Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 13: Bẫy rập



Trải qua gần tám tiếng làm việc cường độ cao, Tần Vũ Bạch đã tỉnh táo lại từ cảm xúc bạo nộ lúc trưa, quyết tâm tuyệt đối không có thêm một chút cảm xúc nào với Yến Song nữa.

"Bộp ——"

Tập tài liệu nằm ở dưới chân Yến Song.

"Tự mở ra xem đi."

Giọng nói Tần Vũ Bạch lạnh băng.

Yến Song không cần xem cũng biết bên trong là cái gì.

Ở trong xe y đã suy nghĩ cẩn thận, Ngụy Dịch Trần xuất hiện ở con phố cách khách sạn không đến 10 mét, trăm phần trăm là đi qua khách sạn điều tra y.

Yến Song làm bộ không biết gì cả, nhặt tài liệu lên, sau khi mở ra vội vàng lia đôi mắt, lập tức bị nội dung bên trong hấp dẫn.

Nói thật lòng, năng lực làm việc của Ngụy Dịch Trần rất đỉnh nha.

Kết cấu rõ ràng, dùng từ chuẩn xác, văn hay ảnh đẹp, hình ảnh sống động.

Thẩm mỹ cũng không tồi.

Bố cục hình ảnh cắt từ camera theo dõi của khách sạn có thể nói là hoàn hảo.

Yến Song và Kỷ Dao, một người đặt chứng minh thư thuê phòng, một người đứng ở cách đó không xa cúi đầu xoắn tay, không khí cực kỳ giống một đôi tình nhân lén nếm thử trái cấm, tuy rằng tình hình lúc đó căn bản là không phải như vậy, nhưng nhìn trên ảnh chụp thực sự rất mờ ám.

Yến Song vừa nhìn vừa tấm tắc tán thưởng ở trong lòng.

Đỉnh của chóp.

Y muốn đóng khung tấm hình này, sau này tặng nó cho Kỷ Dao làm quà.

Thấy Yến Song nhìn chằm chằm vào nội dung tài liệu, ánh mắt thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích như cứng đờ cả người, nỗi tức giận mà Tần Vũ Bạch khó lắm mới bình ổn xuống lại nhen nhóm dâng lên.

Hắn dùng sức ấn mặt bàn, đột nhiên đứng dậy, từng bước đi đến chỗ Yến Song, dường như mỗi một bước đi, nỗi tức giận của hắn lại leo lên thêm một chút.

Một mặt nói mình cần phải bình tĩnh, một mặt lại không khắc chế được nội tâm nóng nảy.

Đồ vật của hắn, sao có thể cho phép người khác nhúng chàm?

Cằm bỗng nhiên bị nâng lên, mái tóc đen tán loạn trên trán, đôi mắt sau thấu kính bình tĩnh không gợn sóng.

Đôi mắt này quá giống Tần Khanh, giống đến nỗi khiến Tần Vũ Bạch sinh ra mê hoặc.

Cùng là trong trẻo, cùng là yên bình như một đầm nước, nhưng vì sao đôi mắt Yến Song cuối cùng vẫn có thể khiến hắn cảm nhận được mạch nước ngầm cuồn cuộn dưới mặt nước, bên trong ẩn giấu những ẩn số nguy hiểm, là phản kháng, là khiêu khích, cũng là mê hoặc.

"Nói tôi biết," ngữ khí Tần Vũ Bạch bình tĩnh, để che giấu tâm tình đang phập phồng kịch liệt của hắn, "Hai người làm gì ở khách sạn?"

Ngữ điệu mà hắn tự cho là bình thản, vào trong tai Yến Song lại là cực kỳ lạnh lẽo, một miếng băng mỏng chọc cái là vỡ.

Yến Song quyết định giúp hắn một phen.

Hỏa khí nghẹn không tiêu tan, tổn thương cơ thể.

"Chúng tôi lên giường......"

Lời còn chưa nói xong, cổ đã bị bóp chặt thô bạo.

"Câm miệng."

Hai chữ rít từ kẽ răng và lực bóp đáng sợ trên cổ chứng tỏ Tần Vũ Bạch quả thực đã tới bờ vực bùng nổ.

