Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 14



“Đế Cung không giao thoa với Thanh Lăng Tông, sao lại phái thân sử đến?”

“Thẩm Tiên Quân bước vào Hóa Thần cảnh, khắp nơi đều đưa hạ lễ tới, có lẽ Đế Cung cũng là có ý này.”

“Tuyệt đối không có khả năng. Đế Tôn là nhân vậy dữ dội. Làm sao để ý một tu sĩ mới vào Hóa Thần cảnh. Còn cố ý phái người tới?”

“Chẳng lẽ là vì Đại Bỉ trong tông diễn ra trong nửa tháng nữa?”

Thẩm Lưu Hưởng từ Dạ Minh Phong ra, một đường nghe thấy đệ tử nói chuyện. Y sờ sờ Hoàng Ngọc treo trước ngực. Lúc này đến, nói không chừng là vì y thật.

Trong tiểu thuyết, thái độ của Đế Tôn đối với đứa con nối dõi lưu lạc bên ngoài này không biết ra sao.

Sau khi thân phận Thẩm Lưu Hưởng được công khai, tam giới khiếp sợ. Một đám người trên Đế Cung đều sợ tới mức chết khiếp. Đế Cung đối với huyết mạch cực kỳ coi trọng, ở trong cung Đế Quân cùng Đế Cơ đều chiếu cố lẫn nhau như trân bảo, đột nhiên chui ra một Thẩm Lưu Hưởng là chuyện như thế nào?

Sau đó Thẩm Lưu Hưởng được đón về Đế Cung. Tất cả mọi người đều cho rằng y sắp một bước lên trời, trở thành người có thực lực cạnh tranh ngôi vị Đế Cung chi chủ. Ai ngờ chưa được nửa năm đã bị đuổi ra ngoài.

Y huỷ hoại pháp khí bản mạng của Đế Tôn, làm hắn bị trọng thương. Lại làm Đế Cơ rơi vào tay Yêu tộc không rõ sinh tử. Người trong Đế Cung thấy y, hận không thể thiên đao vạn quả.

Đặc biệt là Đế Tinh Thần, nhị đệ trên danh nghĩa của y. Sau khi chưởng quản Đế Cung, mệnh lệnh đầu tiên hắn đưa ra đó là tru sát Thẩm Lưu Hưởng, làm y không có chỗ dung thân trong tam giới.

Nhưng người còn chưa giết được, trời xui đất khiến lại mang Tố Bạch Triệt về Đế Cung.

Đế Tinh Thần động tâm, muốn lấy thưic lực của Đế Cung cướp người của Chu Huyền Lan đã hắc hóa. Kết quả lạnh thấu, đến Đế Cung thánh địa vạn năm sừng sững trên tam giới cũng bị hủy trong một sớm.

Khi Thẩm Lưu Hưởng đọc đến đoạn Đế Cung kia, đều cho rằng Đế Tôn không một chưởng đánh chết y, thật là tình cha như núi.

Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy có chút biệt nữu.

Y nguyên bản là cô nhi, đột nhiên nhảy ra cả gia đình Đế Cung kia, không biết ứng đối như thế nào. Cũng may không có tính toán sẽ bại lộ thân phận, không chủ động làm rõ, Đế Tôn sẽ không đón y về.

*

Tới gần Đại Bỉ tông môn, không khí trong tông đều ngưng trọng hơn.

Đại Bỉ là sự kiện quan trọng nhất hàng năm của đệ tử. Gần đây khen thưởng rất phong phú. Thứ hai, nếu bộc lộ tài năng trong trận tỷ thí, nói không chừng có thể được Tiên Quân, Trưởng Lão chờ thu vào môn. Tất cả mọi người cực kỳ coi trọng.

Ngay cả đệ tử thân truyền của ba vị Tiên Quân đều không ngoại lệ, toàn hướng đến vị trí đầu bảng.

Buổi trưa, Thẩm Lưu Hưởng ngồi ở đình hóng gió nghỉ tạm, đang chán đến chết, vặt ra hai quả nho tím lịm, hắng hắng giọng nói, tự tiêu khiển.

