Edit: Cần động lực làm luận văn
Beta: HungNguyen
Âm thanh bên tai, Lâm Huệ mơ hồ trong chốc lát, lập tức phát hiện bản thân lại bị Mục Liễn ôm.
Từ lúc trưởng thành cho tới nay, nàng chưa từng được nam nhân ôm qua đâu, tuy nói đây chỉ là người trong sách, nhưng có mắt có mũi, thân thể còn truyền đến mùi hương gỗ thông nhàn nhạt, mặt Lâm Huệ không hiểu tại sao lại nóng lên, trầm giọng nói: "Ngươi thả ta xuống."
Vừa dứt lời, hai chân đã chạm đất.
Nam nhân đứng chắp tay bên cạnh, thản nhiên nói: " Vừa rồi ngươi bị ngất, ta không thể làm gì khác hơn là ôm ngươi trở về."
A, nàng nhớ rồi, nàng lại mắc phải bệnh lạ, rõ ràng là triệu chứng bệnh tim, có thể thái y nhìn không ra, chỉ nói do mệt mỏi, nhưng hôm nay, nàng không hề mệt mỏi.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Lâm Huệ nhíu mày, lúc nhìn về phía Mục Liễn, lộ ra mỉm cười: "Làm phiền điện hạ, hôm nay may mắn có điện hạ, nếu không chỉ sợ. . . Thật sự cám ơn."
Nếu không có Mục Liễn ở đó, bản thân té xỉu, bên người chỉ còn mấy người nha hoàn, không chừng Lâm Ngọc Phong có thể thực hiện được cái chủ ý kia, nàng không biết chắc chắn sẽ xảy ra cái gì. Có lẽ sẽ đem nàng quay về Lâm gia, nghe người phụ thân là ông ta dạy dỗ, đem tội danh bất hiếu mà áp lên người nàng.
Mục Liễn không đáp lời, lại hỏi ngược lại: "Ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì?"
Nàng nếu biết, còn cần phải sầu muộn sao?
Lâm Huệ lắc đầu: "Ngay cả thái y cũng không biết, ta càng không có đầu mối."
Ánh mắt Mục Liễn đánh giá một vòng trêи mặt nàng, khó xác định thật giả.
Lâm Huệ hỏi: "Ngược lại sau khi ta ngất, Lâm đại nhân đã cùng ngươi nói cái gì?"
"Hắn muốn mang ngươi quay về."
Quả nhiên. . . khóe miệng Lâm Huệ cong lên: "Đa tạ điện hạ chưa từng đồng ý."
Hắn đương nhiên sẽ không đồng ý.
Lâm Huệ hiện tại cũng không phải nữ nhi của Lâm Ngọc Phong, nàng đã sớm đổi tim, Lâm Ngọc Phong muốn dẫn nàng về nhà nói không chừng sẽ phát hiện bí mật trong đó, hậu quả khó mà lường được. Cho nên hắn nghĩ đến biện pháp trước đó, tốt nhất nên lưu lại Lâm Huệ ở vương phủ.
"Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi." Hắn quay người rời đi.
Lâm Huệ hướng phòng mình mà đi. Quế Tâm theo ở phía sau nhỏ giọng nói: "Nương nương, người chỉ nói một tiếng cám ơn thôi à? Điện hạ hôm nay vây mà ôm nương nương thật lâu đấy."
Từ sương phòng đãi khách ở phủ trưởng công chúa một đường ôm đến xe ngựa nha.
Lâm Huệ dừng bước chân lại: "Thật?"
"Đúng vậy, khá nhiều người đều thấy được."
Quế Tâm cười nói, "Nương nương người nói xem, điện hạ có phải có chút thích nương nương hay không?"
Đây không có khả năng.
Căn cứ theo trong sách mà nói, Mục Liễn bởi vì thân mẫu Lệ phi, mà cảm thấy tâm tình nữ tử luôn không ổn định, vừa đáng sợ vừa đáng thương, từ đó không có nhiều hứng thú đối với nữ tử, hoặc nói đúng hơn là không có nhiều hứng thú với tình yêu, cho nên dù nguyên chủ có đẹp hơn nữa; bày ở trước mặt hắn, hắn cũng khinh thường.
Cho nên hắn làm sao lại thích nàng?
Bất quá hành động này của hắn quả thật có chút kỳ quái. . . Chẳng lẽ lại cho rằng nàng là yêu tinh, cùng nữ tử bình thường không giống nhau? Có thể lúc nàng vừa xuyên đến, hắn liền ôm a, Lâm Huệ càng nghĩ càng hồ đồ.