Yến Song bị buộc ngả về phía sau, cười nhạo một tiếng, gian nan nói: "Thật nực cười, tôi nói chúng tôi chưa hề làm gì, anh không tin, tôi nói tôi lên giường với cậu ấy, anh lại bắt tôi câm miệng......" Yến Song cố giương mắt lên, ánh mắt rướm nước vì khó thở, "Tần Vũ Bạch, anh tự ti như vậy sao?"

"Bùm ——"

Dường như Yến Song nghe thấy âm thanh thứ gì đó nổ tung.

Y nghĩ thầm:  Đại khái là thần kinh yếu ớt của Tần Vũ Bạch nhỉ.

Từ nhiều năm trước tới nay, gần như Tần Vũ Bạch đều liên tục làm việc không biết ngày đêm, gầy dựng lại một Tần gia lụi bại về bằng một nửa huy hoàng ngày xưa. Vì thế, hắn vứt bỏ tất cả những thứ có thể vứt bỏ, bác bỏ số mệnh, giành về cho mình một phần thể diện.

Nhưng thế này vẫn chưa đủ.

Vẫn có người đạp hắn dưới lòng bàn chân như cũ.

Thí dụ như Kỷ thị.

Trước đây hai nhà quyền thế ngang nhau, hiện tại Tần thị lại bị đối phương kìm hãm khắp nơi.

Trên thương trường thì không có cái gọi là bạn bè.

Sự sụp đổ của Tần thị cũng có một nửa công sức Kỷ thị thừa nước đục thả câu.

Tần Vũ Bạch không thể chấp nhận bản thân thua bất cứ kẻ nào, đặc biệt là họ Kỷ.

Chuyện này gần như sắp thành bóng ma tâm lý của hắn.

Tần Vũ Bạch buông lỏng tay ra.

Yến Song che cổ quay sang một bên cúi người ho khan.

Vì vừa rồi dùng sức, miệng vết thương trong lòng bàn tay lại vỡ ra, băng gạc nhuốm màu đỏ nhàn nhạt, Tần Vũ Bạch nhìn lòng bàn tay mình, hiểu rõ hắn lại mất khống chế một lần nữa.

—— bởi vì Yến Song.

Yến Song làm ra vẻ mà ho khù khụ một lát, lỗ tai để ý động tĩnh trong phòng.

Trong phòng quá im lặng, đến tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Yến Song kinh hãi, không phải Tần Vũ Bạch bị y chọc tức đến nỗi ngất rồi đấy chứ?

Đêm nay còn phải cày cốt truyện đó đại ca! Đừng kéo chân như vậy chứ!

Yến Song lặng lẽ liếc qua, Tần Vũ Bạch vẫn đang ngồi bên cạnh y, lòng bàn tay đặt trên đầu gối, trầm mặc thành một pho tượng anh tuấn.

Lúc này Yến Song mới chú ý tới tay Tần Vũ Bạch còn bị thương.

Ôi chao, sớm biết thì vừa rồi y đã nói chuyện tiết chế một chút. Sao còn bị thương chứ, cốt truyện đêm nay rốt cuộc còn cày nổi không?

Yến Song đang do dự có nên dỗ hắn hay không thì Tần Vũ Bạch xoay mặt qua, biểu cảm lạnh lùng, nhìn có vẻ đã bình tĩnh lại, "C.ởi quần áo ra."

Yến Song thở phào.

Tần Vũ Bạch, làm tốt lắm! Anh chống đỡ được rồi!

1

Yến Song chưa bao giờ làm ra vẻ trong vấn đề này.

Áo sơ mi của Kỷ Dao, áo thun của chính mình, còn có quần dài, quần l.ót, bao gồm vớ, y đều c.ởi sạch sẽ.

Dấu vết tối hôm qua để lại còn chưa tan đi, như thể xiềng xích lưu lại trên thân hình chạm ngọc.

Tần Vũ Bạch lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên nói: "Có phải cậu rất hận tôi không?"

Yến Song: "......"

Khó mà nói.

Bản nhân y đương nhiên là vô cảm, diễn kịch thôi mà, y đã gặp nhiều người còn quá quắt hơn thế này nhiều.

Nếu dựa trên nguyên thân mà nói, Yến Song có thể hận Tần Vũ Bạch không?

Hình như cũng không đến mức đó.

Ít nhiều gì Tần Vũ Bạch còn giúp cậu ấy giải quyết nợ nần của cha nuôi đó.

