Chiếc xe thể thao lao ra khỏi trại nuôi ngựa từ sáng sớm, phóng được nửa đường thì tốc độ dần chậm lại, chứng tỏ chủ nhân của nó đã dần bình tĩnh lại.
Xe dừng ở ven đường, kính xe hạ xuống, trong gió hòa lẫn hương cỏ cây sáng sớm, tươi mát trong lành, pha loãng đi hương cam quýt gần như xuất hiện mọi nơi kia.
Chỉ là giấc mơ mà thôi.
Hơn nữa trong mơ cũng không xảy ra chuyện gì.
Kỷ Dao nhíu mày.
Chẳng lẽ còn chuyện gì để xảy ra sao?
Ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu xuống mặt đường khiến hơi nóng phản xạ lại chui vào trong xe, Kỷ Dao nâng kính xe lên, gọi điện cho Tiêu Thanh Dương.
"Em họ bé bỏng, mới vừa đi đã nhớ anh à?"
Giọng cười của Tiêu Thanh Dương truyền đến.
Lông mày Kỷ Dao càng nhíu chặt hơn, dùng câu trần thuật nói: "Anh không đưa cậu ta đi."
Tiêu Thanh Dương nghẹn họng, ngay sau đó ném vấn đề lên người Yến Song, "Nó không cho anh mày đưa."
Đây là sự thật, anh ta đã bày tỏ ý muốn đưa con mọt sách ngốc nghếch kia đi, chính cậu ta không muốn, chạy trốn còn nhanh hơn ngựa trong trại ngựa nhà anh ta, cứ như sợ bị ăn thịt không bằng.
"Gần đó không có phương tiện giao thông công cộng."
Ngữ khí Kỷ Dao ngữ hơi lạnh.
Tiêu Thanh Dương biết tính thằng em họ này cũng cố chấp, nên lập tức dừng tranh cãi, "Được rồi được rồi, giờ tao đi đưa đây."
Yến Song vừa mới đi ra ngoài không lâu, anh lái xe hẳn là có thể đuổi kịp ngay.
Tiêu Thanh Dương nghĩ như vậy, vừa cầm điện thoại vừa lên xe, "Nghe chưa, tao nổ máy xe đây này."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hừ lạnh.
Đúng là không tin tưởng anh ta tí nào.
Tiêu Thanh Dương cam chịu số phận lái xe ra ngoài, đồng thời thuyết minh hành động cho Kỷ Dao ở đầu kia.
"Phóng viên hiện trường đưa tin, tuyển thủ Tiêu Thanh Dương đã lái xe rời khỏi trường đua, phóng tới cửa trại nuôi ngựa, á, 10 mét phía trước đã phát hiện mục tiêu......"
Tiêu Thanh Dương vừa định bấm còi gọi Yến Song.
Một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt y.
Bàn tay định bấm còi của Tiêu Thanh Dương dừng lại.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Yến Song hơi cúi người, bỗng một cánh tay thon dài vươn ra từ trong xe, mạnh mẽ ôm lấy eo Yến Song, như xúc tu trong phim kinh dị bắt giữ con mồi mà kéo người vào trong xe.
Tiêu Thanh Dương híp mắt, ngay lập tức dùng điện thoại chụp biển số xe.
Phóng to lên xem kỹ.
Chủ nhân biển số xe là nhân vật trong giới mà gần đây bọn họ không dứt ra được.
Tiêu Thanh Dương lại để điện thoại về bên tai, như cười như không nói: "Em họ à, xem ra bạn học kiêm bạn tình này của mày cũng không tầm thường đâu nha.".
Kỷ Dao nghe xưng hô của Tiêu Thanh Dương với Yến Song, không vui nhíu mày, "Cậu ta đi rồi à?"
"Đi rồi, có người tới đón nó."
Giọng điệu Tiêu Thanh Dương trêu chọc.
"Người kia là ai, mày đoán xem?"
Kỷ Dao cúp máy luôn.
Tiêu Thanh Dương thấy cuộc gọi đột ngột cắt đứt, hoàn toàn cạn lời, đệch, sao bây giờ anh ta không được người thích dữ vậy sao?
Động tác cúp máy của hắn cứ như thể cái nút an toàn đặt trong cơ thể bị ấn xuống khẩn cấp, hoàn toàn không cần suy nghĩ, cứ theo bản năng mà làm.
Không muốn biết đáp án.
Nếu không, có thể hắn sẽ không khống chế được bản thân.
Kỷ Dao ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt mình trong kính chiếu hậu.
