Xe taxi mới vừa dừng lại, Yến Song còn đang xin biên lai thì cửa xe đã bị kéo ra.
Tiêu Thanh Dương sốt ruột vươn tay kéo người, "Còn không mau xuống xe, lề mề gì ở đây?!"
Yến Song nhanh nhẹn mà né tránh, "Xuất hóa đơn thanh toán đó."
Tiêu Thanh Dương: "......"
"Xuống xuống, mày muốn bao nhiều anh cho bấy nhiêu!"
Yến Song: Ngon, tiền xe đêm nay là 10.000 tròn.
Yến Song yên lặng xuống xe, Tiêu Thanh Dương vừa dẫn đường phía trước vừa giao phó: "Mày nhanh nhanh vào giải thích cho rõ ràng, Thôi Trịnh không có chút quan hệ nào với mày hết......"
"Thôi Trịnh chính là bảo bối trong lòng ông cụ của nhà họ, đương nhiên Kỷ Dao cũng......" Tiêu Thanh Dương gấp đến độ nói năng lộn xộn, "Sao lại đánh nhau rồi!" Anh ta nhìn Yến Song chậm rì rì bên cạnh, không nhịn được mà cao giọng, "Mày nhanh chân chút đi được không?!"
Yến Song nghe ra ý của anh ta.
Cả hai đều là đại thiếu gia cao quý, dựa vào cái gì mà phải vung tay ẩu đả vì một người nhỏ bé tầm thường như y.
Người như y, so với một cọng tóc của bọn họ cũng không sánh được.
Bị thương vì y, quả thực chính là đầu óc hồ đồ.
Yến Song: ôi, đều do y quá ưu tú.
Yến Song đi theo Tiêu Thanh Dương vào trong phòng khách.
Thôi Trịnh và Kỷ Dao đang đứng đối diện nhau, trên mặt đều có ít màu sắc.
Nghe thấy tiếng động, Thôi Trịnh quay mặt qua trước, thấy Yến Song bước vào, sắc mặt hơi vặn vẹo, "** má, sao cậu lại tới đây?"
Yến Song không hé răng.
Mà Kỷ Dao...... căn bản không hề nhúc nhích.
"Kỷ Dao, tao đưa người đến rồi, chúng mày ba mặt một lời nói rõ ràng, được chưa?" Tiêu Thanh Dương vội đi qua hoà giải.
Thôi Trịnh cười lạnh một tiếng, động tới vết thương bên khóe miệng, không phục nói: "Giải thích cái gì mà giải thích, chính ông đây từng ngủ với nó đấy, thì làm sao?"
Vừa dứt lời, Kỷ Dao nhào lên xách cổ áo anh ta, Tiêu Thanh Dương cũng không ngăn cản nổi, vội kêu gọi Yến Song, "Mày tới rồi thì mau giải thích đi!"
"Thế nào? Đánh tao à?" Thôi Trịnh vẫn đang tiếp tục khiêu khích Kỷ Dao.
Đậu xanh rau má.
Anh ta nói không phải mình ngủ, Kỷ Dao không tin.
OK, vậy là anh ta ngủ với người ta đấy, bố mày chưa ngán ai bao giờ nhé?
Kỷ gia là người thừa kế thì thế nào?
Anh ta không có quyền thừa kế, nhưng Kỷ Dao có quyền thừa kế thì mạnh hơn chắc?
Chẳng phải chỉ là con mọt sách thôi à?
Trong hàng phú nhị đại này, biết đọc sách cũng chả để làm cái quần què gì sất!
Lần nào cha anh ta dạy dỗ mà chẳng hô tên Tần Vũ Bạch? Kỷ Dao tuổi gì?
Chỉ bởi vì hắn là người thừa kế của họ Kỷ, tất cả bọn họ đều cung phụng, dỗ dành hắn, chiều hắn mười mấy năm, hôm nay uýnh hắn đấy, làm sao!
Đến lành như cục đất cũng có ba phần nóng nảy, anh ta hi hi ha ha cả ngảy, không có nghĩa anh đáng bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân!
"Yến Song ——"
Tiêu Thanh Dương không nhịn được gào lớn một tiếng.
