Vai Diễn Nữ Phụ Độc Ác Này, Ai Thích Diễn Thì Diễn

Chương 27: Em Không Biết H



Bùi Tư Viễn mắt điếc tai ngơ đối với lời cầu xin của cô, vẫn mạnh mẽ nắm lấy hai chân cô, mật dịch chảy ra dưới thân cô bị anh nuốt hết, nhưng dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, anh lại tham lam ngậm toàn bộ tiểu huyệt của cô vào trong miệng, đầu lưỡi khi thì cuốn lấy âm vật mẫn cảm kia l.i.ế.m một trận, khi thì l.i.ế.m hai cánh hoa mềm mại kia thăm dò vào bên trong, mỗi lần đ.â.m vào huyệt đạo của cô, tiểu huyệt chật hẹp lại siết chặt lấy anh, anh vùi toàn bộ đầu vào giữa hai đùi của cô.

Gần như là thô bạo l.i.ế.m mút nơi tư mật ẩm ướt kia, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để thoát khỏi sự khống chế.

Mãi cho đến khi thân thể của cô gái dưới thân run rẩy phun ra một làn sóng mật dịch, sau khi thưởng thức toàn bộ dâm dịch tanh ngọt kia, Bùi Tư Viễn mới hài lòng ngẩng đầu lên từ giữa đùi cô.

Cố Ninh Du giống như con cá sau khi rời khỏi nước há to miệng thở dốc, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái và đê mê sau khi đạt tới cao trào, đây là khoái cảm mà cô chưa bao giờ được trải qua, cô cảm giác mình giống như là bị người ném vào đám mây, lâng lâng đến mức không biết mình đang ở phương nào.

Đúng lúc này Bùi Tư Viễn nhấc cơ thể của cô lên, để cô dang rộng hai chân ngồi lên người anh, anh hôn lên cà vạt khi cô khóc cầu xin tha thứ, thanh âm sau khi động tình khàn khàn lại mê người: “Thoải mái không?”

“Thoải mái...!Nhưng mà...” Mặc dù trong lòng xấu hổ, nhưng thân thể lại thật sự cảm nhận được niềm vui không thể diễn tả bằng lời, Cố Ninh Du cắn môi gật gật đầu, ngược lại giọng nói của cô lại trầm xuống: “Viễn Viễn, sau này anh đừng như vậy nữa...”

Bùi Tư Viễn hỏi: “Không thích?”

Sao lại hỏi cô như vậy?


Cố Ninh Du không muốn thừa nhận cũng không muốn phủ nhận, chỉ xấu hổ quay mặt sang một bên: “Em...!Em không biết...”

Chú ý tới vệt đỏ ửng trên mặt cô, Bùi Tư Viễn hơi hơi nhếch môi, một màn này Cố Ninh Du một lần nữa lại không thể nhìn thấy, nhưng lần này anh không lên tiếng, bằng không Cố Ninh Du nghe được trong lòng lại kêu lên đáng tiếc.



Vốn nên là thời khắc dịu dàng nhu tình, Cố Ninh Du lại không đúng lúc cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn chống đỡ cô, quần lót của cô sau khi bị Bùi Tư Viễn cởi ra không biết đã ném đi nơi nào, vải quần tây cọ xát vào tiểu huyệt mềm mại của cô, làm cho cô cảm giác có chút không được tự nhiên, nhưng thứ làm cho cô không được tự nhiên nhất chính là thứ cứng ngắc ẩn giấu phía dưới kia, cô gần như ngay lập tức đoán được đó là gì.


Vừa rồi anh dùng môi lưỡi để thỏa mãn cô, chính mình lại không có...

Giọng nói của Cố Ninh Du mang theo sự lo lắng không thể che giấu: “Viễn Viễn, anh...!Muốn sao?”

Bùi Tư Viễn hỏi ngược lại cô: “Còn em thì sao?”

Nói xong, anh cởi cà vạt quấn quanh mắt cô, đang ở trong bóng tối bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng, cho dù ánh đèn xe không quá chói mắt, cũng khiến Cố Ninh Du nhất thời không thể mở mắt, chỉ có thể ngơ ngác để người đàn ông nắm tay mình đặt lên người anh.

“Giúp anh cởi ra.” Cô nghe được Bùi Tư Viễn nói như vậy.

Giúp anh cởi?

Đây chẳng phải là điều mà cô luôn muốn làm từ khi gặp anh sao?

Sau khi thích ứng với ánh sáng trước mắt, Cố Ninh Du liền khẩn cấp cởi nút áo sơ mi của anh từ trên xuống dưới, một, hai, ba...!Cởi đến nút cuối cùng, thân thể cường tráng của anh cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.