình huống trong cơ thể, vừa suy nghĩ Thẩm Lưu Hưởng chậm chạp không động thủ, chẳng lẽ muốn phóng cho gã một con ngựa? Hay là không giết được gã? Chỉ có thể làm gã phiếm đau?
Ánh mắt Tố Bạch Triệt lưu chuyển, liếc nhìn thân ảnh gần trong gang tấc, sát ý có chút hồi phục. Lúc này, cơn đau lúc trước lại lần nữa ập đến, đau đến mức mỗi dây thần kinh của gã đều phát run, trong đầu rầm rầm rung động, tầm mắt tối đen một mảnh.
Khuôn mặt đẹp của gã vì đau đớn mà trở nên dữ tợn, gã gầm lên: "Muốn giết cứ giết, có bản lĩnh cho cái thống khoái!"
"Ta không giết ngươi,"
Thẩm Lưu Hưởng cong khóe miệng, hướng Tố Bạch Triệt đang sửng sốt cười lạnh căm căm, "Ngươi có năng lực của hệ thống, nói vậy năng lực cũng không tồi. Ta cũng muốn. Giết chết ngươi thì thật đáng tiếc, khống chế ngươi giúp ta làm việc, chẳng phải tốt hơn sao?!"
Sắc mặt Tố Bạch Triệt trầm xuống.
Bình sinh gã ghét nhất bị người áp chế. Nếu Đồng Khê không liên tục ép buộc gã, gã cũng sẽ không để Đồng Khê chết thê thảm như vậy.
Thẩm Lưu Hưởng vậy mà noi theo Đồng Khê: "Ngươi không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao?"
"Không bằng tự lo lắng cho bản thân chút đi. Nếu ta chết, phù văn trong cơ thể ngươi sẽ liền "bùm......""
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhướn đuôi lông mày, thấy mặt Tố Bạch Triệt nháy mắt mất đi huyết sắc, vừa lòng gật gật đầu.
Tố Bạch Triệt còn chỗ hữu dụng, y không tính toán giết gã. Trừ cái này ra, còn một nguyên nhân nữa.
Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc hồi lâu. Tố Bạch Triệt trước mắt này hoàn toàn bất đồng với nguyên tác. Có phải đã đổi thành người khác hay không? Nếu cũng đến từ thế giới y ôn dưỡng thần hồn, nói không chừng...... Tới đây là vì bị y ảnh hưởng, trời xui đất khiến bị cuốn vào.
Cơn đau như bị xé rách biến mất, Tố Bạch Triệt thở phào nhẹ nhõm, mở to đôi mắt che kín tơ máu, từ mặt đất bò dậy, nghe Thẩm Lưu Hưởng nói: "Hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng."
Tố Bạch Triệt đưa lời thô tục đến bên miệng, lo lắng lại ăn đau, nghẹn trở về: "Nói."
Thẩm Lưu Hưởng: "Thương các ngươi lập lên, vì sao đặt tên "Phá Khung Các"?"
Tố Bạch Triệt muốn nói quản nhiều như thế làm cái gì, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, giải thích nói: "Tên này thâm ý sâu sắc, hàm chứa mộng tưởng vĩ đại. Nhưng nói với ngươi, ngươi nghe cũng không hiểu."
Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cằm: "Vậy ngươi cảm thấy tên "Đấu Thương Các" này như thế nào?"
"Ta có nghĩ tới, nhưng "Đấu Thương" không có "Phá....."" Tố Bạch nói đến một nửa, bỗng chốc trợn to mắt, không thể tưởng tượng nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng, "Ngươi, ngươi......"
Tố Bạch Triệt sửng sốt một lúc lâu. Không nghĩ tới trừ gã ra, còn có người nữa xui xẻo đi vào nơi này như thế: "Ngươi sớm nói, ta đã không giết ngươi."
Thẩm Lưu Hưởng: "Vì sao? Không phải kẻ địch sao?"
Tố Bạch Triệt đứng dậy: "Không giống nhau."
Đối với gã mà nói, nơi này chỉ như một giấc mơ, người bên trong đều là giả thuyết, như người gấp bằng giấy mà thôi. Phàm là trở ngại gã, muốn làm hại gã, gã giết liền giết, không có gì phải do dự.
