Yến Song mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt thon gầy hơn trước của Tần Vũ Bạch, thần sắc hắn có chút căng thẳng không dễ phát hiện, nở một nụ cười dịu dàng thăm dò, "Sao rồi, đầu có còn choáng váng không?"
Yến Song yên lặng nhìn hắn.
Tần Vũ Bạch bị y nhìn đến khi sắc mặt sắp không kiềm được, Yến Song mới cười nhẹ, "Anh hai."
Thời khắc nghe Yến Song gọi một tiếng anh hai đó, toàn thân Tần Vũ Bạch đều thả lỏng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán y, "Dọa anh hai rồi đó."
Yến Song: Đù, Tiểu Tần nhập diễn nhanh ghê, y cũng không thể thua được.
Yến Song bỗng ôm lấy eo Tần Vũ Bạch, quyến luyến nói, "Đau đầu chết em rồi."
Cảm giác lại một lần nữa được người này ôm lấy, tốt đến mức đủ để Tần Vũ Bạch quên đi tất cả đau khổ và không cam lòng trong thời gian này.
Cảm giác vui sướng bồng bềnh tràn ngập lồng ngực.
Tần Vũ Bạch nhìn chăm chú vào khuôn mặt lưu luyến này, liền biết lựa chọn của mình là chính xác.
Hắn đi đến sự lựa chọn này cũng không phải là xúc động nhất thời.
Ngược lại, hắn đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định đi nước cờ hiểm này.
Khởi đầu thế nào đã không còn quan trọng nữa, giữa chừng xảy ra sai lầm gì có đi cứu vãn cũng không còn ý nghĩa gì, những chuyện đã xảy ra sẽ mãi mãi tồn tại ở đó, quan trọng là, hắn và Yến Song nên tiếp tục đi như thế nào.
Quá đắm chìm vào những sai lầm trong quá khứ, chỉ có thể dẫn đến những cơ hội bị bỏ lỡ trong tương lai.
Nhiều năm trước, hắn không dám hạ quyết tâm, hắn tin cái gọi là sức mạnh tự thân, hắn cho rằng có thể giúp đỡ Tần Khanh thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Sự thật là, hắn thất bại.
Quá khứ tồi tệ thì vẫn nên lau sạch đi là tốt nhất.
Yến Song vẫn luôn sống cạnh hắn, lớn lên trong sự yêu thương của hắn, cuộc sống của y không có sương mù, giữa bọn họ cũng chẳng hề đau đớn.
Như vậy tốt đẹp biết bao.
Coi như mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
"Đã bảo em mặc ít quần áo quá mà," Tần Vũ Bạch nắm chặt tay Yến Song, giọng điệu hắn dịu dàng, có chút trách cứ, "Có vẻ là cảm lạnh rồi, lần này cho em nếm mùi đau khổ."
"Không sao mà, hơi đau đầu thôi," Yến Song ngẩng mặt, "Anh nói hôm nay dẫn em đi ngắm tuyết mà."
Tần Vũ Bạch bình tĩnh nói: "Bây giờ em không khỏe lắm, chuyện đó tính sau đi."
Yến Song còn muốn nói gì nữa, nhưng Tần Vũ Bạch đã buông lỏng tay ra, cúi người hôn nhẹ một cái lê.n đỉnh đầu y, "Công ty lâm thời có việc, em nghỉ ngơi một lát trước, chiều nay chúng ta cùng nhau về nước, lần sau lại đến chơi, được không?"
"Vâng ạ......" khuôn mặt Yến Song lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Y nằm trên giường một hồi, tóc đen xõa tung, khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt phục tùng lại dịu ngoan, tất cả mọi thứ đều là những gì Tần Vũ Bạch tha thiết ước mơ.
Hắn đã có quyết định sai lầm, nhưng mà hắn lại rất may mắn, cuối cùng vẫn trở lại con đường chính xác.
Tần Vũ Bạch ra khỏi phòng, đóng cửa lại, lập tức đi sang cách vách.
Thích Phỉ Vân đang nâng một ly cà phê, ngắm nhìn tầng mây đen kịt ngoài cửa sổ.
Bắt đầu từ ngày hôm qua trời vẫn luôn như sắp mưa hoặc đổ tuyết, nhưng lại vẫn kiên cường chống đỡ, âm u tới tận hôm nay.