Nghe thấy tên Yến Song, rốt cuộc ánh mắt Kỷ Dao mới động một chút.
Yến Song: Hét to thế làm gì?
"Đừng đánh," Yến Song hạ mình mở miệng, nhàn nhạt nói, "Không phải anh ta."
Bàn tay nắm cổ áo Thôi Trịnh của Kỷ Dao vẫn không thả lỏng, hắn không nhìn Yến Song, mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Thôi Trịnh, nói: "Anh biết là ai."
Hắn cẩn thận suy nghĩ, đoạn sau Yến Song vẫn luôn ở cạnh hắn, không thể cùng ai...... Chỉ có trước khi hắn tới bên Yến Song, mà trước đó, Yến Song ở chỗ của Thôi Trịnh.
Khi hắn tới hỏi Thôi Trịnh, trước tiên nói chuyện phiếm, sau đó lại bất chợt hỏi đến chuyện này.
Lúc ấy Thôi Trịnh sửng sốt trong chớp mắt, nuốt nước bọt rồi mới trả lời "Tao cũng không biết là ai".
Nếu Thôi Trịnh hoàn toàn không biết, thì hẳn nên nói "Tao không biết chuyện này" chứ.
"Anh biết là ai," Kỷ Dao như đinh đóng cột, "Nói."
Thôi Trịnh nghĩ thầm mẹ nó tà đạo quá, ở trước mặt Yến Song sao Kỷ Dao lại hồ đồ thế chứ.
"Tao nói tao không biết," Thôi Trịnh vẫn tiếp tục mạnh miệng, ngẩng mặt nói, "Mày có hỏi lại bao nhiêu lần cũng là không biết! Người ta ở kia, mày hỏi nó đi, mày làm bộ nó không ở đây là ý gì? Kỷ Dao, sao giờ lại hèn quá vậy?"
Ánh mắt Kỷ Dao khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là bị chọc tới chỗ đau, Thôi Trịnh thấy đúng thời cơ, thẳng chân đá vào bụng Kỷ Dao, Kỷ Dao nhất thời không để ý, ngã xuống mặt đất.
Mắt thấy hai người lại định đánh, Tiêu Thanh Dương vội vàng chạy lên ôm sau lưng Thôi Trịnh, lại nói với Yến Song: "Giúp đỡ đi mà, đại ca!"
Thôi Trịnh còn đang hăng hái vung chân, "Lên đi, đừng mẹ nó giả chết, chính là tao, chính là tao ngủ với nó —— ô ưm ——"
Tiêu Thanh Dương bịt chặt miệng Thôi Trịnh, nói với Yến Song thờ ơ đứng một bên: "Mày nói một câu đi mà!"
Yến Song: Không phải nói rồi đấy thôi.
Từ lúc y bước vào, Kỷ Dao vẫn chưa từng nhìn y lấy một cái.
Là ghét y, hay là áy náy?
Ngày đó ở cao ốc Tần thị, sau khi Yến Song tránh cánh tay của Kỷ Dao rồi đi ra ngoài, Kỷ Dao lại đuổi theo, hắn vẫn luôn không nói gì, chỉ im lặng kéo tay Yến Song muốn y lên xe, lại bị Yến Song tránh đi một lần nữa.
Yến Song đi thẳng tới trạm xe buýt, Kỷ Dao cũng vẫn đi theo y, đến tận khi Yến Song bước lên xe buýt, y ngồi vào chỗ, vẫn luôn nhìn Kỷ Dao đứng đó qua cửa kính, dần dần biến thành một điểm đen nhỏ.
"Là ai, thực ra cũng chẳng quan trọng."
Rốt cuộc Yến Song cũng mở miệng.
Vẻ mặt y hờ hững, "Bẩn rồi, thì đều là bẩn thôi."
Thôi Trịnh bị Tiêu Thanh Dương bịt miệng múa máy tay chân: "?"
Anh ta khống chế khóe mắt nhìn về phía Yến Song.
