Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 42: Tâm trạng



Yến Song ngồi ăn cơm cùng nhóm giúp việc tại sảnh phụ.

Người giúp việc của Tần gia đối xử với y khá tốt, nhiệt tình tự nhiên, không vì "thân phận đặc biệt" của Yến Song mà xa lánh y, khiến Yến Song cảm thấy vô cùng dễ chịu.

2

Nói gì thì nói, nhân dân lao động ở chung với nhau vẫn là thoải mái nhất.

Sau này, chờ y kết thúc thế giới này rồi về hưu, mua hành tinh yêu dấu của mình, y sẽ mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, làm nông trồng trọt, cực kỳ hạnh phúc.

Chắc nuôi thêm mấy con heo nữa.

Thịt heo thơm thơm.

Yến Song xiên một miếng chân giò hun khói, vui vẻ nghĩ.

"Chào buổi sáng, quản gia Ngụy."

Nhóm người hầu thấy Ngụy Dịch Trần tới, rối rít đứng lên chào hỏi, Yến Song cũng hoảng sợ đứng dậy, trang trọng khom lưng, "Chào buổi sáng, quản gia Ngụy."

"Chào buổi sáng." Ngụy Dịch Trần chào hỏi mọi người, ánh mắt tạm dừng trên người Yến Song trong nháy mắt rồi ngồi xuống bàn dài. 

Ngụy quản gia vừa đến, những người hầu đều hơi mất tự nhiên, rốt cuộc quản gia nắm giữ quyền sinh sát bọn họ, cũng gần như nửa chủ nhân của ngôi nhà này, nhóm người hầu nhanh chóng kết thúc bữa sáng và nói chuyện phiếm, từng người một rời đi. 

Vài phút sau, trên bàn cơm thật dài cũng chỉ còn lại Yến Song và Ngụy Dịch Trần.

Yến Song thong thả ung dung chậm rãi phết mứt lên chiếc bánh mì nướng vàng óng, "Có vài người nhân duyên thật sự quá kém, vừa tới đã dọa người ta chạy hết."

Ngụy Dịch Trần uống chút cà phê, đêm qua hắn không nghỉ ngơi tốt, tinh thần không nhạy, nghe thấy Yến Song trêu chọc cũng chỉ nhẹ nhàng dừng mắt trên người y một chút, nhìn dáng vẻ y có lẽ ngủ rất ngon, sắc mặt hồng hào, dưới mắt không có chút ánh xanh đen nào, cả khuôn mặt đều trắng nõn phát sáng, tỏa ra sức sống tràn trề.

Xem ra, tối hôm qua kể cả ông chủ hay là hắn đều không tạo được bất cứ ảnh hưởng nào với y.

Rất tốt.

Ngụy Dịch Trần cong môi mỉm cười nhẹ, "Sau này tôi sẽ chú ý," nhấp một ngụm cà phê rồi buông xuống, "Làm tốt quan hệ giữa người với người."

"Bắt đầu thay đổi từ bây giờ," Yến Song đẩy cái ly trước mặt mình, vênh mặt hất hàm sai khiến, "Nào, rót sữa đi."

Khóe miệng cong lên chỉ có thể dùng ly cà phê che chở, Ngụy Dịch Trần biết nghe lời phải mà cầm lấy bình sữa bên bàn ân cần rót cho Yến Song, nhưng mới rót được một nửa đã bị Yến Song kêu dừng.

"Lấy cho tôi chút cà phê."

Tay chuẩn bị lấy cà phê, lại nhận được mệnh lệnh tùy hứng mới.

"Lấy chỗ trên tay anh là được."

Ngụy Dịch Trần liếc qua.

Vẻ mặt Yến Song tràn đầy vô tội, "Tôi lớn tới vậy rồi mà đã được uống cà phê bao giờ đâu, ngửi cứ như mùi cháy ấy, nhưng thấy mấy người đều thích uống như thế nên tôi cũng muốn thử xem," y vươn tay, ngón cái và ngón trỏ mở ra, ra hiệu, "Chỉ chút vầy thôi."

