An Minh Hối không rõ thí nghiệm của Alois tiến triển thế nào, cũng không biết tình hình nghiên cứu của hắn ra sao, bởi vì lúc nào trông hắn cũng rất điềm nhiên, hoàn toàn không nhìn ra thí nghiệm tiến hành có thuận lợi hay không.
Cho đến một hôm, Alois cầm một ống thuốc trong suốt bước vào, sau khi trao nhau nụ hôn như thường lệ, hắn liền tiêm chất lỏng đó vào cánh tay An Minh Hối.
Khoảng một tiếng sau, Alois kiểm tra toàn diện cho anh một lần, sau khi đọc lướt qua báo cáo xét nghiệm thì bình tĩnh kết luận: "Hiện tại dự án nghiên cứu chế tạo vaccine chống virus zombie đã kết thúc. Sắp tới tôi cần anh phối hợp tiến hành một dự án thí nghiệm khác."
Để đảm bảo thời hạn sử dụng của thành phần chế tạo vaccine, Alois chia trái tim kia thành mười một phần, điều đó cũng có nghĩa là nếu không tính thành phẩm cuối cùng, hắn chỉ có mười lần thất bại.
Sau khi tiêm xong, virus trong cơ thể vật thí nghiệm thứ chín được ức chế một cách rõ rệt, nhưng tác dụng phụ vaccine gây ra là sốt cao và đau nhức. Khi kẻ đó gào thét lao đầu vào tường đến khi máu me đầm đìa, Alois không chút do dự gi3t ch3t vật thí nghiệm này. Thực ra dù liều vaccine này có hoàn hảo hay không hắn cũng không để kẻ đó sống sót mà rời khỏi viện nghiên cứu.
Hắn nhất định sẽ nghiên cứu chế tạo thành công, nhưng thành phẩm duy nhất chắc chắn sẽ được tiêm cho An Minh Hối và không một ai biết sự thật này trừ hắn.
Alois không hề có thành kiến gì với vấn đề nhân tính, chỉ là hắn tin tưởng vào phán đoán của mình cũng như các số liệu chứng minh cụ thể hơn. Ngoài ra hắn cũng không cần phải lấy báu vật khó khăn lắm mình mới có được ra để mạo hiểm thử nghiệm.
Vật thí nghiệm thứ mười chính là Alois.
Vaccine sau cải tiến không gây ra tác dụng phụ nữa nhưng một thời gian ngắn sau khi tiêm xong sẽ có ảo giác nhẹ.
Trong ảo giác, hắn thấy An Minh Hối đang thủ thỉ bên tai đế vương mặc trang phục Trung Hoa cổ đại, ôm ấp một vị thần tóc vàng, ngồi tựa vào một chú hổ trắng... Hắn còn nhìn thấy An Minh Hối ngồi một mình trong phòng cách ly lạnh lẽo, cô đơn nhìn bức tường trống không trước mặt.
Đây là những chuyện không thể nào xảy ra trong hiện thực, Alois biết đây chỉ là ảo giác não bộ tạo ra, chúng không có bất cứ ý nghĩa thực tế nào. Thế nhưng hắn muốn biết, muốn biết tất cả mọi trải nghiệm của An Minh Hối, muốn biết cảm nhận của anh trước mỗi sự việc xảy ra, thậm chí cả dòng điện thần kinh chạy qua não bộ anh.
Muốn biết, muốn biết, muốn biết, tất cả mọi thứ liên quan đến người đó đều muốn biết...
Vì vậy trong thời gian theo dõi hiệu quả của vaccine, Alois đã lập một thí nghiệm lấy toàn bộ viện nghiên cứu làm địa điểm.
Một thí nghiệm phải nói là vô cùng điên cuồng.
Đầu tiên, hắn điều chỉnh thiết lập bộ phận có liên quan của Prometheus, ví dụ như sửa chất khí chứa trong hệ thống an ninh, sửa quyền hạn vào phòng thí nghiệm riêng của hắn, tự viết thêm vài đoạn phức tạp vào mã nguồn gốc của Prometheus.