Cánh cửa mở ra, hắn theo tiếng động quay đầu lại nhìn, sau khi thấy Tần Vũ Bạch thì buông ly cà phê đứng lên.
Đối mặt với vị bác sĩ thực hiện tuyệt kỹ, Tần Vũ Bạch cũng không khỏi thán phục, khách khí nói: "Bác sĩ Thích, cảm ơn anh, thù lao tôi đã giao cho thầy của anh, thầy trò hai người tự quyết định nhé."
Thích Phỉ Vân im lặng một lát rồi nói: "Trong khoảng thời gian này ký ức của cậu ấy sẽ xuất hiện vài hỗn loạn ngắn ngủi, đây là phản ứng bình thường, xin Tần tiên sinh đừng cố sửa đúng."
Trước khi thôi miên, Thích Phỉ Vân cũng đã nói chuyện qua với Tần Vũ Bạch.
"Đại não của con người là một mê cung, phá bỏ rồi xây lại có khả năng sẽ tạo nên tổn thương rất lớn cho tiềm thức của cậu ấy, dễ hiểu mà nói, có khả năng cậu ấy sẽ biến thành kẻ ngốc, hậu quả như vậy, Tần tiên sinh có thể gánh vác sao?"
"Không, tôi không hy vọng em ấy biến thành như vậy."
"Vậy thì tôi chỉ có thể áp dụng cách thức khác để che phủ ký ức."
"Nghĩa là sao?"
"Cậu ấy sẽ thể hiện ra tất cả mọi thân mật và lưu luyến về phía anh, những nhân vật chính trong trí nhớ đều sẽ biến thành anh, đương nhiên, không có đau khổ, chỉ để lại tốt đẹp."
Năng lực của Thích Phỉ Vân quả nhiên là bất phàm.
Sau khi tỉnh lại Yến Song có nói hắn muốn dẫn y đi ngắm tuyết.
Nhưng trước đây Tần Vũ Bạch chưa từng nói như vậy.
Hẳn là lời hứa của Kỷ Dao.
Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu đã là sự lựa chọn của chính mình, Tần Vũ Bạch cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý từ sớm.
Chẳng qua là Yến Song sinh ra một chút ỷ lại sau khi thất tình với Kỷ Dao.
Nói đến cùng cũng đều là vì hắn.
Hơn nữa, từ hôm nay trở đi, trong mắt Yến Song cũng sẽ chỉ nhìn thấy mình hắn.
Bọn họ đã bắt đầu lại một lần nữa, hẳn là hắn phải nhìn về phía trước, Yến Song sẽ nhanh chóng từ hỗn loạn ngắn ngủi đi vào quỹ đạo đúng đắn.
"Tôi hiểu rồi," Tần Vũ Bạch bình tĩnh nói, "Tôi hy vọng không có người thứ tư biết chuyện này."
"Chuyện này, Tần tiên sinh có thể yên tâm."
Trên phương diện này tiến sĩ Smith cũng không chỉ nhận một mình đơn của hắn, Tần Vũ Bạch cũng không có gì để nói, nhưng mà Thích Phỉ Vân lại là người Hoa, làm hắn có chút bất an.
Hắn hỏi lời cuối cùng của Thích Phỉ Vân về "cây hoa quế" là có ý gì, Thích Phỉ Vân nói với hắn thứ này tương tự như một cánh cửa, khóa toàn bộ mê cung lại, nếu không có cánh cửa đó, đầu óc Yến Song sẽ lâm vào sự xung đột ký ức mới cũ hỗn loạn.
Tần Vũ Bạch chấp nhận cách nói này, đồng thời giữ vững cảnh giác.
Thích Phỉ Vân là người Hoa cũng tốt, nếu Yến Song xảy ra vấn đề gì thì cũng tiện tìm hắn giải quyết.
Tần Vũ Bạch phái người tiễn Thích Phỉ Vân ra ngoài, trở lại phòng Yến Song, gõ nhẹ cửa, nói chuyện phiếm vài câu với y rồi chuẩn bị đưa y đi.
"Công ty có chuyện gì lớn ạ? Vội vàng vậy sao?" Yến Song vừa nói vừa đi giày, còn ngáp một cái.
