Yến Song ở thang máy càng nghĩ càng cảm thấy cảnh vừa rồi bug khắp nơi.
Cao nhân ngược luyến Tần Vũ Bạch này lần trước bị y chọc tới suýt bệnh, thế mà lúc gặp lại không có chút phản ứng nào?
Y và Kỷ Dao còn đang nắm tay nè.
Kể cả Tần Vũ Bạch không cho Kỷ Dao một cú, thì ánh mắt cũng phải thể hiện cảm xúc kinh ngạc tức giận gì gì đó chứ nhỉ.
Vẻ mặt hắn như thể..... ngay từ đầu đã biết Yến Song và Kỷ Dao ở đây.
Trong đầu Yến Song đưa ra phán đoán thứ nhất: Tần Vũ Bạch theo dõi y và Kỷ Dao.
Bên người hắn còn không có cả Ngụy Dịch Trần.
Ngụy Dịch Trần là quản gia, trợ lý đặc biệt của hắn, nếu là vì công việc thì không thể nào không mang theo Ngụy Dịch Trần được.
Hắn đến vì việc riêng, mà hiển nhiên Yến Song chính là việc riêng của hắn.
Với cái tính chó điên của Tần Vũ Bạch, nhìn thấy y và Kỷ Dao mà lại bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, ngược lại có vẻ cố tình.
Tra công im lặng, chắc chắn là giở trò quỷ yêu.
Yến Song quyết đoán đưa ra phán đoán thứ hai: Tần Vũ Bạch đang giấu bài.
Tiếng mở cửa thang máy cắt ngang suy nghĩ của Yến Song, cũng để y cảm giác được Kỷ Dao đang nắm tay y chặt tới mức nào.
Ôi ôi, mải mê công việc quá, lại để Tiểu Kỷ không vui rồi.
Đều là đối tượng công việc, sao y có thể bên trọng bên khinh chứ?
Yến Song cũng nắm lại tay Kỷ Dao, "Lát nữa tớ có thể ăn chút đồ ngọt không?"
Thần sắc Kỷ Dao hơi thả lỏng, "Miễn là buổi tối cậu nhớ đánh răng là được."
Nhà hàng riêng của khách sạn đã tự động chừa chỗ cho những khách quý như Kỷ Dao.
Hai người vui vẻ ăn tối, ở trên bàn cơm thì Yến Song rất có sức sống, y nói rất nhiều, Kỷ Dao thì lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cũng đáp lại, nhưng sắc mặt vẫn luôn nhàn nhạt.
Vốn dĩ Yến Song vẫn trầm mặc yên tĩnh, vừa nhìn thấy Tần Vũ Bạch xong là tự dưng hoạt bát hẳn lên.
Giống như là cố ý để hắn nhìn, chứng minh y không bị ảnh hưởng gì vậy.
Nhưng Yến Song càng như vậy, trong lòng Kỷ Dao liền càng cảm thấy không vui.
Nhẹ nhàng buông dao nĩa xuống, Kỷ Dao nhàn nhạt nói: "Uống nước."
Giọng Yến Song đột nhiên im bặt, y hơi luống cuống tay chân, duỗi tay cầm lấy ly nước trong suốt bên cạnh, bỗng nhiên ép giọng xuống rất nhỏ, "Có phải...... tớ ồn ào quá đúng không?"
Nhà hàng vốn không có bao nhiêu người, đều ngồi cách nhau rất xa, chỉ có tiếng nhạc diễn tấu là rõ ràng nhất.
"Không phải." Kỷ Dao đè nén cảm xúc của mình.
Cảm xúc hiện tại của hắn không đúng lắm.
Yến Song nhìn thấy Tần Vũ Bạch thì lòng sinh gợn sóng là chuyện đương nhiên.
Y đã làm rất tốt rồi.
Kỷ Dao nỗ lực thuyết phục chính mình, giọng hơi gượng gạo nói: "Ăn ngon không?"
"Ngon lắm."
Rốt cuộc Yến Song cũng trầm xuống.
Sau bữa tối, Kỷ Dao đưa Yến Song về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi đi ăn cơm hai người nắm tay rất thân mật, từ nhà ăn trở về tuy vẫn nắm tay như cũ, nhưng bầu không khí lại cứng nhắc khó tả.