Bên ngoài bình tĩnh, nội tâm điên cuồng.
Cực kỳ giống người mẹ phát điên kia của hắn.
Cần phải bình tĩnh lại ngay lập tức.
Nghĩ tới Tần Khanh.
Nghĩ tới Tần Khanh thanh lãnh yên tĩnh, không màng thế sự kia.
Áp suất không khí trong lồ.ng ngực không ngừng dâng lên, Kỷ Dao cảm giác đại não của mình đang bị một đôi tay vô hình bóp nát, buộc hắn phải bấm gọi tới số điện thoại kia.
Hắn mới chỉ gọi qua số đó một lần, không lưu số trong danh bạ, nhưng lúc ấn phím lại nhanh tới gần như không cần suy nghĩ.
Điện thoại kết nối.
Đầu kia lại không có âm thanh.
Kỷ Dao lập tức hiểu ra.
Người nhận điện thoại không phải Yến Song.
Im lặng kéo dài như một cuộc giằng co.
Không ai muốn mở miệng trước để rơi vào thế hạ phong.
Đang lúc hai bên nín thở ngưng thần, một tiếng rên nhỏ bị đè nén thoát ra khỏi cổ họng, nhẹ nhàng thổi qua màng tai Kỷ Dao.
Giấc mơ không tiếng động giờ đã được phối âm.
Kỷ Dao đột nhiên ném thẳng điện thoại ra.
Chiếc điện thoại nện lên cửa kính xe, "Cạch" một tiếng rồi rơi xuống ghế phó lái, màn hình hoàn toàn tối đen.
Kỷ Dao nhìn chằm màn hình điện thoại đã tắt ngúm.
Tiếng tim đập kịch liệt quẩn quanh trong không gian xe thể thao chật hẹp, dưới lớp da đầu giống như có vô số mũi khoan muốn cạy đại não hắn ra từng chút từng chút một, lôi tất cả suy nghĩ trần trụi của hắn bại lộ dưới ánh mặt trời, để người đời đánh giá xem rốt cuộc hắn là kẻ điên hay vẫn là người bình thường.
Đè mạnh lên lồ.ng ngực, nhịp tim đập dưới lòng bàn tay, bên tai lại nổ ầm hỗn loạn.
Bên trong xe, điện thoại của Yến Song bị ném thẳng lên thảm trải xe mềm mại.
Tần Vũ Bạch lửa giận xông não, nào là tính kế, nào là bẫy rập, tất cả đều bị một cái tát kia tát lên chín tầng mây, nỗi hoài nghi chợt lóe qua trong đầu lại càng đuổi hết mọi lý trí của hắn ra khỏi đại não.
Một tay giữ chặt lưng quần Yến Song mạnh mẽ túm y tới bên người, hắn bóp chặt gương mặt y, ánh mắt tràn lửa giận điên cuồng, "Đồ đê tiện."
Yến Song giãy giụa không chút do dự.
Trong chiếc xe không tính là rộng lại phải chứa chấp hai người con trai trưởng thành ẩu đả một hồi.
Tần Vũ Bạch không thật sự muốn động thủ với y, khống chế được tay chân Yến Song rồi gầm lên giận dữ, "Dừng xe."
Tài xế nghe thấy âm thanh cáu tiết xưa nay chưa từng có của Tần Vũ Bạch, run lên một cái, vội vã giẫm phanh lại, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Ngụy Dịch Trần bên cạnh.
Ngụy Dịch Trần bình tĩnh nói: "Xuống xe."
Hai người xuống xe.
Quốc lộ vùng ngoại ô hiếm khi có người đi qua, vắng vẻ yên tĩnh.
Tài xế và Ngụy Dịch Trần đi đến bên một rừng cây phía xa.
Chiếc xe sang màu đen dừng ở dưới bóng cây.
Tài xế không nhịn được liếc qua.
Chiếc xe còn đang đong đưa.
"Anh Ngụy......" Tài xế thấp thỏm nói, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ngụy Dịch Trần đưa lưng về phía xe, nhàn nhạt nói: "Không đâu."
"Bốp ——" một tiếng, tiếng vang dữ dội truyền đến.
Tài xế sợ tới mức quay đầu lại nhìn, lập tức đầu ông đã bị Ngụy Dịch Trần xoay lại.
"Không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe."
Tài xế run chân lên tiếng, bước một bước về phía sâu trong rừng cây, "Tôi đi tiểu tiện chút."
Bóng dáng tài xế lẩn vào rừng cây, Ngụy Dịch Trần chậm rãi ngẩng mặt lên, quay người lại nhìn phía bên trong xe.