Trở lại thượng phòng, Phương ma ma bát quái nên đã biết được tin tức, cũng không nhịn được mà đến hỏi thăm, Lâm Huệ bị làm phiền, nói ra: "Ma ma không bằng trực tiếp đi hỏi ý nghĩ của điện hạ ra sao, ta không đoán được."
Cái này còn mà cần đoán? Đến đồ đần còn hiểu được, Phương ma ma cảm thấy Lâm Huệ thật sự có chút ngốc nghếch, bát tự đều đã định xuống, phải biết tiến thêm một bước.
Bất luận như thế nào bà cũng phải ra tay một chút!
Lại nói sau khi Lâm Huệ té xỉu được Mục Liễn ôm đi, tân khách còn ở lại không thiếu được sẽ có chút nghị luận, Định vương phi Trịnh Tâm Lan cùng Định vương Mục Dã nói: "Bình thường thấy Tứ đệ lãnh đạm, thì ra lại xót tứ đệ muội như vậy." Xem ra nàng phải xây dựng quan hệ thật tốt cùng Lâm Huệ.
Đối với lời này không cho bình luận, Mục Dã nói: " Ngày mai nàng đi thăm muội ấy một chút đi."
"Tướng công không đi cùng sao?"
"Binh bộ có một số việc, ta không dành thời gian được." Hắn hi vọng đạt được ủng hộ của Mục Liễn, nhưng lại không muốn làm quá mức rõ ràng.
Bây giờ trong triều phân chia hai phái rõ ràng, nếu như hắn lại gióng trống khua chiêng "Chiêu binh mãi mã" khẳng định sẽ chọc giận phụ hoàng, cho nên có một số việc có thể giao cho thê tử, việc qua lại giữa các nữ quyến sẽ không tạo nên phong ba. Huống chi người thê tử này của hắn xưa nay luôn có thanh danh nhiệt tình, quan tâm tới đệ muội vừa mới gả vào Ung vương phủ cũng là chuyện bình thường.
"Được, vậy một mình thϊế͙p͙ sẽ đi." Trịnh Tâm Lan rúc vào người Mục Dã, kéo cánh tay hắn.
Mục Dã hướng nàng cười một tiếng, xoa xoa búi tóc.
Việc hai người thân mật rơi vào trong mắt Đoan vương phi Hứa Ngọc Lâm, nàng ta rời tầm mắt, thầm nghĩ loại cử chỉ này cũng không chê buồn nôn, cũng không biết đóng kịch làm cái gì!
Mục Dã đối tốt với Trịnh Tâm Lan còn không phải bởi vì nàng ta mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có thể thay hắn thu mua lòng người sao? Muốn thể hiện chung tình, thì sao vương phủ còn giữ hai vị trắc phi, cũng chỉ có Trịnh Tâm Lan ngốc, vì một người như vậy mà đi theo làm tùy tùng tùy thời nhận lệnh, còn phải đi nịnh bợ Lâm Huệ.
Không như phu quân của nàng ta, trong phủ ngoại trừ nàng ta ra, một nữ nhân cũng không có, Hứa Ngọc Lâm nghĩ đến trượng phu anh tuấn, khóe miệng mỉm cười.
Lại nói Lâm Hạm từ miệng Cố thị nghe được sự tình bên trong của Lâm Huệ, thập phần giật mình, vừa vặn yến hội vừa kết thúc, phu thê bọn họ liền cùng nhau trở về.
Lúc về đến nhà, ba người đi thỉnh an lão phu nhân liền nghe được bên trong truyền ra âm thanh quát chói tai của Lâm Ngọc Phong: "Nó đã là vương phi rồi, cũng không thể không để ý đến hiếu đạo, vậy mà dám nhục mạ trưởng bối, nó chính là không đem luật lệ Đại Lương để ở trong mắt! Nữ nhi bất hiếu cỡ này, mẫu thân còn trách con làm nó kinh hãi? Nếu không phải hôm nay cô gia ngăn cản, con dù không muốn cũng phải đem nó về, người có thể tự mình tra hỏi."
Lâm Hạm cùng Cố thị hai người nhìn nhau.
"Tỷ tỷ đã lăng mạ phụ thân?" Lâm Hạm nhẹ giọng hỏi thăm.
"Làm sao có thể, " Cố thị lắc đầu, "Tẩu gả vào Lâm gia năm năm, chưa từng nghe thấy A Huệ mắng chửi người khác, nàng sao có thể có lá gan mắng phụ thân chứ."