Chất lỏng màu đen được rót từ tách cà phê tối màu vào ly sữa bò, chỉ một chút cũng đủ nhuộm chất lỏng màu trắng thành màu chocolate.

"Đủ rồi đủ rồi."

Yến Song vội vàng kêu dừng, nhìn chằm chằm ly cà phê sữa một lát, lại bưng lên ngửi, sau đó mới cẩn thận uống một ngụm.

"Ọe......"

Yến Song nhăn mặt, đầy mặt lộ vẻ ghét bỏ mà nói "Đắng", lại nhìn Ngụy Dịch Trần ngồi một bên đang cười, trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ khó tin, "Vị giác các anh có vấn đề à?"

Ngụy Dịch Trần lại uống một ngụm cà phê, vị đắng thuần khiết tràn ngập trong khoang miệng, "Quen là được mà."

"Không hiểu sao phải quen uống loại đồ khó nuốt này."

Đẩy ly thủy tinh tới trước mặt Ngụy Dịch Trần, Yến Song nhảy khỏi ghế, "Tôi không uống."

Chất lỏng màu nâu trong ly hơi sóng sánh, Ngụy Dịch Trần bưng ly cà phê, thầm nghĩ tính tình trẻ con hiếm thấy như vậy có phải cũng là giả không?

Trên người Yến Song, hắn đã không phân biệt được đâu là giả đâu là thật nữa.

Tựa như ly sữa bò hòa với cà phê trước mặt.

Ngụy Dịch Trần buông tách cà phê xuống, nhấc ly sữa trước mặt uống một ngụm, khóe miệng lập tức càng cong hơn. 

Nào có đắng.

1

Ăn sáng xong, Yến Song đang định về phòng xử lý bài tập thì lại bị người hầu gọi vào thư phòng.

Nhà tư bản lại đang làm việc.

Đêm qua hai người không hề "yêu nhau" hôn môi.

Để ra vẻ non nớt không thành thạo, Yến Song cũng đã hao tâm tổn huyết.

Nhưng dù sao hắn cũng là tra công cho nên tiến bộ rất nhanh, cũng khỏi cần y giả vờ, hai người hôn đến mức khó mà tách rời.

Bây giờ tư bản lại bày ra cái bộ mặt lạnh xuống giường không nhận người.

"Ngồi."

Tần Vũ Bạch đang gõ máy tính, Yến Song tiến vào hắn nhìn cũng không nhìn lấy một cái, chỉ vào chỗ ngồi đối diện.

Yến Song ngồi xuống, "Làm gì?"

"Ở đây với tôi."

Mấy từ mập mờ như vậy nhưng thoát ra khỏi miệng Tần Vũ Bạch lại không có chút dịu dàng nào, tất cả đều là lạnh nhạt xa cách.

Có đôi khi Yến Song thật sự bội phục sự chuyên nghiệp của Tần Vũ Bạch.

Rất chuẩn cái kiểu mất tự nhiên mà gây khó dễ của hình tượng bá đạo tổng tài cũ rích, cực thích hợp diễn ngược luyến!

Đêm qua tuyến tình cảm cũng đã tăng lên 35%, tạm thời dẫn trước Tiểu Kỷ một bàn.

"Tôi còn phải làm bài tập."

"Làm ở đây luôn đi." giọng điệu Tần Vũ Bạch tùy ý, dường như không lo Yến Song sẽ từ chối chút nào.

Quả nhiên, Yến Song im lặng một chốc rồi nhẹ giọng nói: "Tôi đi lấy sách."

Cũng tới lúc y phải biểu diễn rồi! Không thể thua Tần Vũ Bạch được!