“Ta là Tiểu Bồ Đào Lưu Lưu ~”

“Ta là Tiểu Bồ Đào Hưởng Hưởng ~”

“Hắc hắc, ta là Thẩm Thẩm tiểu phôi đản, bây giờ muốn ăn luôn các ngươi.”

Quả nho bị ném lên giữa không trung, rơi vào trong miệng, Thẩm Lưu Hưởng thích ý nheo mắt lại, tay gối sau đầu, vô tình thoáng nhìn thấy một bóng người.

Là Chu Huyền Lan.

Hắn hơi rũ đầu, cảm xúc nhìn qua có chút hạ xuống, thấy Thẩm Lưu Hưởng cũng không phản ứng, đi về phòng.

Ngày thường trời chưa tối chưa về Triều Vân Phong. Hôm nay quá khác thường. Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày suy tư một lát, bừng tỉnh đại ngộ.

Chu Huyền Lan cùng hai người Lăng Mạc Sơn, Lăng Kim Diệp quan hệ không tồi, thường xuyên lén luận bàn. Trước mắt sắp tới Đại Bỉ tông môn, hôm nay bọn họ thử thực lực lẫn nhau một chút, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, chắc là hắn bại bởi Lăng Mạc Sơn.

Trong nguyên tác, lần đầu tiên Tố Bạch Triệt tranh thủ được hảo cảm của Chu Huyền Lan, chính là lúc tới gần Đại Bỉ.

Lăng Mạc Sơn có tông chủ Lăng Dạ chỉ đạo, tiến bộ bay nhanh, vì Đại Bỉ mà cố ý học một chiêu pháp thuật mới. Chu Huyền Lan không phá giải được, trong lòng mất mát. Hơn nữa đều là đệ tử của Tiên Quân, hai vị kia vẫn luôn có sư tôn dốc lòng dạy dỗ, hắn lại chỉ có thể dựa vào chính mình tự lĩnh ngộ. Lấy chịu khổ chịu khó gấp bội để thu nhỏ chênh lệch với hai người kia.

Gian khổ trong đó, có thể nghĩ.

Đúng lúc này, Tố Bạch Triệt xuất hiện.

Ôn nhu kiên nhẫn giảng giải cho hắn, ngày đêm không nghỉ bồi hắn luyện pháp thuật mới, không cầu hồi báo tự tay làm lấy, là ai đi nữa tâm đều sẽ sinh cảm động!

Lúc sau công bố vị trí đầu bảng, tình cảm của hai người càng phát triển hơn.

Thẩm Lưu Hưởng nhéo cằm, nhìn chằm chằm cửa phòng Chu Huyền Lan. Từ buổi trưa đến tận khi mặt trời lặn, bên trong không truyền ra bất kỳ động tĩnh gì.

Gió đêm xuyên qua đình hóng gió, Thẩm Lưu Hưởng đánh cái rùng mình, do dự hồi lâu, vẫn là đứng dậy đi Dạ Minh Phong.

Không được...... y không chịu nổi đồ đệ bị ủy khuất như thế!

Trong đầu y chỉ có chút pháp thuật này, đều là Chu Huyền Lan dạy, không có cái gì để dạy lại, chỉ có thể đến Dạ Minh Phong mời thầy thôi.

*

“Giờ sửu tối nay, ngươi đến phía bắc rừng trúc đi, dạy Chu Huyền Lan pháp thuật.”

Tố Bạch Triệt nhấp ngụm trà: “Ta không rảnh đi dạy một tiểu đệ tử Trúc Cơ kỳ.”

Ban ngày không dễ giấu tai mắt mọi người, gã chỉ có thể tu tập vào đêm khuya. Chút thời gian này, không muốn lãng phí vào người vô dụng.

Đồng Khê: “Đây là cơ hội tốt để ngươi tiếp cận hắn.”

Tố Bạch Triệt không cho là đúng: “Ngươi nói thật xem, rốt cuộc là có chỗ nào tốt?”

“Dù sao......” Đồng Khê mơ hồ không rõ nói, “Ta sẽ không hại ngươi.”

Tố Bạch Triệt cười lạnh một tiếng, một lúc mới nói: “Sáng mai dạy.”

Đồng Khê vội nói: “Không thể, tối nay là thời cơ tốt nhất. Ta truyền cho ngươi pháp thuật bây giờ thích hợp cho hắn tu tập nhất.”