Nhưng đến từ một chỗ với gã, chính là người sống sờ sờ, gã không phát rồ như vậy.
Thẩm Lưu Hưởng thấy Tố Bạch Triệt đánh giá mình, biểu tình kích động, như có vô số nói muốn nói, y hơi híp mắt. Trước khi người này mở miệng liền cướp lời: "Đừng lôi kéo làm quen, giữ ngươi lại là vì ngươi hữu dụng, đi đối phó Thiên Đạo."
Tố Bạch Triệt hoảng sợ: "Điên rồi sao?"
Thẩm Lưu Hưởng cười lạnh, nắm cổ áo gã ném ra khỏi không gian: "Không muôn "bùm" thì đi làm đi."
Hai thân ảnh vừa hiện ra, trên bầu trời mây đen như mực, muôn vàn lôi hỏa như có mắt, nháy mắt đánh tới một người trong đó.
Tố Bạch Triệt vốn muốn chạy trốn, trong đầu như có cảnh cáo mà tê rần, đành phải lắc mình chắn trước mặt Thẩm Lưu Hưởng. Một tầng bích chướng vô hình đem lôi hỏa gào thét ngăn lại: "Đừng chỉ trông cậy vào ta, nhiều nhất chỉ cản được một lát, linh lực luôn có lúc sẽ hao hết. Nghĩ cách đi!"
"Sư tôn." Chu Huyền Lan chợt xuất hiện bên cạnh Thẩm Lưu Hưởng, một tay ôm lấy y mang đi.
Ánh sét đầy trời như những con rắn bạc điên cuồng, kèm theo những tiếng ầm vang lớn, sôi nổi đánh xuống mặt đất.
Thẩm Lưu Hưởng thấy thiên lôi bổ trúng không ít người, mấy tu sĩ đó chưa giãy giụa được một lát đã không còn hơi thở, trong lòng hơi trầm xuống: "Thiên Đạo bắt đầu công kích những người khác sao?"
Chu Huyền Lan lên tiếng: "Hắn không làm cách này, sẽ không cấu thành uy hiếp với chúng ta."
Thiên Đạo đối phó càng nhiều người, lực lượng sẽ càng lớn. Đối mặt với đại yêu ở thời kỳ Hồng Hoang, còn có thể đánh xuống thiên kiếp làm tất cả diệt vong. Nhưng đối mặt với Chu Huyền Lan, nếu tránh công kích những người khác, lực lượng thi triển ra sẽ không làm gì được bọn họ.
Thiên Đạo suy nghĩ một phen, chỉ có để mọi người chôn cùng Chu Huyền Lan.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, mây đen như mực cuộn quanh thành một lốc xoáy thật lớn, tựa như bờ vực sâu không thấy đáy, kèm theo gió cuốn hỏa lãng, đã khuếch trương đến mức bao phủ toàn bộ Ánh Tuyết Thành.
Nếu không thể ngăn cản Thiên Đạo để hắn tiếp tục, cho dù người phía dưới có thể chống cự một lúc, nhưng linh khí sẽ có lúc cạn kiệt, đến lúc đó không ai chạy thoát được.
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, nhìn nhìn chỗ sâu trong lốc xoáy, bên trong như có hai con mắt chăm chú nhìn xuống phía dưới, làm người sởn tóc gáy.
Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu, đang muốn dò hỏi, Chu Huyền Lan đột nhiên cúi sát lại, hôn xuống cánh môi y: "Sư tôn ở đây chờ ta."
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng cả kinh, theo bản năng duỗi tay chộp tới, nhưng tay áo khó khăn lắm mới trượt qua đầu ngón tay y, Chu Huyền Lan đẩy y cho Từ Tinh Thần, chợt hóa thành cự long bay lên trời cao, vảy rồng đen nhánh tỏa ánh sáng lãnh duệ giữa không trung tối tăm.
Rồng đen ngẩng đầu, thân hình khổng lồ xông vào cái miệng khổng lồ của lốc xoáy trên không trung, tức khắc biến mất không thấy.
"Chu Huyền Lan......"
Đồng tử Thẩm Lưu Hưởng co rút, thân hình lao đi bị Từ Tinh Thần ôm chặt, vỗ nhẹ lưng y nói: "Bình tĩnh chút huynh trưởng, Chu Huyền Lan đi tìm ý thức của Thiên Đạo. Không sao đâu."