Trong thư phòng, hai người ngồi đối diện, không can thiệp chuyện của nhau, tiếng gõ bàn phím và âm thanh ngòi bút lướt trên trang giấy thế mà hài hòa đến lạ thường.

Khóe mắt Tần Vũ Bạch lướt qua máy tính, nhìn tới Yến Song cúi đầu viết chữ, tóc dài rũ xuống mặt giấy, "Tóc dài quá rồi, nên cắt đi thôi."

Yến Song ngẩng đầu nhìn hắn một cái, môi mấp máy, "Không có thời gian."

"Trung Thu nghỉ thì đi cắt đi."

"Trung Thu tôi phải làm thêm."

Tần Vũ Bạch lạnh lùng liếc y một cái, "Đi cắt tóc, đây là mệnh lệnh."

Yến Song im lặng cúi đầu, không thuận theo cũng không phản bác, chuyện này đối với Tần Vũ Bạch mà nói đã là tiến bộ không nhỏ.

Người càng quật cường bao nhiêu, một khi bị thuần phục càng mềm mại bấy nhiêu.

Đây mới chỉ là bắt đầu, có lẽ sau này Yến Song sẽ càng dịu dàng hơn.

Tâm trạng rất phức tạp, trong sung sướng lại xen lẫn nôn nóng không giải thích được.

"Không phải bài tập đại học đều nộp bằng bản điện tử sao? Cậu viết nhiều thế để làm gì?" Tần Vũ Bạch hỏi.

Yến Song cúi đầu viết chữ, "Tới trường tôi vào phòng máy đánh lại là được, cũng nhanh thôi."

Tần Vũ Bạch suýt nữa lại nổi giận.

Không muốn dùng máy tính của hắn đúng không, hắn rất mong chờ khi notebook mới được giao tới, rốt cuộc Yến Song sẽ có biểu cảm gì.

Có lẽ tâm trạng đã tốt hơn chút, Tần Vũ Bạch lại vùi đầu vào công việc.

Trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người thoải mái, Tần Vũ Bạch cảm giác được một loại thả lỏng xưa nay chưa từng có, rốt cuộc có người ở bên hắn......

Cho dù người này là do hắn vung tiền ra mua.

Rốt cuộc đến giữa trưa điện thoại vang lên, "Tần tổng, chuyện là thế này......"

Người quản lý trung tâm thương mại ở đầu bên kia có vẻ lo lắng, "Chiếc notebook ngài cần kia không có hàng dự trữ, đêm qua cái cuối cùng đã bị mua mất rồi, tôi cũng đã hỏi mấy cửa hàng khác, ngài xem cũng quá trùng hợp rồi, cả thành phố giờ đều đã hết hàng. Ở cửa hàng cũng chỉ dư lại một chiếc cùng loại đặt ở quầy trưng bày, nhưng đó không phải máy mới, vì thế chắc chắn tôi không thể đưa ngài dùng cái đó được. Không thì ngài chờ tôi một chút, khoảng hai ngày thôi hàng mới sẽ về."

"Không sao," Tần Vũ Bạch khẽ nhíu máy, mặc dù không vui, nhưng đúng là việc này không trách người quản lý được, hắn liếc nhìn Yến Song một cái, úp mở nói, "Đồ phải về trước Tết Trung Thu."

Yến Song nhướng mày, nghĩ thầm Trung Thu rốt cuộc là ngày gì ghê gớm mà một người hai người đều yêu cầu đồ phải đến.

Được rồi, y cũng đặt một mục tiêu, tới Tết Trung Thu phải cày trứng 1 đến 50%!

Cúp máy xong, Tần Vũ Bạch bắt được ánh mắt nhìn trộm của Yến Song, không hiểu sao tâm trạng hắn trở nên tốt hơn nhiều, con người quật cường suốt ngày phạm lỗi này chắc là nằm mơ cũng không tưởng tượng được là hắn đang mua đồ cho y.  

"Sắp đến giờ rồi, xuống ăn trưa thôi." Tần Vũ Bạch tự nhiên nói, đẩy ghế đứng dậy.