Hắn đặt mật khẩu và khẩu lệnh thông hành cho phòng thí nghiệm, nhưng thực ra chỉ lệnh thông hành có hiệu lực là dấu vân tay của người đi vào, hai thứ kia chẳng qua là để cho có – hoặc có lẽ là chút tư tâm của bản thân hắn mà thôi.
Nội dung khẩu lệnh thông hành là: I LOVE YOU
Trong toàn bộ kế hoạch thí nghiệm của hắn, phòng thí nghiệm chỉ là trò chơi dạng như easter egg (1), vì hắn thấy lúc chơi trò chơi, An Minh Hối luôn cảm thấy hứng thú với những chi tiết easter egg bất ngờ, vậy nên hắn mới thêm vào dù trên thực tế là không cần thiết.
Cơ chế khởi động mật mã do Prometheus điều khiển, điểm xuất phát anh thiết lập là: Khi bản thân nói "I LOVE YOU" lần thứ 99.
An Minh Hối từng trêu là rõ ràng hắn đã thừa nhận mình yêu anh nhưng lại chưa từng chính thức tỏ tình lần nào.
Alois không hề cảm thấy nói những lời này có gì khó, nhưng trước khi vaccine được chế tạo thành công, virus trong cơ thể An Minh Hối được giải quyết triệt để, hắn nghĩ mình không có tư cách nói ra.
An Minh Hối cũng vậy, anh chưa từng nói câu ấy với hắn, vì vậy hắn đặt khẩu lệnh thông hành này để lần đầu tiên An Minh Hối nói ra cũng là lần thứ 100.
Hắn đã liên hệ trước với các căn cứ người sống sót bên ngoài, báo cho họ biết sắp tới Prometheus cần tiến hành một dự án thí nghiệm quan trọng, để đảm bảo các công đoạn không bị ảnh hưởng sẽ tạm thời phong tỏa viện nghiên cứu.
Chuẩn bị xong các bước cơ bản, công đoạn phức tạp nhất là gia công vật liệu thí nghiệm.
Máy kiểm tra ký ức là thiết bị hắn tham gia nghiên cứu chế tạo, mặc dù chưa hoàn thiện thì tận thế đã ập đến nhưng các chức năng hiện có vẫn miễn cưỡng đáp ứng được nhu cầu của hắn.
Hắn muốn thử trải nghiệm chuyện An Minh Hối từng gặp phải trước đây, cách tốt nhất là thay đổi ký ức của tất cả mọi người. Nhưng hiện giờ hắn chưa làm được đến mức đó, vì vậy chỉ có thể xóa ký ức của nhân viên công tác trong viện nghiên cứu trong khoảng thời gian bốn tháng, kể từ ngày đầu tiên An Minh Hối vào Viện nghiên cứu Prometheus đến nay.
Hắn sẽ điều chỉnh tất cả các thiết bị có thể hiển thị thời gian trong viện cứu về bốn tháng trước. Những chi tiết nhỏ khác thì dùng chức năng máy móc làm chủ, hỗ trợ phương pháp tự thôi miên chỉnh sửa là được. Alois cảm thấy một loạt các công việc này không quá phức tạp, chỉ cần nắm chắc mức độ thôi miên và mấu chốt sửa đổi ký ức, kết hợp với cơ chế tự điều chỉnh ký ức bất thường của não bộ (2) thì tỷ lệ thành công sẽ rất cao.
Alois chưa bao giờ cho rằng ký ức con người là thứ gì đó quá phức tạp không thể điều khiển.
Mà sự thật chứng minh rằng hắn đã đúng.
Sau khi chỉnh sửa ký ức xong, hắn sẽ dùng dị năng ức chế tốc độ sinh kháng thể trong cơ thể mình đồng thời đẩy nhanh tốc độ lây nhiễm của virus zombie để bản thân ở trạng thái thích hợp trong môi trường thí nghiệm.
Chu kỳ một lần thí nghiệm là bốn tháng, khi thời hạn thí nghiệm kết thúc, Prometheus sẽ kiểm tra trạng thái hiện tại đã đạt điều kiện hắn đặt ra hay chưa. Nếu chưa đạt thì sẽ tự động khởi chạy đợt thí nghiệm thứ hai, lại reset ký ức của tất cả mọi người về điểm khởi đầu như hắn thiết lập, bắt đầu một vòng thí nghiệm mới.
