"Hề Dương?" Bách Vũ trầm mặc nhìn người đang lặng lẽ nép vào vòng tay mình, một tay dùng sức ôm chặt lấy eo người kia, tay còn lại lấy chiếc áo khoác được đặt trên lưng ghế phía sau.
Những người khác trong phòng ăn không ngờ lại phát sinh sự tình như hiên tại, không hiểu vì sao Hề Dương vừa đứng dậy thì đột ngột ngã vào vòng tay của sếp Bách đang ở gần bên cạnh. Tất cả mọi người đều chờ Bách Vũ đem người hất ra.
Bất ngờ là sếp Bách thường ngày lạnh lùng nghiêm khắc không hất người ra mà còn ôm chặt hơn, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn như sợ đánh thức người trong lòng. Lúc này, những người đang chứng kiến tình cảnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Bách Vũ sau khi quấn chặt áo khoác lên người Hề Dương, đưa tay sờ lên khuôn mặt đỏ khác thường của cậu, khẽ cau mày: "Em có thể tự đi được không?"
Hề Dương cố gắng mở to đôi mắt đang mơ màng, cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tay chân dường như không còn chút sức lực nào, không ổn một chút nào, đầu cậu dụi tới dụi lui trên cổ Bách Vũ, một lúc sau mới khẽ nói: "Có thể đi được."
Cổ Bách Vũ bị cậu cọ vào có chút ngứa, trong lòng nóng lên, ngón tay vô thức giật giật, cúi người xuống, tay đặt trên eo dùng sức một chút, tay còn lại để dưới đầu gối bế ngang Hề Dương lên.
Không ngờ bị bế bổng lên, Hề Dương giống như mèo nhỏ khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn giãy giụa, lại nghe Bách Vũ nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng nhúc nhích." Dứt lời, cậu ngoan ngoãn nằm im.
Bách Vũ cụp mắt nhìn người đang an tĩnh nằm trong vòng tay, hai mắt nhắm lại, hàng mi dài phủ lên mí mắt, hai má ửng đỏ, đôi môi vẫn hơi hé nên có thể nhìn thấy được đầu lưỡi mềm mại bên trong.
Một lúc sau, Bách Vũ nặng nề thở ra một hơi, ngẩng đầu đè nén cảm xúc trong lòng, nhìn những người phòng ăn, trầm giọng nói: "Hề Dương có hơi say, tôi đưa cậu ấy về trước, mọi người cứ thoải mái dùng bữa." Nói xong, anh bế Hề Dương ra khỏi phòng ăn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Bế Hề Dương ra khỏi nhà hàng đi đến bãi đậu xe, Bách Vũ nhíu mày, nhìn mái tóc của người đang nằm trong lòng ngực, anh khẽ thở dài: "Sao em lại gầy như vậy? Bình thường em không ăn cơm sao?" Trả lời anh chỉ có nhịp thở đều đều của đối phương.
Cẩn thận đặt Hề Dương lên ghế phó lái, sau khi thắt dây an toàn, đóng cửa lại, Bách Vũ mới vòng qua bên kia ngồi trên ghế lái.
Sau khi ngồi vào ghế lái, Bách Vũ duỗi tay nhẹ nhàng quay đầu Hề Dương lại để cậu thoải mái hơn, anh lặng lẽ nhìn cậu rất lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, đột nhiên đưa tay ra bóp nhẹ má cậu, cảm giác rất mềm mịn khiến cho anh thích vô cùng, cứ thế anh say mê nhào nặn má cậu.
Hành động của Bách Vũ có vẻ như đánh thức cậu, Hề Dương cử động mắt, ngơ ngác mở mắt ra, lúc này đôi mắt đen láy như phủ một tầng sương mỏng, trông đặc biệt hấp dẫn.
Bách Vũ cảm thấy ngứa ở đầu tim khi nhìn thấy hành động vô cùng đáng yêu của người kia, cúi đầu nhìn thẳng vào cậu, khẽ hỏi: "Em không sao chứ?"
Hề Dương yên lặng nhìn Bách Vũ một lúc, sau đó chậm rãi đưa tay sờ lên mặt cậu, nhếch miệng nói: "Mặt của em có hơi đau."