Yến Song vẫn ngồi đó, chờ tới lúc Tần Vũ Bạch mất kiên nhẫn mà thúc giục một câu, y mới lề mề đứng dậy.

Hai người một trước một sau xuống lầu, Tần Vũ Bạch cũng không bắt Yến Song đi bên cạnh mình.

Dưới lầu, phòng bếp đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn phong phú, lúc Tần Vũ Bạch ăn cơm không thích có người hầu hạ, những người hầu cũng đã tới sảnh phụ ăn cơm, hắn ngồi xuống bàn ăn một mình, thấy Yến Song đi về hướng sảnh phụ thì quát lên ngăn cản: "Đi đâu đấy?!"

Yến Song dừng bước nhưng không quay lại, giọng nói nhẹ nhàng, "Ăn cơm."

Nếu như là trước kia, chắc chắn Tần Vũ Bạch sẽ châm chọc mỉa mai vài câu Yến Song hạ tiện, sau đó bảo y cút đi ăn cơm với người hầu.

"Làm sao, sợ tôi hạ độc chết cậu à," ngữ khí của Tần Vũ Bạch vẫn cay nghiệt như cũ, "Ngồi xuống, ăn cùng tôi."

Có thể biến tất cả lời nói thành kiểu khó nghe nhất, Yến Song cũng là rất bội phục Tần Vũ Bạch.

Vẫn phải học hỏi nhiều lắm!

Đồ ăn của Tần Vũ Bạch đúng là đỉnh.

Không biết nhà bếp chuẩn bị cho mấy người ăn, dù sao số lượng nhiều đến hoa cả mắt, Yến Song cũng không khách sáo, chọn những món mình thích ăn.

Một miếng sườn bỗng nhiên được gắp vào bát.

"Ăn thịt nhiều vào," mặt Tần Vũ Bạch không biểu cảm gì, "Gầy trơ xương ra rồi."

Lời, lời thoại kinh điển.

Yến Song cố nhịn không cười ra tiếng, ăn một miếng cơm to.

Đáng ghét.

Trạm xuyên thư xấu xa quá.

Yến Song đau khổ vùi đầu ăn khiến khẩu vị của Tần Vũ Bạch cũng tăng không ít.

Giữ người bên cạnh cũng tốt, có lẽ rốt cuộc hắn cũng tìm được cách chính xác sử dụng thế thân này rồi, không cần nghĩ nhiều hay tìm tòi nghiên cứu sâu, chỉ cần hưởng thụ thả lỏng là được.

Ăn xong bữa cơm, cả một buổi sáng tâm trạng Tần Vũ Bạch đều cực kỳ tốt, rất có hứng thú nói: "Buổi chiều tôi không có việc gì, đưa cậu đi cắt tóc nhé."

"Tôi không muốn đi." Yến Song từ chối.

Tần Vũ Bạch cũng không giận "Vì sao?"

Yến Song cúi đầu, tóc dài che kín vầng trán, "Tôi thấy như  bây giờ cũng rất tốt."

Tần Vũ Bạch vươn tay, vén tóc mái trên trán Yến Song lên, trên khuôn mặt anh tuấn hiếm có mà xuất hiện ý cười, "Làm sao, muốn nuôi dài như con gái à?"

Yến Song: Đúng vậy, tôi còn mặc đồ nữ đấy, còn rất đẹp nữa nhé.

Thấy Yến Song đỏ mặt, tâm trạng Tần Vũ Bạch càng tốt hơn, tốt đến mức hắn muốn kéo người này lên lầu ngay lập tức, trước thời hạn mà cho y một...... coi như niềm vui bất ngờ, đâm chọc trước mặt y, xem gương mặt này còn có thể xuất hiện biểu cảm hắn chưa từng thấy nào.

"Tiên sinh......"

Bảo vệ bên ngoài bỗng tiến vào.