"Tớ đi tắm nhé." Yến Song nói rồi buông tay ra trước.
Kỷ Dao đứng ở cửa trong chốc lát, lòng bàn tay trống không.
Hơi không quen lắm.
Khi Yến Song ngâm mình trong bồn tắm lớn, tiếp tục tự hỏi Tần Vũ Bạch đang giấu con bài gì, suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ tới một khả năng —— bắt cóc.
Mấy tra công trong nguyên tác ngoại trừ Thịnh Quang Minh ra, đều là mấy gã không coi pháp luật ra gì.
Tác phong của Tần Vũ Bạch là đơn giản thô bạo nhất.
Bắt cóc rất phù hợp với thiết lập của hắn.
Địa điểm là nước ngoài, bọn họ lại ở cùng một tầng, thiên thời địa lợi đủ cả.
Tần Vũ Bạch cố ý phớt lờ y, chính là để tránh khỏi hiềm nghi sau khi bắt cóc.
Yến Song cho rằng mình phân tích khá chuẩn, âm thầm khích lệ Tần Vũ Bạch trong lòng, đến đây đi, bắt cóc y đi, cầm tù nè, sau đó cày đầy tuyến tình cảm với tuyến cốt truyện luôn!
Yến Song tắm rửa xong đi ra, tràn ngập đầu óc đều là cốt truyện phòng tối, đi đường còn hơi bay bay.
Bay một đường về đến phòng, Yến Song đặt báo thức ba tiếng sau, ba tiếng sau, y sẽ bò dậy ôm gối gõ cửa phòng Kỷ Dao, sau đó vô cùng đáng thương nói y không ngủ được, đêm nay phổ cập một ít kiến thức cho Tiểu Kỷ trước, để sau này còn thực hành.
Yến Song luôn luôn có kỹ năng ngủ trong một giây, vừa dính vào gối là ngủ được luôn.
Nhưng y chưa ngủ được bao lâu, đã cảm giác được trong phòng có động tĩnh lạ.
Yến Song cố giữ mí mắt không nhúc nhích.
Chiều nay lúc ở ban công y đã phát hiện ban công hai phòng cách nhau rất gần, khoảng cách ở giữa cùng lắm chỉ khoảng 1 mét.
Nếu Tần Vũ Bạch tàn nhẫn hạ quyết tâm, hóa thân thành Người Nhện, vậy cũng có khả năng trèo sang đây bắt y đi nhỉ.
Dù sao cũng là văn phong thời xưa.
Thêm ít yếu tố huyền huyễn thì cũng có thể lý giải.
Dù sao thì Thích Phỉ Vân cũng chơi ăn gian rồi, Tần Vũ Bạch cũng chơi luôn, rất công bằng.
Cho Tiểu Kỷ chơi cùng luôn cũng được.
Y thấy tính tình Tiểu Kỷ cũng rất nóng, năng lực thừa nhận không tốt hơn Tần Vũ Bạch là bao, y sợ về sau Tiểu Kỷ bị y chọc tức chết.
Yến Song nghĩ, chóp mũi đột nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Hỏng, không phải Người Nhện.
Là Tiểu Kỷ.
Yến Song tính toán trong lòng một chút, cùng lắm y mới nằm được một giờ, vậy mà Kỷ Dao lại tới thăm y? Thế..... vậy sao y có thể ngủ như chết thế này được?!
Phản ứng thân thể của Yến Song cũng nhanh như đầu óc, tròng mắt dưới mí mắt chuyển động qua lại, lông mày cũng nhíu nhíu, môi hơi mấp máy, mơ mơ màng màng mà nói nói mớ.
"Tỉnh tỉnh."
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai y.
Yến Song lại tiếp tục diễn một lát, tận đến khi Kỷ Dao cao giọng hơn, y mới đột ngột mở to mắt, còn chưa nhìn rõ người trong bóng đêm, Yến Song đã nhào tới, "Kỷ Dao ——"
Người trong lồ.ng ngực đang phát run, trong giọng nói tràn ngập sự sợ hãi.
Kỷ Dao đã phát hiện từ sớm.
Yến Song không thể nào ngủ một mình được.
Hắn duỗi tay, xoa nhẹ đỉnh đầu Yến Song, đến khi hơi thở y dần dần ổn định mới giải thích: "Tôi không có chê cậu ồn ào."
