Giọng nói của một người lại có thể lạnh lùng đến mức này.
Buổi sáng anh còn dịu dàng nói chuyện với cô, dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn cô, vậy mà chỉ qua mấy tiếng, anh lại biến thành bộ dạng lạnh lùng vô nhân tính như trước kia, rõ ràng đây mới là Bùi Tư Viễn mà cô quen thuộc, nhưng vào lúc này, cô cảm giác như mình chưa từng quen biết anh.
Thì ra, tất cả sự dịu dàng, tất cả tình yêu mà cô nghĩ, đều chỉ là thủ đoạn anh dùng để lừa gạt trả thù cô, anh biết thứ cô muốn nhất chính là tình yêu của anh, cho nên mới dùng phương thức như vậy, kéo cô từ trên mây xuống, khiến cô ngã xuống vực sâu vạn trượng, ngã đến tan xương nát thịt.
“Tại sao?” Cô cảm giác m.á.u toàn thân mình trong nháy mắt đều bị người ta rút cạn: “Thì ra anh luôn gạt em, hóa ra anh vẫn hận em như vậy! Bùi Tư Viễn, anh hận em, vì sao không thể nhằm vào em? Anh trai anh ấy vô tội! Anh ấy từng là bạn của anh, anh ấy chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh! Sao anh có thể m.á.u lạnh vô tình đến mức làm ra chuyện này? Nếu không anh cứ trực tiếp g.i.ế.c em đi, nếu g.i.ế.c em rồi, liệu tất cả chuyện này có thể kết thúc hay không?”
Không biết là lời nào của cô đã chạm đến vảy ngược của anh, anh bỗng nhiên dùng sức ném mạnh bút trong tay vào tường, đẩy ghế ra sải bước đi về phía cô, cô bị anh ép lui về phía sau liên tục, cuối cùng ngã ngồi dưới đất.
“Không có vì sao.
Chỉ là muốn làm thì làm.
” Anh quá cao, cô liều mạng ngẩng đầu, cũng chỉ có thể nhìn thấy cằm anh, nhìn thấy anh dùng ánh mắt giống như lưỡi d.a.o nhìn xuống cô từ trên cao: “Cố Ninh Du, cô sẽ không cho rằng tôi thật sự yêu cô chứ?”