Bùi Tư Viễn mắt điếc tai ngơ đối với lời cầu xin của cô, vẫn mạnh mẽ nắm lấy hai chân cô, mật dịch chảy ra dưới thân cô bị anh nuốt hết, nhưng dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, anh lại tham lam ngậm toàn bộ tiểu huyệt của cô vào trong miệng, đầu lưỡi khi thì cuốn lấy âm vật mẫn cảm kia l.i.ế.m một trận, khi thì l.i.ế.m hai cánh hoa mềm mại kia thăm dò vào bên trong, mỗi lần đ.â.m vào huyệt đạo của cô, tiểu huyệt chật hẹp lại siết chặt lấy anh, anh vùi toàn bộ đầu vào giữa hai đùi của cô.
Gần như là thô bạo l.i.ế.m mút nơi tư mật ẩm ướt kia, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để thoát khỏi sự khống chế.
Mãi cho đến khi thân thể của cô gái dưới thân run rẩy phun ra một làn sóng mật dịch, sau khi thưởng thức toàn bộ dâm dịch tanh ngọt kia, Bùi Tư Viễn mới hài lòng ngẩng đầu lên từ giữa đùi cô.
Cố Ninh Du giống như con cá sau khi rời khỏi nước há to miệng thở dốc, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái và đê mê sau khi đạt tới cao trào, đây là khoái cảm mà cô chưa bao giờ được trải qua, cô cảm giác mình giống như là bị người ném vào đám mây, lâng lâng đến mức không biết mình đang ở phương nào.
Đúng lúc này Bùi Tư Viễn nhấc cơ thể của cô lên, để cô dang rộng hai chân ngồi lên người anh, anh hôn lên cà vạt khi cô khóc cầu xin tha thứ, thanh âm sau khi động tình khàn khàn lại mê người: “Thoải mái không?”
“Thoải mái...!Nhưng mà...” Mặc dù trong lòng xấu hổ, nhưng thân thể lại thật sự cảm nhận được niềm vui không thể diễn tả bằng lời, Cố Ninh Du cắn môi gật gật đầu, ngược lại giọng nói của cô lại trầm xuống: “Viễn Viễn, sau này anh đừng như vậy nữa...”
Bùi Tư Viễn hỏi: “Không thích?”
Sao lại hỏi cô như vậy?