Giữa tiết trời vào thu, Yến Song ăn mặc khá mỏng manh, y vốn dĩ đã hơi gầy, tay chân lộ ra đều nhỏ nhắn trắng nõn, cho dù trên mặt không có biểu cảm gì thì nhìn qua vẫn có vẻ tim hóa tro tàn, khiến người không nhịn được sinh lòng thương xót.
Thôi Trịnh: "......"
Đại sư, ngài lại bắt đầu đó sao đại sư?
Tiêu Thanh Dương cũng bị dọa sốc rồi.
Anh ta căn bản không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Kỷ Dao với Thôi Trịnh một lời không hợp đã động tay động chân, chính là vì Yến Song.
Anh ta tưởng đây rõ mười mươi là hiểu lầm.
Giờ nghe giọng điệu của Yến Song, là thật sự có người này à?
Tiêu Thanh Dương không khỏi buông lỏng tay khống chế Thôi Trịnh.
Thôi Trịnh cũng không tiếp tục khiêu khích Kỷ Dao nữa.
Lợi hại, vẫn là đại sư lợi hại, một câu đã khiến toàn bộ năng lượng xung quanh Kỷ Dao biến đổi.
"Không còn việc gì nữa, em có thể đi chưa ạ? Yến Song nhìn về phía Tiêu Thanh Dương, giọng điệu vẫn bình bình, có vẻ không có chút hứng thú nào với chuyện xảy ra trước mặt, hoàn toàn chỉ muốn trở về đi ngủ, Tiêu Thanh Dương lại không bày ra nổi thái độ chỉ trích như ban nãy nữa, anh liếc Kỷ Dao trên mặt đất một cái, nhẹ thở dài, "Tới cũng tới rồi, đêm nay cứ ngủ lại đây đi."
"Không, em muốn về."
"Thế để anh đưa về."
Thôi Trịnh nhìn Tiêu Thanh Dương đi vào lấy chìa khóa xe, hơi há to miệng, quay đầu lại nhìn về phía Yến Song.
Yến Song: Nhướng mày.
Thôi Trịnh: "......" Sợ, thật sự sợ.
Thế này có vẻ sự kích động vừa rồi của anh ta với Kỷ Dao thật sự ngu xuẩn.
Kỷ Dao bốc đồng thì thôi, còn anh ta cũng bốc đồng theo cho có đôi có cặp hay gì?
Tiêu Thanh Dương lấy chìa khóa xe đi ra, lại nhìn về phía Kỷ Dao vẫn ngồi dưới đất như cũ.
Thằng em họ này của anh ta, ngoại trừ chỉ số thông minh cao, còn đối nhân xử thế thì đúng là hỏng bét.
Cũng không trách hắn được, trạng thái tinh thần của dì anh rất kém, chú lại là một người bận rộn, hai người là vợ chồng trẻ, hai vợ chồng đã gần nhau thì ít xa cách thì nhiều, càng đừng nói đến chuyện quan tâm nhiều tới con cái.
Khi đó, Tiêu Thanh Dương vẫn luôn cho rằng chú dì của anh không có chút tình cảm nào.
Mãi tới khi dì qua đời, anh nhìn mái đầu bạc của chú, khi đó anh cũng chấn động sâu sắc, càng có rất nhiều điều không hiểu.
Chú đau khổ vì sự ra đi của dì như thế, vậy sao lúc dì còn sống lại không bồi bạn bên dì nhiều hơn?
Nếu hai vợ chồng họ có tình cảm, vậy không thể quan tâm Kỷ Dao hơn chút?
Cha anh vì quá yêu mẹ anh mà lựa chọn ở rể.
Ngay cả Thôi Trịnh, cho dù mẹ anh bị người đời lên án là trèo cao nhờ chồng, nhưng thực tế cha Thôi Trịnh rất yêu thương người vợ nhỏ hơn gần 20 tuổi này.
Bọn họ đều lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ.
"Không cần," Yến Song từ chối thay Kỷ Dao, "Cậu ấy sẽ không muốn ngồi cùng một xe với em đâu."
Y tự vòng tay ôm lấy mình xoay người, mới vừa bước được nửa bước, cánh tay liền bị người kéo lại.
"Kỷ Dao......" Tiêu Thanh Dương vội nói, "Mày định làm gì, đừng kích động......"