Thời gian thôi miên hơi dài, đại não y sẽ theo lời Thích Phỉ Vân mà lưu lại một dấu ấn mới, đương nhiên sẽ khiến tinh thần uể oải mệt mỏi, Tần Vũ Bạch nhìn mà đau lòng, ôm y vào ngực, hôn nhẹ một cái lên trán y, "Không phải chuyện quá lớn đâu."
Yến Song lười biếng mà dựa vào trong lò.ng ngực hắn, nói: "Mấy lão đó đúng là già mà không nên nết, anh hai, anh khách khí với bọn họ làm cái gì."
Bước chân Tần Vũ Bạch hơi dừng, trong lòng không tự chủ được mà dâng lên một luồng ấm áp.
Đây là điều hắn muốn.
Một người trong mắt chỉ có hắn.
Tần Vũ Bạch ôm Yến Song ra khỏi phòng, lúc này y mới nhận ra bọn họ đã không còn ở khách sạn nữa, nhìn có vẻ là một trang viên.
Trong nước có chuyện cái quần què, Yến Song đoán Tần Vũ Bạch đi vội như vậy là sợ Kỷ Dao đuổi theo, dù sao đây cũng không phải địa bàn của hắn, trở về nước, để người ở Tần gia, Tần Vũ Bạch mới có thể thật sự yên tâm.
Yến Song không có dị nghị gì mà để Tần Vũ Bạch ôm y đi.
Về nước cũng tốt, về nước nhanh chóng chạy cốt truyện.
Trên bầu trời mây đen vần vũ, âm u xám xịt, Yến Song cũng không phân rõ rốt cuộc bây giờ là mấy giờ, bèn dứt khoát kéo cánh tay Tần Vũ Bạch.
Tần Vũ Bạch bỗng nhiên bị y kéo tay, lại thấy Yến Song nhìn chằm chằm đồng hồ của hắn, nói:"Sắp 1 giờ rồi đó anh."
Sáng nay y và Kỷ Dao ra khỏi phòng là 9 giờ, bây giờ đã gần 4 tiếng đồng hồ trôi qua.
Tần Vũ Bạch cầm lòng bàn tay y, "Đợi chút ăn trên máy bay luôn."
(Duy nhất trên wattpad: _bjyxszd_0810)
Trong khách sạn, Kỷ Dao với sắc mặt đen xì, nghe người phục vụ khách sạn không ngừng xin lỗi, giải thích bọn họ đã lật tung mọi camera giám sát, thật sự không tìm được người.
"Kỷ tiên sinh, chúng tôi phỏng đoán có thể là người rời đi từ cửa sổ toilet."
Người phụ trách cẩn thận dùng từ "rời đi", chứ không phải chạy trốn.
Kỷ Dao nghe ra ngụ ý của anh ta, ánh mắt nhìn anh ta thật sâu một cái.
Người phụ trách ngay lập tức bị ánh mắt kia liếc lạnh thấu tim, không dám nói thêm nữa.
Thực ra Kỷ Dao đợi ở ngoài nhà vệ sinh mãi không thấy người đâu, lúc đi vào tìm phát hiện người không còn nữa, khi ấy lòng đã nóng như lửa đốt. Đến bây giờ đã mấy tiếng trôi qua, vẫn không có tin tức như cũ, bên ngoài nhìn hắn bình tĩnh không gợn sóng, thực tế đã gấp đến độ sắp nổi điên.
Trong lòng hắn trực tiếp mà mãnh liệt chỉ về hướng một người —— Tần Vũ Bạch.
Người phụ trách khách sạn thì nhất quyết không chịu nói hành tung của khách hàng.
Kỷ dao không nói lời nào mà ngồi trên sô pha trong căn phòng cho khách quý của khách sạn, người của khách sạn đứng một vòng xung quanh hắn, mỗi người đều cung kính lễ phép, nhưng người nào cũng giữ kín như bưng.
Lồ.ng ngực hắn giống như gợn lên sóng biển, cảm giác lạnh lẽo cứ lặp lại ập tới tan đi.
Hắn là một khối đá ngầm giữa lòng biển mênh mang, cảm giác cô độc mãnh liệt tràn ra toàn thân, thứ càng mãnh liệt hơn lại là...... bất lực.....
Bàn tay rũ bên người chậm rãi cuộn chặt, hắn cầm lấy điện thoại.