Tần Vũ Bạch buông tay, quay mặt qua hỏi: "Chuyện gì?"

Bảo vệ có chút sợ hãi, vốn anh ta muốn tìm Ngụy Dịch Trần, nhưng gọi hai cuộc mà điện thoại trong nhà cũng không có ai nhận.

"Quản gia Ngụy có một đơn hàng quan trọng phải tự ký nhận, nhưng gọi điện không liên lạc được.

"Ồ?"

Tần Vũ Bạch đứng lên, đi về phía sảnh phụ, phát hiện nhóm người hầu đang ăn trưa với Ngụy Dịch Trần, nói nói cười cười, người hầu vốn nên ở vị trí canh điện thoại cũng gia nhập đội ngũ tám chuyện.

Tần Vũ Bạch hiếm khi không vì người hầu lười biếng mà tức giận, lựa chọn lặng lẽ rời đi.

Hôm nay đúng là tâm trạng hắn rất tốt, đủ để dung thứ mọi sai lầm.

"Chào ngài, ngài là Ngụy tiên sinh sao?"

"Ừm."

Tần Vũ Bạch thuận miệng đáp, nhận bút ký xuống lại là tên của mình.

Hiệu lực của tên hắn mạnh Ngụy Dịch Trần nhiều, hắn thầm nghĩ như vậy.

Nhận lấy gói hàng nặng trịch, Tần Vũ Bạch nhìn logo hơi quen mắt trên bao bì, mày hơi nhíu lại, nghĩ thầm hắn đã nhìn thấy logo này ở đâu rồi thì phải?

"Ôi, không đúng rồi, tên ngài ký không phải Ngụy Dịch Trần mà ạ," nhân viên chuyển phát nhanh nhìn tờ đơn mà quýnh lên, vội duỗi tay muốn lấy kiện hàng về, "Đây là máy tính xách tay giá mấy chục ngàn đó, tiên sinh, không thể đùa được đâu ạ."

Tay anh ta vừa mới chạm tới gói hàng, người vừa kiêu ngạo ký xuống cái tên không giống chủ đơn kia đột nhiên ngẩng đầu, ánh sáng lạnh lẽo quét tới, khiến anh ta sợ tới run tay, không dám đụng vào nữa.  

"Anh nói cái gì?"

"Tôi, tôi nói gì đâu, tôi chỉ nói cái này giá mấy chục ngàn......"

"Máy tính xách tay."

Tần Vũ Bạch lặp lại một lần.

Nhân viên chuyển phát nhanh sững sờ, "Vâng, đúng vậy, ngài có thể để chính Ngụy tiên sinh ra ký nhận không, công ty chúng tôi có, có......" Anh ta không nói nốt phần còn lại được nữa.

Sắc mặt của đối phương thật sự quá khủ.ng bố, quả thực giống như muốn ăn thịt người luôn vậy.

Tần Vũ Bạch bình tĩnh, từ tốn mở gói hàng.

Thật sự là chiếc hắn nhìn trúng ở cửa hàng hôm qua.

Lại còn đặt trong hộp quà.

Hiện tại có hai khả năng hiện lên trước mặt hắn.

Thứ nhất, trợ lý của hắn thông minh đoán trước được hắn muốn chiếc notebook này nên nhanh tay đặt trước cho hắn.

Thứ hai, vị trợ lý hoàn toàn không thiếu máy tính này mua một chiếc notebook đắt đỏ để tặng cho người nào đó.

"Váy nhỏ".

Cái tên kỳ lạ kia bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn.

Hạt giống nghi ngờ đã từng được gieo, nhưng lại vì tự phụ mà bị bỏ qua, bây giờ hạt giống này vừa khéo được xúc tác, lại lần nữa từ dưới đất chui lên......

Trong đầu Tần Vũ Bạch gần như không khống chế được mà nghĩ tới một khuôn mặt.

Yến Song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.