Yến Song yên lặng không nói, chỉ ôm chặt lấy Kỷ Dao.
Trong phòng tối đen như mực, không làm chút chuyện xấu thì quả là quá đáng tiếc.
Yến Song nghĩ thầm cũng hôn hai lần rồi, y cũng chưa làm công tác chuẩn bị.
Nhưng vừa bừng tỉnh khỏi ác mộng, y rất cần được an ủi, cũng khá hợp tình hợp lý.
Yến Song buông lỏng cánh tay, hơi ngửa người ra sau, tìm kiếm đôi môi Kỷ Dao trong bóng đêm.
Đêm tối che giấu đi mọi thứ, những thứ không thể giải thích hay không nghĩ ra đều có thể tạm thời vứt ra sau đầu, cứ giao hết thảy cho màn đêm quyết định.
Kỷ Dao không đẩy Yến Song ra, thậm chí khi Yến Song duỗi tay vén vạt áo hắn, hắn vẫn bất động như cũ.
Yến Song đang cởi khuy áo hắn, ngón tay y đều đang phát run, cả nửa ngày cũng không tháo được một cái.
Tầm mắt dần dần làm quen với bóng đêm, Kỷ Dao nhìn rất rõ ràng, vẻ mặt Yến Song không khác gì mộng du.
Y đang uống rượu độc giải khát.
Biết rõ ràng là sai, lại chỉ muốn được an ủi nhất thời.
Nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo.
Kỷ Dao duỗi tay tóm lấy cổ tay Yến Song.
Bỗng chốc, Yến Song bất động hệt như bị ấn nút tạm ngừng.
"Ngủ đi."
"Tôi ở cạnh cậu."
Cổ tay Yến Song lại bắt đầu phát run.
Y lại nhào vào lòng Kỷ Dao, giọng run rẩy nói: "Kỷ Dao......"
Kỷ Dao xoa xoa mái tóc mềm của y, nhẹ nhàng đặt người xuống giường, dùng giọng điệu không cho cự tuyệt mà nói: "Đừng nói gì hết, cũng đừng nghĩ gì hết."
Yến Song nằm xuống, Kỷ Dao nắm tay y, hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Yến Song, lực đạo dịu dàng nhưng vẫn có cảm giác tồn tại.
"Nhắm mắt lại."
"Ngày mai tôi dẫn cậu đi ngắm tuyết."
Tuyết không ngắm được
Yến Song bị người chụp thuốc mê ở WC đại sảnh.
Vốn dĩ Kỷ Dao và y một tấc cũng không rời, nhưng y lại ra vẻ ngại ngùng, muốn Kỷ Dao chờ y ở ngoài.
Không thì người âm thầm theo dõi y làm gì có cơ hội xuống tay chứ?!
Khi miệng mũi bị khăn tay bịt lại, Yến Song còn chả thèm diễn trò phản kháng, dứt khoát hôn mê bất tỉnh luôn.
Tần trứng bự, thực sự là cỗ máy cày nhiệm vụ mãi mãi đáng tin cậy.
Yến Song sung sướng nghĩ: Hy vọng khi y tỉnh lại có thể đeo trên tay chế phẩm kim loại hàng giới hạn mà Tần Vũ Bạch tặng.
Yến Song tỉnh lại trên một chiếc giường.
Ok, phù hợp với giả định của y.
Mặc dù có ý thức, nhưng toàn thân y vẫn không có chút sức lực nào, hoàn toàn mất khống chế với cơ bắp trên người, đến cả đôi mắt cũng không mở ra được.
OK, cũng na ná.
Cốt truyện xảy ra tiếp theo chính là cốt truyện bị khóa chương nhỉ?
Yến Song không khỏi vui mừng trong lòng.
Tiểu Tần, kẻ sĩ ba ngày không gặp đúng là phải rửa mắt mà nhìn, để y kiểm tra xem có tiến bộ gì không nào.
"Bây giờ em ấy tỉnh rồi hay vẫn ngủ?"
Tiểu Tần, ba tỉnh rồi!
Ờ, nhưng mà hắn đang nói chuyện với ai vậy?
"Tỉnh rồi."
Khi Yến Song nghe thấy một giọng nói từ tính quen thuộc, thì gần như nổi da gà khắp cả người.