Trong đầu Thẩm Lưu Hưởng trống rỗng, chỉ biết liều mạng giãy giụa. Từ Tinh Thần thấy thế, đành phải khóa linh lực của y lại, dùng một tầng kết giới bao lấy y.
Sau khi Chu Huyền Lan biến mất, sức lực của Thiên Đạo từ trên trời giáng xuống càng thêm cuồng táo, che trời lấp đất đánh về phía Thẩm Lưu Hưởng. Lăng Dạ với Từ Tinh Thần chống đỡ một phương, ngăn tất cả công kích lại.
Thời gian trôi đi một chút, lực lượng từ không trung giáng xuống lộ ra khí tức hủy thiên diệt địa, như muốn liều chết một trận.
Tố Bạch Triệt đứng ở xa xa, hóa giải lôi hỏa đánh úp lại xong, nhìn về phía thân ảnh trong kết giới. Lúc này Thẩm Lưu Hưởng hẳn là không rảnh đối phó gã, không bằng nhân cơ hội này, chạy là thượng sách.
Thân ảnh Tố Bạch Triệt nhảy đến một nửa, đột nhiên dừng lại, như có cảm giác mà quay đầu nhìn lại, liền hút một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy ánh sét đan xen trong mây đen đè trên bầu trời Ánh Tuyết Thành, đột nhiên ngưng tụ thành một, ngọn lửa cùng sấm sét xen kẽ, tạo thành một trụ trời chói mắt, mang theo uy áp chấn động thiên địa, ầm ầm đánh về phía Thẩm Lưu Hưởng.
Sắc mặt Tố Bạch Triệt biến đổi, chạy nhanh lộn trở lại. Ngàn vạn lần đừng chết, y chết rồi gã cũng xong đời.
Nhưng gã chưa kịp đuổi tới, trong tầng mây đen xoay vòng trên không trung, đột nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, lực lượng hỗn tạp đến từ thời kỳ viễn cổ Hồng Hoang xuyên phá lên tận chín tầng mây.
Trong phút chốc, trụ trời hình thành từ lôi hỏa tiêu tán, mây đen tan đi, bầu trời xanh lại hiện ra.
Thẩm Lưu Hưởng nắm vảy ngược, nhìn thấy vảy rồng dần dần hiện ra vết máu, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ run, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, y phát hiện chung quanh yên tĩnh lại, có ai gọi y một tiếng.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, khẽ ngẩng đầu lên, liền rơi vào một vòng tay quen thuộc, hơi thở ấm áp bao lấy y.
"Sư tôn xảy ra chuyện gì?" Thanh âm Chu Huyền Lan hơi khàn, "Trên người lại lạnh như thế?"
Hắn phá hủy ý thức của Thiên Đạo, hao hết linh lực, lúc này tinh bì lực tẫn, vừa dứt lời liền đặt cằm lên bả vai Thẩm Lưu Hưởng, mi mắt buông xuống, gần như ngất đi.
Thẩm Lưu Hưởng nhanh chóng đỡ lấy hắn, tìm viên đan dược đút vào trong miệng.
Chu Huyền Lan khẽ hé môi, nuốt đan dược xong, liếc mắt nhìn Lăng Dạ vừa trở xuống mặt đất, còn một sợi Thiên Đạo trên người Lăng Dạ, phải giữ lại, tạo ra Thiên Đạo mới.
Lăng Dạ với Từ Tinh Thần vẫn luôn chống cự Thiên Đạo, lúc này linh lực trong cơ thể cũng trống không, hạ xuống mặt đất, nuốt đan dược xong đều nhanh chóng điều chỉnh linh lực trong cơ thể.
Nhưng không để cho bọn họ có thêm chút thời giờ, một thân ảnh khổng lồ tức khắc lao tới.
Yêu thú hình dạng dữ tợn, hai mắt sáng quắc như lửa, cái mồm to như bồn máu cắn nuốt thiên địa, răng nhọn như răng cưa, bốn chân to vừa đặt xuống, mặt đất lập tức chia năm xẻ bảy.
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng biến đổi, một trong bốn đại ma thú, Thao Thiết.