Nói xong, có chút oan ức xoa xoa mặt mình.
Bách Vũ lăn lăn cuống họng, dục vọng gần như xâm chiếm lí trí, anh tiến lại gần Hề Dương cho đến khi chóp mũi chạm vào chóp mũi của cậu, mới nhẹ giọng nói: "Thổi cho em nhé?"
"Không muốn." Hề Dương lắc đầu, càng lắc thì càng cảm thấy chóng mặt. Vì thế cậu vươn tay ra nắm lấy góc áo của Bách Vũ giật giật, nhíu mày nói: " Em chóng mặt quá!"
Bách Vũ đưa tay sờ trán cậu, vẫn còn rất nóng, dùng ngón tay bóp chóp mũi của cậu, thấp giọng nói: "Sau này còn uống rượu nữa không?" Sau khi nghe người kia nghẹn ngào nói sẽ không, anh mới buông tay ra, từ trên kệ xe lấy ra một phích nước, đổ nước ấm ra ly.
Bách Vũ nhìn Hề Dương cầm lấy ly bắt đầu uống nước, đầu lưỡi phiếm hồng có hơi thè ra, bởi vì uống có chút vội nên nước bị tràn ra khỏi miệng chảy xuống cổ, đôi môi đỏ hồng mềm mại ướt át.
Bách Vũ nhìn thấy hết thảy hành động của cậu, đôi mắt thâm thúy càng đen lại, anh trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được mà cắn nhẹ lên cằm cậu.
Cảm nhận được Hề Dương trên đỉnh đầu khẽ run lên, anh mới chậm rãi buông ra, ổn định thân thể, hơi cong môi vui vẻ nói: "Em còn chóng mặt sao?"
Hề Dương liếm liếm đôi môi ướt át, sau vài giây choáng váng, ngây người hỏi: "Tại sao anh lại cắn em?"
Bách Vũ liếc mắt một cái lập tức tiến lại gần, trán kề trán, nhẹ giọng nói: "Muốn cắn trả sao?"
"Không muốn." Hề Dương vươn tay đẩy người trước mặt ra, chỉ là cậu đang say nên không đủ sức đẩy người ra.
Bách Vũ nắm chặt đôi bàn tay đang áp trên ngực mình, nhìn xuống đôi bàn tay thon gầy trắng nõn của Hề Dương.
Không biết là vì không gian trong xe khá ngột ngạt hay tác động của rượu ngày càng mạnh, Hề Dương cảm thấy càng lúc càng nóng, cựa người trên ghế, cuối cùng phun ra một câu: "Em muốn ngủ."
Gò má cậu ửng hồng, đôi mắt sáng ngời, dường như còn có tia sáng lóe lên, lúc nói chuyện ngón tay trong lòng bàn tay Bách Vũ vô thức ngoắt ngoắt.
Hành động ngoắt tay của Hề Dương như cọ vào tim của Bách Vũ, khiến cho nơi đó tê dại từng đợt, khơi dậy sự mềm mại thầm kín nhất trong lòng, Bách Vũ chăm chú nhìn Hề Dương, giọng nói nhẹ nhàng, có ý dỗ dành: "Về nhà của anh, được không?"
Đầu óc vẫn còn choáng váng chưa hoàn toàn tỉnh táo của cậu đang cố gắng nghĩ xem "Về nhà anh" là ý gì?
Bách Vũ rũ mắt xuống nhìn Hề Dương, suy nghĩ một chút mới tiếp tục dỗ dành: "Nhà anh có bánh ga tô mà em thích nhất, còn có giường lớn nữa, em có muốn về đó không?"
"Muốn!" Hề Dương nghe thấy có bánh ga tô mà cậu yêu thích thì lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt mông lung, cậu vui vẻ cười lên lộ ra lúm đồng tiền đẹp vô cùng.
Nghe thấy câu trả lời, đôi mắt Bách Vũ ngập tràn ý cười, giống như một con hồ ly cuối đạt được thành công, tâm trạng rất vui vẻ.