Điều kiện hắn đặt ra là:
Phát sinh quan hệ tình dục.
Cơ chế khởi động easter egg hoàn tất.
Bản thân có ý muốn rời khỏi phòng cách ly.
***
Khi mở mắt ra một lần nữa, An Minh Hối nhìn thấy Alois mặc blouse trắng yên lặng ngồi bên cạnh nhìn mình bằng đôi mắt trong suốt chứa đựng vô vàn tình yêu và sự điên cuồng không thể diễn tả.
"Chào buổi sáng." Alois chào hỏi anh như thể đây chỉ là một buổi sáng bình thường, "Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là trợ lý viện trưởng Viện nghiên cứu Prometheus. Tên anh là An, còn người nhiễm virus biến dị đầu tiên An Minh Hối do không điều trị khỏi đã chết bốn tháng trước."
"Thí nghiệm lần này có ý nghĩa hơn tôi dự tính rất nhiều." Alois rót một cốc nước đưa cho anh, trong lúc đó vẫn luôn nhìn anh không chớp mắt, thấy anh vẫn đang nhăn nhó sắp xếp lại mớ ký ức hỗn loạn trong đầu bèn chủ động giải thích: "Trong thời gian ngắn sẽ có hiện tượng rối loạn ký ức, sẽ hồi phục nhanh thôi."
Lần đầu gặp gỡ thứ nhất, khi hắn đứng bên ngoài nhìn thanh niên trong lồng giam, Alois đã cảm thấy hứng thú trước con người đặc biệt này. Sự hứng thú ấy dần dần thay đổi, cuối cùng trở thành si mê không dứt.
Lần đầu gặp gỡ thứ hai, hắn ở trong lồng giam, ngẩng đầu nhìn thanh niên ở bên ngoài đang tò mò dõi theo mình. Hắn lấp hết mọi kẽ hở, chỉ chừa lại một không gian nhỏ ở chỗ mình, sau đó hắn nghe thấy giọng nói rất đỗi dịu dàng vang lên trong phòng, giọng nói đó tựa như giọng những tiên cá Siren trong thần thoại Odyssey, chậm rãi nói: Tôi rất ngưỡng mộ anh, tôi muốn gặp anh.
Odysseus trong thần thoại có người trói chặt tứ chi giúp ông ta nhưng Alois thì không có, vì vậy hắn đi đến gần bức tường cách ly luôn khiến hắn cảm thấy đáng ghét kia một cách hết sức tự nhiên, xuyên qua lớp dây leo nhìn thấy khuôn mặt thân thiện của người ấy. (3)
Đẹp làm sao.
Vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.
Hắn thấy người này rất kỳ lạ, nhưng lạ hơn là hắn vẫn muốn gần gũi với người đó, nhìn thêm một chút, hiểu thêm một chút về anh.
Người ở trong lồng giam không có tự do, ngày nào cũng chỉ trôi qua trong sự chờ đợi vô tận.
Khác với An Minh Hối lúc nào cũng nghĩ được cách làm phong phú cuộc sống của mình, sau khi Alois tự xóa bỏ phần lớn ký ức, mức độ lây nhiễm đạt mức cao cấp, hàng ngày hắn chỉ đơn thuần là ngồi trong phòng, chẳng chủ động tìm việc gì làm để giết thời gian, cũng không vì thế mà cảm thấy đau khổ.
Ít nhất thì ban đầu là như vậy.
Nhưng khoảng thời gian không nhìn thấy người ấy dần trở thành sự dằn vặt đối với hắn.
Sau đó hắn dần dần phát hiện ra, chỉ cần An Minh Hối không đến thì mình sẽ không nhìn thấy đối phương, đã thế còn không làm được gì ngoài chờ đợi.
Lo lắng, đau khổ, khát khao, mong chờ...
Những lúc đầu óc hỗn loạn như vậy, dưới sự điều khiển của bản năng, Alois thường sinh ra một ý tưởng điên rồ như thế này: Nếu chậm rãi nhấm nháp từng miếng từng miếng thịt của người luôn tỏa ra mùi thơm hấp dẫn kia thì có phải sẽ không cần chờ đợi nữa, An sẽ luôn ở bên cạnh mình chăng? Còn mình thì cuối cùng cũng hiểu hết về đối phương đúng như ý nguyện?