Trên cửa kính xe màu đen dán một đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, mười ngón tay nhỏ dài, đè nặng lên cửa kính, tựa như muốn phá cửa chạy ra.
Đầu ngón tay đột nhiên cuộn tròn, sau đó bất lực trượt xuống.
Chiếc xe vẫn đang đong đưa.
Lốp xe rắn chắc đàn hồi trên mặt đất.
Tần suất vừa nhanh vừa mạnh
Cửa sổ xe bỗng nhiên chậm rãi hạ xuống.
Đôi tay trắng nhỏ kia thò ra, đầu ngón tay bám chặt về phía trước, rồi lại bị một đôi tay khác đeo đồng hồ quý giá khống chế, mạnh mẽ kéo trở về.
Cửa kính xe lại từ từ nâng lên.
Chậm rãi hít vào một hơi, Ngụy Dịch Trần di chuyển tầm mắt, nhìn cây cối cao thấp không đồng nhất trước mặt, phong cảnh đẹp thật đấy.
Duy nhất tại wattpad @_bjyxszd_0810
Tài xế lấy cớ đi tiểu, trốn trong rừng cây nhỏ hút vài điếu thuốc, mới được Ngụy Dịch Trần gọi điện kêu ông trở về lái xe.
Tài xế vội vàng phủi bay một thân bám mùi thuốc lá cho sạch sẽ, rồi mới chạy chậm trở lại.
Ngụy Dịch Trần đã đứng ở bên xe, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp đón ông nói: "Lái nhanh chút, Tần tổng muộn họp rồi."
"Vâng vâng." Khoảnh khắc tài xế trông thấy Ngụy Dịch Trần liền như thể thấy Định Hải Thần Châm, bao nhiêu tâm tư hoảng loạn đều lắng xuống.
Hai người lên xe.
Tài xế ngựa không lề mề, lập tức khởi động xe, Ngụy Dịch Trần ngồi bên trong xe, trên mặt không có biểu cảm gì.
Ghế sau xe là một khung cảnh hỗn loạn.
Tần Vũ Bạch nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ mất khống chế đến vậy.
Ở trên xe.
Còn là trên đường tới công ty họp.
Trong xe tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Tần Vũ Bạch dùng mu bàn tay lau mặt, cười lạnh nói: "Cầm tinh con chó à." Trên mặt đau đớn nóng rát, không chỉ có cái tát kia, vừa rồi Yến Song còn cào thêm cho hắn vài phát.
Mặt nạ dịu dàng căn bản không hợp với hắn chút nào.
Yến Song hệt như con tắc kè biến đổi thủ đoạn mà cố ý chọc hắn tức giận.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt," Tần Vũ Bạch cúi người, vỗ nhẹ má Yến Song, Yến Song nửa người dựa trên ghế, chân dài vô lực đặt loạn lên thảm xe, từng đoạn trắng trẻo đẹp đẽ và máu bầm dày đặc xen kẽ, hơi thở ấm áp của Tần Vũ Bạch phả bên tai y, "Cậu là cái thá gì, cũng xứng làm bộ làm tịch trước mặt tôi?"
Cằm bị vặn qua, Yến Song im lặng mà nhìn Tần Vũ Bạch, bờ môi của y lại bị thương, bị chính y cắn tới thương tổn chồng chất. Nhưng y vẫn cười lạnh, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, tựa như đang nhìn một thằng hề.
"Tôi là gì trong lòng tôi tự hiểu rõ, Tần Vũ Bạch, vậy anh thì là thứ gì chứ?"
Tần Vũ Bạch nhìn thẳng y, "Bây giờ chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, Yến Quốc Phú sẽ ra sao, cậu có thể đoán xem."
"Rốt cuộc giả vờ không nổi nữa à?"
Yến Song cong khóe miệng, đầy ý khinh thường, "Tần Vũ Bạch...... anh chả là cái thá gì cả."
Biểu tình vặn vẹo trong chớp mắt, ngón tay bóp cằm Yến Song càng ngày càng dùng sức, như là muốn bóp nát cằm y. Tần Vũ Bạch chưa từng có cảm giác thất bại mạnh mẽ tới vậy trong cuộc đời mình.
Mềm cứng đều đã dùng, y lại mềm cứng đều không ăn.
Cố tình một cậu ấm không ra làm sao cũng có thể khiến Yến Song rung động, mà hắn lại không thể.
"Được lắm," đôi mắt Tần Vũ Bạch càng ngày càng sáng, "Nếu cậu nói như vậy thì tôi cũng chẳng cần khách khí với cậu."