"Nhưng vì sao phụ thân lại chỉ trích như vậy?" Lâm Hạm kỳ quái.
Lâm Ngạn Hành cũng hỏi Cố thị: "Nàng không phải tận mắt nhìn thấy sao, nói rõ ràng một chút."
Cố thị nói: "Thϊế͙p͙ tận mắt nhìn thấy A Huệ té xỉu, nhưng mà bọn họ nói cái gì thϊế͙p͙ làm sao biết được? Cách xa như vậy, " nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Thϊế͙p͙ chỉ thấy sắc mặt phụ thân cực kỳ dọa người, giống như muốn ăn thịt A Huệ vậy."
Lâm Ngọc Phong dạy dỗ cực kì nghiêm khắc, Lâm Ngạn Hành khi còn bé phạm sai lầm đã bị đánh qua nhiều lần, hắn nhíu mày, thầm nghĩ dù nói thế nào thì muội muội cũng là vương phi, phụ thân sao còn có thể đối đãi muội muội như hài tử không biết nghe lời được!
Nhưng ở trước mặt Lâm Hạm cùng Cố thị, hắn không nói thêm gì.
Âm thanh bên trong dần dần nhỏ lại, lão phu nhân khuyên Lâm Ngọc Phong: "Con không nên cùng A Huệ cứng rắn đến huyên náo như vậy, dù sao ta cũng không tin A Huệ sẽ vô lễ như thế. Như vậy đi, con tạm thời không nên gặp A Huệ, bình tĩnh lại một chút, lần trước nhất định nó đã bị con hù dọa, lúc này lại. . . Nếu nó giống như lời con nói - ngang ngược, vô pháp vô thiên như vậy, thì sao lại té xỉu đây?"
"Ai biết có phải cố ý hay không." Hai lần đều trùng hợp như vậy, vừa gặp ông liền ngất xỉu, khiến ông khó xử.
Lão phu nhân nhíu mày, trong lòng vô cùng bất mãn: "Nó đến cùng vẫn là nữ nhi của con, ngã bệnh mà con không quan tâm không nói, lại còn đem lòng nghi ngờ. Ngọc Phong, con không thể bởi vì có A Hạm, liền không bao dung đối với A Huệ!"
Bao dung? Lâm Ngọc Phong nghĩ đến thái độ nghiêm nghị kia của Lâm Huệ, nàng sẽ cần ông bao dung sao, thật sự buồn cười. Nhưng lão phu nhân không tin, ông nhất thời cũng bận lòng: "Thôi, nó đã không xem con là phụ thân, con cũng không cần người nữ nhi này! Nó đã xem mình là vương phi, vậy thì không có Lâm gia chúng ta ủng hộ, con xem nó còn có thể đắc ý được đến khi nào?"
Lâm Ngọc Phong phẩy tay áo bỏ đi.
"Ngọc Phong!" Lão phu nhân kêu hai tiếng cũng không thấy người quay trở lại, thở dài một hơi.
Mắt thấy sắc mặt ông âm trầm đi ra, Lâm Hạm cùng phu thê Lâm Ngạn Hành đều tránh sang một bên.
Cố thị che miệng nhỏ giọng nói: "Không biết tổ mẫu nói cái gì, mà phụ thân lại tức giận như vậy."
Lâm Hạm nhìn bóng lưng của hắn, con mắt híp lại.
Trong lòng Lâm Ngọc Phong càng không dung nổi Lâm Huệ, đối với nàng ta càng có lợi, Lâm Ngọc Phong khẳng định sẽ dốc toàn lực thay nàng ta tuyển chọn một phu gia tốt.
Cho nên nàng ta mới mặc kệ hai cha con bọn họ có tốt hay không, Lâm Ngọc Phong người này chính là đồ vô sỉ, không phải như thế nào sao lại chiếm đoạt mẫu thân trước khiến mẫu thân bất đắc dĩ phải rời kinh đô? Bây giờ nói cái gì mà đền bù, ông ta nên đền bù bản thân mình.
Không có ông ta, bản thân nàng ta cũng sẽ không có tao ngộ kiếp trước!
Lâm Hạm lộ ra ân cần, đi vào gặp lão phu nhân.
Ngày hôm sau, Trịnh Tâm Lan mang theo một chút dược liệu quý giá đến Ung vương phủ thăm hỏi Lâm Huệ, cùng Cố thị do thái phu nhân Lâm phủ phái tới, liền gặp nhau trước cửa phủ.
"Tham kiến nương nương." Cố thị uốn gối hành lễ, "Nương nương đến thăm A Huệ sao?"