Yến Song nhìn cánh tay lôi kéo y của Kỷ Dao, hắn không nói chuyện, một đôi mắt trong sạch giả vờ bình tĩnh.
Kỷ Dao không nói một lời mà kéo Yến Song ra ngoài.
"Đừng đi theo bọn em."
Tiêu Thanh Dương dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Thôi Trịnh.
"Đừng nhìn tao," Thôi Trịnh giơ tay, dùng mu bàn tay đè vết thương trên mặt, "Yên tâm đi, nó trị được nó."
Tiêu Thanh Dương: "Mày nói Kỷ Dao trị được Yến Song á?"
Tiêu Thanh Dương nhíu nhíu mày, "Cái miệng kia của nó há miệng cả thảy cũng không nói được mấy câu......"
Thôi Trịnh: Trên trái đất này ngoại trừ anh ta ra thì không còn ai có đầu óc nữa à?
(Duy nhất trên wattpad: _bjyxszd_0810)
Ban đêm ở trại nuôi ngựa tối đen như mực, vắng vẻ lại yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua mặt cỏ, ngọn cỏ lay động, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Yến Song yên lặng không nói gì một hồi, má ơi, lúc ra ngoài mặc ít quá, chân lạnh toát, vì thế chủ động phá vỡ tình thế bế tắc, "Đừng miễn cưỡng bản thân, tớ biết cậu chê tớ......"
"Không phải."
Giọng Kỷ Dao vẫn khẳng định như vậy, hai chữ nặng nề rơi xuống, sau đó lại nói rõ ràng hơn: "Tôi không cảm thấy cậu bẩn."
Yến Song nhẹ cong khóe môi trong bóng đêm.
"Thật sao?"
"Tôi chưa bao giờ nói dối."
Nếu mà là người khác nói mình chưa bao giờ nói dối, chắc chắn Yến Song sẽ khịt mũi coi thường, nhưng nếu là Kỷ Dao thì chính xác, hắn chưa từng nói dối, cũng khinh thường việc nói dối.
Yến Song đột nhiên túm lấy cánh tay của Kỷ Dao, khi Kỷ Dao chưa kịp phản ứng lại, y nhón mũi chân.
Hương cam quýt tới gần, Kỷ Dao tránh đi theo bản năng.
Đôi môi mềm mại sượt qua sườn mặt.
Một nụ hôn bất chợt thất bại.
Không khí bỗng nhiên đông lại, cánh tay Yến Song đang nắm căng cứng như một cục đá, đến hô hấp của Kỷ Dao cũng ngừng lại rồi.
Hẳn là........ bị dọa sợ nhỉ.
Gót chân Yến Song trở lại mặt đất, y cúi đầu, chậm rãi buông lỏng tay ra, lòng bàn tay từ nắm chặt ống tay áo từ từ tuột xuống, dường như chất chứa thất vọng vô tận.
Yến Song nhanh nhẹn xoay người trong bóng đêm.
Kỷ Dao nhìn bờ vai mảnh khảnh của y gần như sắp dung nhập vào bóng đêm vô biên, gương mặt trắng nõn vụt qua, bỗng nhiên hắn nhớ tới ngày đó đứng ở trạm xe buýt nhìn chiếc xe chở Yến Song rời đi.
Cảm giác khi đó và bây giờ giống nhau y như đúc.
Không muốn để y cứ như vậy mà đi.
Bả vai bị nắm lấy, Yến Song giống như một thân cây trên thảo nguyên bị gió thổi thay đổi phương hướng, y bị xoay trở lại, Kỷ Dao nắm chặt bờ vai y, không chút do dự mà hôn xuống.
Đôi va mạnh vào nhau, mang theo sức mạnh như một lời cam kết.
"Tôi không cảm thấy cậu bẩn."
Giọng nói lạnh lùng trong gió đêm như vô cùng chắc chắn, tràn ngập hiệu lực không thể ngăn cản.
Kỷ Dao nắm chặt bả vai Yến Song, đôi mắt thẳng tắp nhìn sâu vào mắt y, hắn dừng một chút, dưới cái nhìn chăm chú của Yến Song, tiếp tục nói, "Tôi rất tự trách."