Thao Thiết này mang theo sát ý không thèm che dấu, bay thẳng đến chỗ bọn họ. Mấy người mới vừa đối phó Thiên Đạo xong, không còn chút sức lực nào để chống cự. Lúc này, một thân ảnh xuất hiện ngăn ở giữa đường.
Thẩm Lưu Hưởng hơi mở mắt to, nhìn thấy người đến là người gặp ở Viêm Minh Thành, Cố Đào Đào.
Cố Đào Đào cầm đoản đao trong tay, khuôn mặt còn chút thiếu niên vô cùng chăm chú: "Cố Thiết, dừng tay!"
Thao Thiết khựng lại, hóa thành hình người, trên mặt đeo mặt nạ, lạnh giọng nói: "Đừng cản trở ta. Ngươi không muốn cứu Lạc tỷ tỷ về sao? Đừng quên, nàng là vì cứu chúng ta mới bị những nhân loại này hại chết!"
Cố Đào Đào nhíu mày: "Người chết không thể sống lại, ngươi cố chấp nghịch thiên mà làm, không chỉ không cứu được nàng về, mà chính mình cũng sẽ thua tiền."
"Vậy cũng mạnh hơn kẻ cái gì cũng không làm như ngươi!"
Cố Thiết bạo nộ, bàn tay quay cuồng, hơn nửa cái vỏ trứng rồng màu đen phiếm ánh kim hiện ra trong tay hắn, giây lát trở nên to lớn vô cùng, đem Cố Đào Đào nhốt ở bên trong.
"Đây là cơ hội tốt, giết những người đó, liền không ai có thể ngăn cản chúng ta. Đến lúc đó tam giới đại chiến, máu chảy thành sông, liền có thể thi triển Thời Không Thuật, có thể cứu Lạc tỷ tỷ về. Ai cũng không thể cản ta!"
Cố Thiết ngủ đông đã lâu, cuối cùng cũng chờ được đến lúc mọi người không còn lực chống cự, lập tức không cần nhiều lời nữa, đánh về phía đám người Thẩm Lưu Hưởng.
Lúc này, một thân ảnh bạch y đứng ra ngăn cản hắn, cầm kiếm trong tay, cả người tỏa ra khí lạnh như băng.
Cố Thiết nhăn mày, lại nhìn thấy một thân ảnh nữa xuất hiện.
Nam Diệu Quyền chắp tay sau lưng, cảm thán nói: "Nghĩa phụ thủ hạ lưu tình, tha cho các ngươi một mạng. Tại sao lại không biết quý trọng?"
Mặt Cố Thiết đầy lệ khí, trực tiếp động tay lao tới.
Thẩm Lưu Hưởng thấy Diệp Băng Nhiên và Nam Diệu Quyền xuất hiện, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của Chu Huyền Lan: "Ngươi dự đoán được Cố Thiết sẽ đến, vừa rồi mới cố ý không cho bọn họ ra tay, giữ linh lực đến lúc này?"
Trong nguyên tác, Cố Thiết khơi mào đại chiến hai tộc nhân yêu, là vai ác cuối cùng.
Chu Huyền Lan ừ nhỏ một tiếng, từng sợi mi đen dài rũ xuống, mệt không mở được mắt ra.
Nằm dưới đất chốc lát, cuối cùng khôi phục chút sức lực, hắn liền nắm lấy cổ tay Thẩm Lưu Hưởng, đem người kéo vào trong lòng ngực.
"Trên vỏ trứng rồng trong tay Cố Thiết có ghi lại. Nếu phải dùng Thời Không Thuật, tất phải lấy vô số máu tươi hiến tế, cho nên Cố Thiết muốn tam giới đại loạn. Ở thế giới kia bị ta ngăn lại. Ta phát hiện ý đồ của hắn, còn cảm thấy hắn thập phần buồn cười. Sau này...... Phát hiện dấu vết sư tôn để lại, ta mới biết được không hề buồn cười. Cho dù phải huỷ hoại cả tam giới, ta cũng muốn mang sư tôn trở về."
Thẩm Lưu Hưởng câu môi, đáp nhẹ một tiếng, trong hơi thở quen thuộc vờn quanh, thần kinh căng chặt dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại.