Vai Diễn Của Ác Nữ Minh Tinh

Chương 54: 54: Nghĩa Trang Lúc Nửa Đêm




Huyền Giai Mẫn lúc này trở về nhà, thấy hai người ân ân ái ái thì không chịu yên, lại bắt đầu gây chuyện.
“Chị gái cảm giác thế nào khi ở cùng với vị hôn phu của em vậy?”
Khả Hân cũng chẳng nghĩ nhiều, cho đó là câu châm biếm thì cô cũng
chẳng thấy khó chịu.

Trái lại còn nói:
“Trong nhà con bánh đấy, lấy ra đút cho anh ta này.

Anh ta còn muốn ăn.”
“Không cần tôi chán rồi.” Mặc Lăng Vũ thẳng thừng từ chối.
Lời từ chối gián tiếp của Mặc Lăng Vũ càng khiến cho Huyền Giai Mẫn có động lực vào nhà bếp lấy bánh theo lời Khả Hân.
“Sao có thể, để em đi lấy.”
Khả Hân cười nhạt tựa như cô vừa thành công làm được việc gì đó.

Chính tiếng bát đĩa vỡ kêu loảng xoảng trong nhà bếp khiến cho thứ cô làm có ý nghĩa hơn.
“Huyền Khả Hân cô có ý gì?”
Huyền Giai Mẫn bước ra, giọng điệu bặm trợn chỉ thẳng vào mặt Khả Hân mà hét.

Cô ta đang rất tức giận.
“Tay cầm không vững, làm vỡ bát đĩa thì liên quan chó gì tới chị đây?”

Khả Hân tỏ ra thản nhiên vô cùng, nhưng khuôn miệng của cô không ngừng cười tỉm.

Điều đó giống như đang xúc phạm tới Huyền Giai Mẫn.
“Tôi nói cho chị biết, tôi đã không phải trẻ con nữa, chị làm món bánh ấy là định dằn mặt ai?”
Huyền Giai Mẫn lớn tiếng thì Khả Hân cũng không định im lặng để cô ta gây sóng gió, trực tiếp lật mặt chuyển giọng, nghiêm trọng nói:
“Hôm nay là ngày nào, cô đáng ra phải nhớ rõ mới phải, còn cái chuyện cái bánh bông lan tôi đặt trong bếp dằn mặt một đứa con bất hiếu, có vấn đề gì không?”
Huyền Giai Mẫn thực tức giận, nhưng cô ta không cãi tay đôi chỉ bày cái mặt khó ở của mình ra rồi định rời đi ngay.

Nhưng Khả Hân đâu phải ngồi đợi cô ta về chỉ để cô ta bày tỏ thái độ.

Ngay lập tức cô đứng dậy chế ngự Huyền Giai Mẫn rồi như áp giải tù binh ra khỏi nhà Mặc Lăng Vũ.
Mặc Lăng Vũ không định can thiệp vào chuyện của bọn họ, nếu là tư thù hoặc chuyện riêng liên quan tới đời sống của bọn họ thì cho bọn họ tự giải quyết với nhau.

Miễn rằng bọn họ không choảng nhau sứt đầu mẻ trán là được.
Khả Hân kéo Huyền Giai Mẫn đi không phải để đánh cho cô ta một trận mà chỉ kéo cô ta tới một nơi thôi.

Cô không hề có ý định làm hại tới Huyền Giai Mẫn nhưng cô ta lại cứ làm to chuyện, một hai nhất quyết đòi xuống xe.
“Chị mau thả tôi xuống mau! Nửa đêm rồi chị còn muốn đưa tôi đi đâu?”
“Im lặng đi, tới nơi rồi sẽ biết thôi.” Khả Hân nhẹ giọng mà nói, cô hôm nay rất không muốn tạo nghiệp.
Nhưng Huyền Giai Mẫn thì không ngồi yên chịu thế bị động, Khả Hân càng im bao nhiêu thì cô ta lại càng làm ồn bấy nhiêu.
“Chị đừng có mà chợ búa, tôi đã không phải người cùng đẳng cấp với chị nữa rồi.


Vì lần suýt nữa đi đời chị còn chưa sợ à?”
Khả Hân trực tiếp làm thinh, cho Huyền Giai Mẫn tự nói tự nghe, tới lúc chán rồi thì tự biết im thôi.
Khoảng mười lăm phút sau đó, Khả Hân lái xe tới nơi và lúc này Huyền Giai Mẫn đã thiếp đi được một lúc, cô ta đang ngủ say thì bị Khả Hân phũ phàng lôi đầu dậy.

Cô ta chưa tỉnh táo cộng thêm bên ngoài trời tối không thấy đường nên cô ta không biết định đưa đi đâu.

Vậy nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự vắng lặng tới lạnh sống lưng, nơi quái đản nào lại có thể âm u tới mức này đây?
Khi mà cô ta đang cố tìm nguồn ánh sáng ở xung quanh thì bất ngờ bị Khả Hân đạp một nhát vào khủy chân khiến cô ta ngã nhào xuống một thảm cỏ tươi phía dưới, nó cọ vào chân cô ta ngứa ngáy vô cùng.

Chân cô ta ngứa thì lòng cũng chẳng yên, phát điên lên định chửi Khả Hân một tràng dài.

Hết chuyện bánh tới chuyện này, cô ta không thể nào nhịn được nữa.
“Chị muốn chơi tới à? Ngon nhào vô đây, tôi nhịn chị hơi lâu rồi đấy.”
Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì cô ta liền câm nín, bởi đó là thứ mà cô ta không nghĩ tới, Khả Hân vậy mà trực tiếp đưa cô ta tới nghĩa trang, xung quanh chỉ toàn là những nấm mồ ẩn hiện.

Mây chưa trôi qua ánh trăng chưa chiếu tới, khi chiếu tới lại chỉ xuất hiện hai cô gái cùng hai nấm mồ phủ đầy rêu trước mặt.

“Thấy thế nào? Mấy năm không tới đây rồi có phải thấy rất lạ lẫm không? Năm nay là ngày dỗ đầu tiên của mẹ đấy, đừng có lấy cái thái độ khó chiều đấy của em ra.”
Huyền Giai Mẫn tức sắp điên rồi, thứ nhất là nửa đêm tới nơi rồi lại bị kéo ra đây, thứ hai là cô ta không muốn quỳ trước mặt cái người được gọi là mẹ này.

“Mẹ? Bà ta mãi mãi không phải mẹ tôi, mẹ tôi mãi mãi không phải một con điếm!”
Cô ta trực tiếp bị Khả Hân tát một bạt tai cho in một vết tay đỏ hỏn, nói như vậy là bất hiếu cô không thể chấp nhận được.
“Ai cho em hỗn hào như vậy? Đúng là đứa con bất hiếu, mẹ năm đó sao lại phải làm vậy em còn không biết à?”
Nghe lời này của Khả Hân, Huyền giai Mẫn nuốt không trôi, cô sao có thể nói được những lời như vậy đây?
“Chị còn nói tôi bất hiếu? Được, chị cứ ở đó làm con ngoan mà chỉ trích tôi đi, đừng nhớ tới những tội lỗi của bản thân mình nữa! Nếu không phải do chị nhà tôi cũng sẽ không tan nát như vậy.

Là do sự xuất hiện của chị nên mới khiến cha tôi vì cái gia đình này mà làm ngày đêm tới mức ngã chết!”
Huyền Giai Mẫn chưa bao giờ quên lý do mà cha chết ngày hôm đó, không phải có một cô chị khác cha khác mẹ trong nhà thì có lẽ cha cô đã không chết, mẹ cô cũng không phải làm một con điếm…
Khả Hân lặng người, xem ra cô cũng nghĩ mọi điều tồi tệ mà Huyền Giai Mẫn phải chịu là do cô gây ra.
Cô chìm trong những suy nghĩ một hồi lâu, lại nhớ tới những điều ghê rợn trong giấc mơ hồi nãy khiến cô không khỏi giật mình, liệu rằng những việc Huyền Giai Mẫn đã làm có phải sai hay không, hay cô ta chỉ là đang báo thù cho những sự việc đáng tiếc ấy? Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này…
Vì Khả Hân quá mải mê suy nghĩ nên cô không hề biết cô em gái của cô đã bỏ đi được một lúc rồi.

Thấy người cha chết cách đây mười năm cùng người mẹ vừa chỉ chết cách đây một năm, Khả Hân bất giác quỳ sụp xuống, mặt mày xám xịt khó có thể biết được cảm xúc của cô líc này.
Một lúc sau Huyền Giai Mẫn về tới nhà của Mặc Lăng Vũ thì đã mệt mỏi vô cùng, cô ta đi nhanh vào phòng mình để sớm được nghỉ ngơi.

Xong cô ta lại gặp con báo nhỏ của Khả Hân, mắt cô ta ánh lên vẻ hận thù, có lẽ cô ta đang có mưu tính gì đó.
Con báo nhỏ có vẻ cũng nhận ra được ý đồ của không tốt của Huyền Giai Mẫn, nó tỏ ra dè chừng cô gái trước mặt.

Cô ta tiến một bước thì con báo cũng lùi lại một bước.

Hai bên một người người một thú nhìn nhau, khi Huyền Giai Mẫn mất kiên nhẫn định dùng chân tấn công con mèo trong mắt của cô ta.

Nhưng cô ta lại ngây thơ quá rồi, một con báo chưa bao giờ là một vật nuôi dễ thuần hóa, vậy nên trong người nó vẫn còn bản chất dã thú đã ăn sâu vào trong tiềm thức rồi.
Báo nhỏ nhanh nhẹn né tránh, sau đó lại nhảy xồ tới đè Huyền Giai Mẫn xuống dưới đất.


Nó đứng trên người cô ta thị uy, nhe răng dọa nạt.

Huyền Giai Mẫn sợ rồi, cô ta nhắm tịt mắt lại không dám cử động lung tung.
Nhưng rồi vận may vẫn tới với cô ta, Mặc Lăng Vũ kịp thời tới giải vây.
“Mèo, không được vô lễ như thế.

Mau lại gần đây nhanh lên.”
Con báo bất lực chỉ đành làm theo, nó trước khi đi nó cũng không quên cảnh cáo cô ta bằng bộ móng sắc nhọn của mình.

Huyền Giai Mẫn ức lắm, cô ta cố nén lại sự sợ hãi cùng những tủi hờn ngày hôm nay mà cất bước chạy đi.
Cô ta đi tới cửa phòng mình thì đã mất kiên nhẫn, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho một người để kể lể.

Nhưng không ngờ…
“Mắt mũi có vấn đề? Không biết đứng gọn vào à?” Cô hầu gái bố láo hồi nãy vẫn còn có thể vênh mặt nên được, cô ta rõ là người sai khi va vào người Huyền Giai Mẫn.
Mà cú va chạm bất ngờ ấy đã đã khiến cái điện thoại trên tay Huyền Giai Mẫn rơi tan tành trên đất.
“Zô, xin lỗi nha, điện thoại cô hỏng mất rồi.” Ả người hầu giọng điệu vẫn tỏ ra vui vẻ vô cùng, không hề giống như đang hối lỗi.
Mọi chuyện ngày hôm nay dường như đang muốn Huyền Giai Mẫn điên lên, nếu như ông trời muốn chọc tức Huyền Giai Mẫn thì ông đã thành công rồi, thành công khiến cô ta trực tiếp lao vào túm lấy tóc ả người hầu kia, hai người bọn họ đánh nhau giữa cái hành lang không có lấy một bóng người.

Cũng không hẳn, thật ra xa chỗ đó một chút có sự xuất hiện của Nguyệt Chân, nhưng cô ấy không hề có ý định ngăn cản, đã vậy còn ngăn người khác đến làm phiền hai người bọn họ đánh nhau.

Đứng đó hóng chuyện
Cho tới nửa tiếng sau đó, Khả Hân trở về thì mới vội vàng tách hai con chó điên đang cắn xé nhau kia ra….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.