Nhưng không được.
An muốn sống, An không thích đau – Rõ ràng không biết suy nghĩ này từ đâu ra, thế nhưng dường như nó đã bám sâu vào não hắn.
Vì vậy hắn không được ăn, dù muốn đến mấy cũng không được ăn.
Vậy thì nhượng bộ một chút, nếu hắn có thể rời khỏi căn phòng này, giết chết tất cả những kẻ cản đường cũng được.
Không còn ai gây trở ngại, không còn ai tranh giành ánh mắt của An với hắn, An sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Để đạt được mục đích này, toàn bộ những sinh vật đáng ghét kia chết hết cũng không có gì đáng tiếc, đây là một cuộc trao đổi xứng đáng.
Dù hiện giờ nghĩ lại, hắn vẫn thấy đó là một ý tưởng vô cùng hấp dẫn.
"Kỳ diệu thật." Alois vừa nói vừa giơ tay lên chạm vào má An Minh Hối, "Dù virus đã lây nhiễm đến 75% bộ não, phần lớn năng lực tư duy đã mất, thế nhưng anh vẫn có thể thay thế lý trí điều khiển hành vi của tôi."
Lời tác giả:
Nhật ký công tác của mẫu vật An
Alois là một nhà khoa học vĩ đại.
Nhưng thỉnh thoảng cũng làm bậy.
Chắc mình nên vui vì ít nhất anh ấy vẫn chịu nghe lời mình.
Thật là...
Chú thích:
(1) Easter egg: Một thông điệp, hình ảnh hoặc tính năng được ẩn trong trò chơi điện tử, phim hoặc phương tiện khác, thường là điện tử.
(2) Cơ chế tự điều chỉnh ký ức bất thường của não bộ: Hiểu đơn giản là não bộ của chúng ta có khả năng tự bóp méo, thêm thắt, lấp đầy ký ức hoặc do bị tác động mà thay đổi. Ở đây để đánh lừa mọi người trong viện nghiên cứu, đầu tiên là Alois đã bố trí không gian khách quan (thay đổi thiết bị hiển thị thời gian ở mọi nơi), hai là dùng máy móc tác động để thôi miên, ba là dựa vào cơ chế tự điều chỉnh ký ức của não bộ (giả sử một nhân viên nghiên cứu có nhìn thấy chi tiết gì không khớp thì anh ta cũng sẽ tự hợp lý hóa bằng cách nào đó).
(3) Siren và Oddyseus: Tiên cá Siren là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, một sinh vật nửa người nửa cá (tài liệu cổ là nửa người nửa chim) xinh đẹp và vô cùng nguy hiểm. Chúng sẽ dùng sắc đẹp và giọng nói mê hoặc của mình quyến rũ các thủy thủ khiến họ mất cảnh giác, từ đó làm đắm tàu, phải trôi dạt vào hòn đảo của chúng. Trong tác phẩm Oddysey của Homer, vị anh hùng Oddyseus phải đi qua đảo của các Siren để trở về Ithaque sau cuộc chiến thành Troy. Vì đã được dặn dò trước nên chàng đã ra lệnh cho thủy thủ tự nhét sáp vào tai mình rồi trói chàng vào cột buồm. Khi Siren cất tiếng hát, chàng kêu gào thủy thủy cởi trói cho mình nhưng họ không nghe thấy và đoàn thuyền đã an toàn vượt qua vùng biển chết chóc. Còn Alois không có người trói tay trói chân cho nên vừa nghe giọng An Minh Hối đã cun cút chạy ra ngó rồi mê người ta chết ngắc:)))
Kogi: Để mình xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc xảy ra trong thế giới này cho dễ hiểu nhé. Lâu không dịch quên hết cả mạch truyện:))) Thế giới này tổng cộng kéo dài 8 tháng và chia làm hai khoảng 4 tháng, 4 tháng sau được kể trước rồi mới lộn lại kể 4 tháng đầu.