"Đúng vậy, yến hội hôm qua ta cùng tứ đệ muội ngồi chung một chỗ trò chuyện, cũng không có gì xảy ra, cho nên ta rất lo lắng."
"A Huệ có một người chị em dâu như người thật sự có phúc khí nha!"
Hai người vừa nói vừa cùng nhau đi vào.
Kỳ thật Lâm Huệ đã sớm khỏe lại, như chưa từng bị ngất xỉu, nghĩ đến sự tình ngày hôm qua nàng cảm thấy vẫn không nên khỏe nhanh như vậy, chỉ nằm ở trêи giường không có bước xuống.
Nhìn thấy nàng, Cố thị bước nhanh đi đến bên giường: "A Huệ, muội thấy thế nào? Tổ mẫu cứ luôn nhắc tới muội, sai tẩu nhất thiết phải đến thăm." Trịnh Tâm Lan cũng rất quan tâm.
"Làm phiền mọi người nhớ thương, muội không sao, chỉ là cảm thấy mệt mỏi." Lâm Huệ tựa trêи gối sai nha hoàn dâng trà, "Đại tẩu, tẩu trở về nói cho tổ mẫu biết, đừng khiến bà lo lắng, chỉ nói muội cần phải nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ khỏe lại."
Sắc mặt cũng khá tốt, xem như không giống người bị bệnh nặng, Cố thị hoài nghi Lâm Huệ bởi vì Lâm Ngọc Phong nên mới có thể té xỉu. Dù sao lúc trước Lâm Ngọc Phong đối xử với nàng vẫn tốt, bây giờ vì Lâm Hạm mà lại động thủ, làm nữ nhi, ai nào chịu được?
Ánh mắt Cố thị có chút đồng tình.
Trịnh Tâm Lan lại cười nói: "May mắn không có vấn đề gì lớn, tối hôm qua tướng công còn nhắc lại đấy, nói nên mời thái y, tẩu nói bên người tứ đệ muội có tứ đệ chiếu cố, nếu muốn mời thái y khẳng định đã sớm mời rồi." Thấy Lâm Huệ cười nhẹ nhàng, "Tứ đệ chăm sóc muội tốt như vậy, thật muốn giết đám người chúng ta."
Lâm Huệ không biết nên khóc hay nên cười.
A, ở bên ngoài ôm một cái như thế thì là tốt nha? Bọn họ có biết rằng, Mục Liễn và nàng còn chưa viên phòng?
Lâm Huệ ho nhẹ: "Nào có, còn không sánh bằng tình cảm của tam tẩu cùng tam ca."
Sắc mặt Trịnh Tâm Lan ửng đỏ, rủ mắt xuống: "Huynh ấy chưa từng ôm tẩu như vậy."
"Đó là bởi vì tam tẩu không có ngất xỉu a?" Lâm Huệ cười lên, "Ngất xỉu, thì cũng chỉ có thể ôm như vậy, không tin lúc trở về tam tẩu thử một chút." Đương nhiên, cái tư thế ôm công chúa này cũng khá đẹp đẽ, không như lúc vác bao đay khiêng trở về.
Trịnh Tâm Lan mỉm cười.
Bởi vì thấy nàng còn có chút suy yếu, hai người cũng không có quấy rầy quá lâu, nói được vài câu liền cáo từ trở về, buổi chiều lại có những người khác đến thăm bệnh, có đến từ Võ Định hầu phủ, có đến từ trong cung, có đến từ gia đình của từng quan viên. Lâm Huệ có cảm giác mình không có bệnh thì cũng bị thăm hỏi đến bệnh, về sau hết thảy đều thông báo đang tĩnh dưỡng, đóng cửa không tiếp.
Ngày hôm đó Phương ma ma đi gặp Mục Liễn.
Đúng lúc là ngày hưu mộc, bà cả gan nói: "Điện hạ đến nơi này cũng được một thời gian rồi, không bằng chuyển về thượng phòng đi, nơi đó mới là chỗ ngài nên ở! Lại nói, điện hạ bây giờ cùng nương nương cũng không giống ngày xưa. . ."
"Không giống ngày xưa?" Mục Liễn để bút xuống nhìn về phía bà.
"Vâng, đúng vậy ạ." Đối diện với ánh mắt lạnh lùng kia, Phương ma ma có chút hơi cà lăm, " Không phải lần trước điện hạ ôm nương nương trở về rồi sao?" Nếu thật chán ghét, hẳn sẽ không đụng tới.
Nhưng Mục Liễn lại bất vi sở động: "Ngươi lui ra ngoài đi."