Nội tâm Yến Song điên cuồng hét lên, đúng vậy đúng vậy ngàn lần đúng vậy! Ngược luyến càng mãnh liệt hơn đi! Nếu không điểm cốt truyện sắp cày không nổi rồi!
Có chuyện gì thì tính lên đầu y! Để Yến Quốc Phú an tâm làm việc đi bro!
Đã đến gần cửa sau trường học, chiếc xe từ từ giảm tốc độ.
Yến Song xoay mặt qua, cầm lấy quần dài muốn mặc vào, lại bị Tần Vũ Bạch nắm cẳng chân.
"Làm gì vậy?" vẻ mặt Yến Song đề phòng.
Một tay Tần Vũ Bạch nắm chặt cẳng chân Yến Song, "Muốn xuống xe cũng được, nhưng cậu chỉ có thể mặc một cái quần xuống, mặc bên trong hay là bên ngoài, cậu tự chọn đi."
Hỗn loạn trên xe một hồi, Tần Vũ Bạch vẫn áo mũ chỉnh tề như cũ, ngoại trừ vết tích trên mặt, nhìn qua không có gì khác thường. Nhưng ngược lại, Yến Song lại cực kỳ chật vật, cả người dơ bẩn.
Giống như địa vị giữa hai người họ vậy, Tần Vũ Bạch cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần, còn Yến Song là bùn bị hắn chà đạp
"Buông —— tay ——" Yến Song cắn răng nói.
Tần Vũ Bạch nhẹ giọng nói: "Tôi khoan dung với cậu quá, nên cậu sinh ra chút hiểu lầm", ngón tay dùng sức nắm chặt cẳng chân Yến Song tới mức hằn ra dấu tay, nhìn gương mặt Yến Song dần dần trắng bệch, hắn dịu dàng nói: "Nhân lúc tâm tình tôi còn tốt thì chọn cho nhanh, nếu không, cậu cứ thế trần trụi mà cút xuống xe cho tôi, để bạn học cậu đều nhìn xem cậu là cái loại ——" một tay bắt lấy cánh tay Yến Song giơ lên, Tần Vũ Bạch cười lạnh nói: "Đánh người đến nghiện rồi à? Đây cũng không phải một thói quen tốt đâu."
Cánh tay Yến Song thiếu chút nữa là bị vặn gãy.
Màn diễn gãy tay suýt nữa là được chiếu sớm rồi.
"Tôi chọn......"
Dưới sự ép buộc của hắn, Yến Song bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại, "...... Tôi chọn bên ngoài......"
Âm thanh phía trước truyền tới thông qua phím ấn.
"Tần tổng, cuộc họp bị muộn rồi."
Giọng Ngụy Dịch Trần thổi qua màng tai, lãnh đạm như việc công xử theo phép công.
Tần Vũ Bạch buông lỏng tay ra.
"Không vội, vì một tiết mục hay, tôi có thể chờ."
Tần Vũ Bạch mang theo ý cười giao tiếp với cấp dưới, ánh mắt lại như dao găm cắt trên người Yến Song.
Yến Song không nói lời nào, dựa vào ghế da cắn môi cởi quần jean đang ở mắt cá chân, một tay dừng ở thắt lưng
Y nhắm chặt đôi mắt, lông mi như cánh bướm rung động, cuối cùng dùng hết sức lực lột lớp vải mỏng ra.
"Chớ để lại trong xe," Tần Vũ Bạch ưu nhã bắt chéo hai chân, hầu kết chậm rãi di chuyển, môi mỏng khẽ động đậy, "Bẩn."
Yến Song liếc mắt nhìn Tần Vũ Bạch một cái, ánh mắt sáng trong như tuyết, tất cả tràn ngập oán hận.
Tần Vũ Bạch nhướng mày, đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên.
So với lá mặt lá trái khi trước, hiện tại hai người xem như hoàn toàn xé mặt.
Yến Song qua quýt mặc quần jean lên, gấp qu.ần lót của mình nhét vào trong túi quần, dùng sức đẩy cửa xuống xe, rồi sập cửa thật mạnh.
Cửa xe đóng lại, nụ cười trên mặt Tần Vũ Bạch lập tức biến mất, mười ngón bỗng nhiên cuộn lại nắm chặt thành đấm.
Yến Song.
Yến Song.
Tên nhu nhược.
Cốt ngoan cường.
Một ngày nào đó...... Hắn sẽ khiến y vừa kêu tên hắn vừa khóc!