“Đã nói ngày mai là ngày mai,”

Đồng Khê tức muốn hộc máu, lại không thể nề hà, “Thôi. Tóm lại hắn tuổi còn nhỏ, lại không có ai để ý đến hắn. Cho dù ngươi cho hắn bao nhiêu đường, hắn đều cảm thấy ngọt. Rất dễ lừa.”

Giờ Tý, mặt trăng treo cao, bóng đêm đậm nhất.

Chu Huyền Lan mang theo bội kiếm, ra khỏi Triều Vân Phong.

Chiêu kiếm pháp ban sáng Lăng Mạc Sơn đánh bại hắn kia, nhìn như đơn giản tự nhiên, nhưng uy lực thật lớn. Một kiếm đánh úp lại, làm người phảng phất đặt mình trong vạn kiếm. Bốn phương tám hướng đều là nguy cơ, không biết chống cự từ chỗ nào.

Ánh trăng bao phủ bầu trời trên rừng trúc, càng thêm yên tĩnh, một trận gió đêm xẹt qua, bóng trúc che phủ.

Chu Huyền Lan xuất kiếm, luyện không biết mệt mỏi, trong đầu vẫn luôn hồi tưởng lại chiêu kiếm pháp kia, ý đồ tìm được một chút sơ hở.

Nhưng giống như gặp phải bình cảnh, như thế nào đều không bắt được kết cấu.

Đang nóng nảy, tự thân lại xuất hiện vấn đề, linh lực trong cơ thể không chịu khống chế. Một kiếm phát ra, mấy chục cây trúc ầm ầm ngã xuống, bốn phía bị san thành bình địa.

Chu Huyền Lan dừng lại, đáy mắt hiện lên mất mát.

Luyện nữa, cũng sẽ không có kết quả......

Hắn thu kiếm, chuẩn bị rời đi. Lúc này, chỗ mấy cây cây trúc xa nhất bị đổ truyền đến động tĩnh.

Có người “Ai” một tiếng.

Chu Huyền Lan hơi mở to mắt, thấy thân ảnh mảnh mai từ phía dưới cây trúc chui ra, tóc đen có chút hỗn độn, cả người dính đầy lá trúc xanh xanh.

“......sư tôn.”

Sợi tóc bị cành lá chọc đến lộn xộn, Thẩm Lưu Hưởng đơn giản tháo dây lụa, đi về phía Chu Huyền Lan đang sững sờ tại chỗ.

Y mới học một chiêu kia từ chỗ sư huynh, gấp không chờ nổi dạy đồ đệ. Ai ngờ ở Triều Vân Phong với Giác Xuân Hà cũng không phát hiện bóng người. Buông thần thức ra tìm một lúc lâu, phát hiện trong rừng trúc có động tĩnh, chạy nhanh đuổi tới.

Còn chưa tới gần, đã bị cây trúc tứ phía ầm ầm đổ cho ngã sấp xuống.

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa cánh tay: “Kinh ngạc cái gì, chưa từng thấy vi sư sao?”

Lúc này, sư tôn đi đến chỗ này......

Trong lòng Chu Huyền Lan ẩn ẩn toát ra phỏng đoán, lại cảm thấy không thể tin nổi, yết hầu hơi nghẹn nói: “Sư tôn đến, là có chuyện gì?”

“Tất nhiên là tới truyền thụ pháp thuật cho ngươi.” Thẩm Lưu Hưởng ho nhẹ một tiếng, tay chắp phía sau, mang phong phạm cao nhân nhất phái, “Ngươi là đệ tử của bổn quân. Nếu ở Đại Bỉ, bại bởi tay người khác, là rơi mất mặt mũi của ta.”

Chu Huyền Lan trầm mặc hồi lâu, giữa đầy trời lá trúc rơi rào rạt, mở miệng.

Thẩm Lưu Hưởng quay lưng về phía hắn, không nhìn thấy biểu tình trên mặt, chỉ nghe thấy tiếng Chu Huyền Lan khẽ run, như là xin thấy được bằng chứng nào đó: “Sư tôn thật sự coi ta là đệ tử sao?”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng không thể hiểu nổi trùng xuống.