Thích Phỉ Vân?!
Từ từ, đúng là y đến Thụy Sĩ muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt Thích Phỉ Vân, kí.ch thích bác sĩ một chút, nhưng mà sao Tần Vũ Bạch và Thích Phỉ Vân lại ở cạnh nhau?
Trời đất ơi, 3P là vi phạm quy định đó! Mấy anh zai ơi!
Khi ở trên xe, Thích Phỉ Vân đã dùng thái độ lạnh nhạt để từ chối thầy của hắn.
Nhưng bỗng nhiên thầy hắn lại kích động lên.
"Thích, đây là nghề nghiệp mang lại hạnh phúc cho mọi người!"
"Con người là loại động vật cần niềm tin."
"Có những người mất đi niềm tin, cho nên bọn họ sống vừa rối loạn lại đau khổ."
"Chúng ta cần phải trả lại niềm tin cho họ."
"Năm đó con từ chối thôi miên bà Brown để bà ấy quên đi nỗi đau mất con trai, ta cũng rất đau xót cho con biết một chuyện, bà Brown đã qua đời rồi."
"Ta nói ra cũng không phải để chỉ trích con."
"Chỉ là ta muốn chứng minh cho con hiểu rằng chuyện chúng ta làm là đúng đắn."
"Giả dối tốt đẹp cũng vẫn tốt hơn sự thực tàn khốc, đúng không?"
Thích Phỉ Vân lẳng lặng nghe bài phát biểu xúc động hùng hồn của thầy hắn.
"Thầy," hắn quay mặt đi, ánh mắt lạnh lẽo, "Đừng hòng ra ám chỉ với con."
Tiến sĩ Smith thu lại dáng vẻ hùng hồn sục sôi, khuôn mặt lộ vẻ tán thưởng, "Thích, ta đã nói rồi, con là thiên tài, là thần, là tốt nhất trong tốt nhất."
"Được rồi, con từ chối, ta rất đau khổ, nhưng cũng không thể không chấp nhận," lão già khẽ thở dài, "Vậy thì ta chỉ có thể khởi động phương án dự phòng, con biết đó, thiên tài khó tìm, tài trí bình thường thì khắp nơi, chắc cũng có thể tạo được ít hiệu quả không quá tệ."
"Thả lỏng."
Giọng nói như nước biển bao la ập tới.
"Hiện tại cậu rất mệt......"
Yến Song nghe đến đó, đầu tiên là:"?", sau đó liền:"!"
Tần Vũ Bạch......
Đúng là không ngờ tới nha......
Mày rậm mắt to vậy mà còn biết làm cái trò này......
Không hổ là anh, phần tử tích cực cày cốt truyện, cả đời chuyên tâm đi cướp cốt truyện của người khác!
Nếu không phải bây giờ toàn thân Yến Song đều nhũn ra, y thật sự muốn nhảy dựng lên ôm Tần Vũ Bạch hôn một cái, nếu không có hắn, sự nghiệp về hưu của y nào đi được nhanh thế này cơ chứ?!
Năng lực trong sách của Thích Phỉ Vân là chơi hack, đối với Yến Song mà nói lại đơn thuần là một bữa tiệc thính giác.
Y nghe Thích Phỉ Vân dẫn dắt đưa toàn bộ ký ức của y vào một cái hộp.
"Lần lượt ném bỏ toàn bộ mọi thứ trong hộp."
Yến Song: Được, bây giờ y đã mất trí nhớ!
"Từ nhỏ cậu đã sống bên cạnh anh trai Tần Vũ Bạch của cậu."
Yến Song: Đậu má, đến suất diễn của Tiểu Kỷ mà Tiểu Tần cũng bao luôn?
"Cậu sùng bái hắn, không muốn rời xa hắn."
Yến Song: Đúng là rất sùng bái, tuyệt con mẹ nó vời.
"Sau khi thành niên, cậu yêu hắn, trở thành một cặp với hắn."
Yến Song:...... Được thôi.
"Cậu quyết chí thề không thay đổi, trong mắt chỉ có một mình hắn."
Yến Song: Cũng gần được rồi đó.
"Được rồi, bây giờ hãy cất mọi thứ vào hộp, nhớ kỹ, đừng bỏ quên cây...... hoa quế kia."