—— Đương nhiên với điều kiện là Yến Song vẫn chưa phát hiện "cục nợ" này thực ra là do Tần Vũ Bạch một tay thiết kế.

Nói tóm lại, Tần Vũ Bạch giải quyết nợ cờ bạc cho cha nuôi giúp cậu, nhưng lại ép cậu ký hợp đồng chủ tớ, cho nên miễn cưỡng tính là năm mươi năm mươi đi.

Vậy vẫn là vô cảm.

Chủ khách quan thống nhất, Yến Song ăn ngay nói thật, "Không hận."

"Lại đây."

Tần Vũ Bạch duỗi tay.

Yến Song do dự một chút, nghĩ thầm nếu lại tranh cãi với Tần Vũ Bạch, thật sự chọc hắn tức đến hôn mê, đêm nay không cày nổi cốt truyện. Vì thế y bước từng bước chậm chạp tới gần Tần Vũ Bạch.

Khi chỉ còn cách một cánh tay, Tần Vũ Bạch vươn tay —— chính là cánh tay bị thương kia.

Khi tay hắn chạm vào bên hông Yến Song, Yến Song cảm giác được lòng bàn tay Tần Vũ Bạch hơi nóng lên dị thường.

Yến Song liếc mắt một cái, phát hiện vết máu đã dần dần thấm ra, thậm chí có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng.

Tần Vũ Bạch kéo người tới đùi mình, tháo kính của Yến Song xuống ném sang một bên

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vệt đỏ trên cổ y, hắn thấp giọng hỏi: "Đau không?"

Một mặt, Yến Song bị sự mắc ói của hắn làm sợ nổi da gà, một mặt nhanh chóng động não suy nghĩ.

Chuyện khác thường ắt có quỷ yêu.

Chó dại giết người không cần đao.

Tay cầm kịch bản, Yến Song có kinh nghiệm phong phú lập tức ngộ ra.

Tuyến Tình Cảm cũng tăng tốc.

Nhìn chung tình sử bi ai của Tần Vũ Bạch và Yến Song, thực ra khái quát lên cũng rất đơn giản, đại khái chính là "Y trốn, hắn đuổi, bọn họ đều chạy đằng trời".

Đầu tiên là ngược thân, sau đó ngược rồi ngược cảm giác chính mình rung động, bắt đầu chuyển hướng sang ngược tâm, ngược tâm ngược không rõ, thì lại bắt đầu ngược thân, ngược thân xong lại ngược tâm, vô hạn như búp bê Matryoshka*, cuối cùng hai người điên cả đôi.

*Búp bê rỗng ruột nhiều lớp của Nga.

Tần Vũ Bạch xem như còn tỉnh táo.

Có bạch nguyệt quang lật tẩy, trước khi hắn hoàn toàn nhập ma liền vứt bỏ Yến Song.

Mà bây giờ, bởi vì Yến Song kí.ch thích, Tần Vũ Bạch đã bắt đầu nhập ma rồi.

Tần Vũ Bạch phát hiện bản thân lầm đường lạc lối, ngược thân hoàn toàn không thể chinh phục Yến Song, nên bắt đầu thử sử dụng chút thủ đoạn ôn hoà.

Mưa rền gió dữ sẽ chỉ làm áo khoác lữ nhân ngày càng chặt, mặt trời ấm áp và gió mát mới có khả năng khiến người ta dỡ bỏ phòng bị.

Tần Vũ Bạch thật thông minh, cũng biết điều chỉnh chiến lược đúng lúc, không hổ là cáo già trên thương trường.

Quan trọng nhất chính là, Yến Song chọc trúng bộ phận thần kinh mẫn cảm nhất của hắn, hắn có thua ai, cũng sẽ không thể thua Kỷ Dao được.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt, Yến Song ngồi ở trên đùi Tần Vũ Bạch hơi hơi phát run, y nhẹ nhàng cắn môi, "Anh đừng như vậy."

Tần Vũ Bạch không nói lời nào, hắn nhẹ nhàng dán trán mình lên ngực Yến Song.

Độ ấm trên trán Tần Vũ Bạch cũng hơi cao.

Như là phát sốt.

"Nếu chúng ta đã ký hợp đồng, thì phải tuân thủ với nhau cho tốt, trong lúc còn hợp đồng, đừng cứ chọc tức tôi như vậy."