Phương ma ma thấy kế này không thành, liền nghĩ kế khác: "Điện hạ, hôm nay nô tỳ đến cũng là vì cứu nương nương! Nương nương không gặp được điện hạ, cho nên tương tư không dứt, mà thành bệnh."
Lâm Huệ đối với hắn tương tư thành bệnh? Mục Liễn nhíu mày lại, thầm nghĩ, Lâm Huệ căn bản cũng không phải người kia, không thể không quan tâm việc Lâm Ngọc Phong mang về thứ nữ kia, cũng sẽ không đoạn tuyệt với cha ruột, nàng cùng Lâm Ngọc Phong không có quan hệ phụ tử, nên mới có thể tuyệt tình đến như thế.
Bất quá, lời Phương ma ma nói vẫn làm cho hắn hứng thú: "Tương tư thành bệnh như thế nào?"
Phương ma ma mừng rỡ: "Mắc phải bệnh kì quái, hiện tại đang chạy loạn trong vườn, điện hạ vẫn nên đi nhìn nương nương đi."
Thượng phòng mặc dù so với toàn bộ vương phủ không tính là lớn, nhưng Lâm Huệ đi một vòng xem chừng có thể đi được tám trăm mét, nếu như chạy vòng quanh nơi đó rất nhanh liền có thể kiểm tra xem trái tim của nàng rốt cuộc có vấn đề hay không.
Trong cuộc sống ở hiện thực, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ chạy bộ, dù sao ngồi vẽ lâu rất dễ dàng bị các loại tật bệnh, nàng biết một trái tim khỏe mạnh là cái dạng gì.
Giả sử nàng có thể kiên trì chạy xong ba vòng, không. . . Dựa vào cái thân thể tiểu thư kiều nhược của nguyên chủ này ở cổ đại, nếu chạy được nửa vòng, thì có thể chứng minh nàng không có bệnh tim.
Lâm Huệ mở rộng tứ chi một chút, bắt đầu.
Khương Hoàng ngơ ngác nhìn Lâm Huệ chạy càng ngày càng xa, thấp giọng cùng Quế Tâm nói: "Nương nương rốt cuộc đang làm cái gì đây?"
"Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai?" Lòng Quế Tâm cũng tràn đầy nghi hoặc, "Trang phục kỵ xạ này vốn nên mặc khi cưỡi ngựa, nương nương không đi cưỡi ngựa, lại chạy như thế này, không mệt mỏi sao? Ta nhìn còn thấy mệt."
Nhưng Lâm Huệ càng chạy càng nhanh, chỉ khi duy trì tốc độ này mới có thể nhìn xem trái tim của nàng có khỏe mạnh hay không.
Chạy chạy chạy. . .
Trong lúc, nàng chạy nhanh trêи đường, trái tim trong lồng ngực đập vững vàng, không có bất luận đau đớn gì. Chỉ có mồ hôi không ngừng chảy xuống, cùng với việc thở hổn hển do chạy quá nhanh, nói lên thân thể mảnh mai của nguyên chủ này.
Thế nhưng, trái tim của nàng rất tốt.
Giống như lời thái y nói, nàng căn bản không có bệnh.
Lâm Huệ nhịn không được nhíu chặt lông mày, nàng không hiểu tại sao mình lại đau thấu tim như vậy, còn có tiếng huyên náo bên tai. . .
Lâm Huệ trăm mối vẫn không lời giải thích.
Ở cửa sân, Mục Liễn đang nhìn nàng.
Xa xa nữ tử mặc trang phục kỵ xạ màu tím nhạt, dưới chân mang một đôi giày nhẹ màu nâu, lúc chạy, tóc đen nhánh được chải kiểu xoắn ốc cột dây lụa màu xanh thỉnh thoảng phiêu động, giống như một cơn gió cào ở trong lòng.
Phương ma ma khẽ nói: "Điện hạ ngài nhìn xem, nương nương không phải nghĩ đến ngài mà thành bệnh sao!"
Hắn thật muốn nói, có thể như vậy sao?
Chân chính tưởng niệm hắn đã từng thấy qua, chính là mẫu thân đối với phụ thân cực nóng, cuồng nhiệt, đó mới là tương tư thành bệnh. Lâm Huệ như thế này sao lại có bệnh, ánh mắt Mục Liễn rơi vào đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng, nhìn dáng người nhẹ nhàng linh động này, không phải là đang. . . Tu luyện?
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Huệ: Đúng, ngươi cũng nên chạy để tu luyện, có thể thành nhân tinh nha.
Mục Liễn: . . .