"Là tôi."
Đầu bên kia truyền ra một tiếng kinh ngạc của hầu gái, "Thiếu gia, trời ạ, sao ngài lại gọi tới......"
"Cha tôi có đó không?"
Kỷ Dao ngắt lời.
"Tiên sinh ở thư phòng, ngài chờ một lát."
Kỷ Dao cầm điện thoại trong tay, dưới cái nhìn chăm chú của nhân viên khách sạn, hắn giống như một pho tượng mất đi vẻ rực rỡ và sức sống.
Sau một lát, đầu kia điện thoại vang lên giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ.
"Chuyện gì?"
"Bây giờ con đang ở khách hạn HeliRance ở Geneva, Yến Song mất tích, con cần trợ giúp."
Kỷ Văn Tung nghiêng tai lẳng lặng nghe giọng con hắn truyền đến qua ống nghe.
Trầm ổn, bình thản, bỏ hết nóng nảy, trong giọng nói không có một chút không cam lòng nào, ngay cả sự xấu hổ khi cúi đầu xin cha giúp đỡ cũng không có.
Hắn nuốt hết thảy mọi cảm xúc, thứ biểu hiện ra bên ngoài chỉ có sóng yên biển lặng không có tình cảm.
Kỷ Văn Tung đang viết chữ, ngòi bút ngậm no mực đã sắp nhỏ xuống, hắn không tạm dừng, lập tức hạ bút viết xuống trước, một nét đặt xuống, tài năng lộ rõ, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, vừa viết vừa nói: "Con chờ đó, ta lập tức gọi người tới giúp con..... tự con có suy đoán nào chưa?"
"Lúc ở khách sạn con đã gặp Tần Vũ Bạch, con nghi ngờ là anh ta bắt người đi."
"Ồ, có khả năng, thằng nhóc Tần gia này hơi điên rồi," Kỷ Văn Tung viết xong, thong thả ung dung nói, "Tìm được người thì nói chuyện đàng hoàng, cũng không phải chuyện lớn gì, đừng làm tổn hại hòa khí."
"Vâng."
"Còn có chuyện gì khác không?"
"Không có."
Điện thoại cúp máy, người phụ trách khách sạn chỉ cảm thấy người ngồi trên sô pha tràn ngập một loại cảm giác lợi hại khó tả, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, một tay gác lên thành ghế, ngón tay hơi cong lại, sắc mặt trầm tĩnh khiến bọn họ đều có chút sợ hãi.
Chỉ tầm mười phút sau, cửa phòng cho khách quý bị gõ vang, người tới vậy mà là cảnh sát địa phương, bên cạnh còn có một người Châu Á mặc tây trang đi giày da, cảnh sát và nhân viên khách sạn kinh hoảng nói chuyện với nhau.
Người mang gương mặt Châu Á tiến tới chào hỏi Kỷ Dao, "Thiếu gia, tiên sinh phái tôi tới đây để ngài sai khiến."
Kỷ Dao gật nhẹ đầu, không nói gì.
Một lát sau, người phụ trách khách sạn chảy mồ hôi lạnh tiến tới, "Vị khách thuê phòng cùng tầng với ngài đã rời đi trước khi bạn của ngài mất tích, chúng tôi không có quyền truy hỏi hướng đi của khách hàng, cho nên...... chúng tôi cũng không biết ngài ấy đi đâu."
Cảnh sát phụ trách nói: "Tiên sinh, chúng tôi đã điều động tất cả lực lượng, tận lực tìm hướng đi của vị Tần tiên sinh kia."
"Tới sân bay," Kỷ Dao lạnh nhạt nói, "Phái người canh ở tất cả các sân bay, bao gồm cả nơi máy bay tư nhân có thể cất cánh."
"Vâng, thiếu gia, tôi sẽ đi làm ngay."
Chờ khi tất cả mọi người vội rời đi, Kỷ Dao vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng cho khách quý, lò sưởi trước mặt đang hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa nhảy múa trong mắt hắn, lóe lên những bóng hình kì dị.
Quyền lực.
Hắn phải có được quyền lực.
Nếu không, hắn không bảo vệ được bất cứ thứ gì.
Có tiếng cảm thán truyền đến từ ngoài cửa sổ, Kỷ Dao nhạy bén xoay mặt qua.