Ngữ khí nhàn nhạt, thậm chí có chút mỏi mệt.

Đối với một người đàn ông gần 30 mà nói, chuyện này cũng xem như một dạng biến thể của làm nũng.

Khi hắn buông lời cay độc làm nhục, Yến Song sẽ theo bản năng mà dựng thẳng gai khắp người, quật cường chống đối.

Nhưng Tần Vũ Bạch chịu thua như vậy, Yến Song sẽ thế nào đây?

Yến Song nghĩ thầm: Được quá nhở, đây là hiện trường tuyển chọn "Siêu cấp diễn viên" đấy à?

Xem ra Tần Vũ Bạch thật sự bị chọc tức kinh khủng rồi, còn dùng đến cả cung tâm kế với một sinh viên chưa trải sự đời như Yến Song.

Yến Song quyết định phối hợp với hắn.

Cùng nhau đẩy nhanh Tuyến Tình Cảm!

Sớm hoàn thành sớm nhảy sang cảnh kế tiếp.

"Tôi......" Yến Song chần chờ mở miệng, "Tôi thật sự chưa làm gì cả......"

Tần Vũ Bạch ngẩng mặt lên.

Yến Song nhìn ra trong mắt Tần Vũ Bạch toả ra ánh sáng, nghĩ thầm: Đầu Sắt, trình độ này của anh mà ở buổi tuyển chọn thì bị loại từ vòng gửi xe đấy biết không? Khi quỷ kế thực hiện được đôi mắt không thể sáng như sói vậy đâu, người mù còn sắp bị anh lóe đến hồi phục thị lực rồi.

"Cổ......" Yến Song tiếp tục giải thích, "Bị nhìn thấy ở ký túc xá."

Tần Vũ Bạch nghe hiểu rồi.

Dấu hôn trên cổ quá thu hút ánh nhìn, Kỷ Dao ở chung phòng ký túc với y, nhìn không nổi nên đuổi y ra khách sạn, theo logic thì hợp lý.

Nhưng mà Kỷ Dao lại đuổi tới xưởng rượu cướp người, vậy thì hơi thái quá.

Giữa hai người chắc chắn vẫn còn chuyện không tra ra được.

"Nếu là hợp đồng hai bên, tôi muốn giữa chúng ta cũng nên tôn trọng lẫn nhau chút, sau này tôi sẽ chú ý."

Tần Vũ Bạch lại nhượng bộ lần nữa, lập tức khiến cho Yến Song cúi đầu như thể làm sai chuyện gì.

"Cảm ơn."

Nghe được một tiếng cảm ơn nhẹ nhàng, Tần Vũ Bạch quay mặt đi, khóe miệng thoáng qua một nụ cười lạnh lùng chế giễu.

Chẳng qua là một sinh viên ngây thơ vừa mới thành niên, kể cả xương cốt có cứng, cũng tuyệt đối không nghĩ tới, trên thế giới còn có biết bao cạm bẫy được bao hoàn hảo bằng ngọt ngào, một khi rơi xuống bẫy rập, vậy thì chắc chắn chết không toàn thây.

Bài học này, hắn dạy cho y.

Đây là lần đầu tiên Yến Song dùng thân thể này nếm thử cam ngọt.

Bởi vì "Hiệp ước hai bên, tôn trọng lẫn nhau", cho nên Tần Vũ Bạch đưa ra đề nghị, hắn hứa hẹn sẽ để lại dấu vết ở nơi không ai thấy được thì Yến Song cũng nên "Có qua có lại".

Tần Vũ Bạch ung dung ngồi trên sô pha, hắn áo mũ chỉnh tề, chỉ kéo xuống khóa kéo, mà Yến Song như cừu non mới sinh trắng nõn không tì vết, không có mảnh vải che thân.

"Vịn vào vai tôi......" Giọng Tần Vũ Bạch nhàn nhạt, giơ tay vòng qua eo Yến Song, vết máu không ngừng chảy ra từ băng gạc, cũng để lại dấu ấn nhàn nhạt bên hông Yến Song.

Đây lại là một đêm đầu tiên của Yến Song.

Trong lòng Tần Vũ Bạch ác liệt mà nghĩ.

Đánh dấu y rơi vào bẫy rập của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.