Trong tiểu thuyết, Chu Huyền Lan không cha không mẹ. Năm sáu tuổi nhặt lá cải héo trên phố xá sầm uất về ăn, bị người ta gọi là tiểu ăn mày, lấy loạn côn đánh đuổi.

Năm mười tuổi bái nhập Thanh Lăng Tông, trong buổi khảo nghiệm nhập tông, trải qua trăm cay ngàn đắng đoạt được vị trí đầu bảng từ tay thiên chi kiêu tử Lăng Mạc Sơn...... Hắn nghe nói, người đứng đầu bảng, có thể được đến với sư tôn tốt nhất. Nhưng hiển nhiên, cũng không như hắn mong muốn.

“Ngươi đương nhiên là đồ đệ của ta.”

Thẩm Lưu Hưởng ngừng lại, nhẹ cong môi, “Độc nhất vô nhị.”

Y có chút đồng cảm như chính bản thân mình cũng vậy. Sống hai mươi năm ở thế giới kia. Đi đến nơi này, lại phát hiện không có ai để nhớ thương vướng bận.

...... như bèo trôi.

“Sư tôn cũng vậy.”

Chu Huyền Lan gằn từng chữ một: “Độc nhất vô nhị.”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, đem dải lụa đen buộc trên cổ tay cởi xuống. Đây là pháp khí Che Tinh mới lấy từ chỗ sư huynh.

Dải lụa rộng bằng hai ngón tay, che trên mắt nhưng lại phong bế thần thức, là vật phụ trợ tuyệt hảo để rèn luyện thần thức. Y muốn tăng cường lực khống chế thần thức của Chu Huyền Lan.

“Tăng cường thần thức của ngươi, tăng lực cảm nhận với ngoại giới. Công kích của những người khác rơi vào mắt sẽ trở nên thong thả. Đến lúc đó tìm sơ hở tự nhiên sẽ không khó nữa.”

Thẩm Lưu Hưởng dùng dải lụa che mắt, buộc nút thắt sau đầu.

Trước mắt một mảnh đen kịt, y dựa vào hơi thở xác định vị trí của Chu Huyền Lan, hướng đến đó nói: “Làm mẫu cho ngươi một lần, ra tay về phía ta đi.”

Trong khoảnh khắc rừng trúc nổi lên gợn sóng.

Thân ảnh Thẩm Lưu Hưởng như quỷ mị, mặc cho Chu Huyền Lan ra chiêu như thế nào, y chỉ vận chuyển một chút linh lực, vẫn có thể nhanh một bước tránh khỏi phạm vi công kích.

“Thế nào?”

Hai người dừng tay.

Mất đi linh lực hỗn độn, lá trúc ào ào rơi xuống đầy trời.

Thẩm Lưu Hưởng dừng ở phía sau Chu Huyền Lan, nắm hai tay hắn bắt chéo ra sau lưng, làm hắn không thể động đậy, sau đó đặt cằm lên bả vai hắn, hơi nhếch khóe môi lộ ra vài phần đắc ý, “Vi sư có phải rất lợi hại hay không?”

Chu Huyền Lan nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở trên mặt Thẩm Lưu Hưởng.

Trong lòng đột nhiên lỡ một nhịp.

Sư tôn có đôi mắt phượng rung động lòng người, lộng lẫy bắt mắt. Giờ che mắt đi, thiếu ba phần mỹ lệ, lại thêm bảy phần thanh mỹ.

Ánh trăng xẹt qua băng che mắt màu đen, dừng ở nhân trung tinh xảo, sấn đến khuôn mặt trắng nõn kia, tựa như có thể câu lên dục niệm tận đáy lòng, đẹp đến kinh tâm động phách.

Yết hầu Chu Huyền Lan nghẹn thật chặt.

“Sao không nói lời nào?”

Thẩm Lưu Hưởng buồn bực tháo Che Tinh xuống, gọn gàng dứt khoát che mắt Chu Huyền Lan lại, “Tới phiên ngươi. Chắc sẽ bị đánh rất đau. Nhưng không sao. Vừa rồi ta cũng bị sư huynh đánh rất đau.”

Y xoay người, xoa xoa cánh tay đánh ra một chưởng.

“Vi sư cùng ngươi sống chết!”

Đùng!

Khắp rừng trúc chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.