Giang Thành ngẩn người ra khi nhìn thấy cảnh này, không biết lần sau có còn cơ hội để vui đùa cùng với Phỉ Nhiễm nhiều như vậy hay không nữa.
Đúng lúc này, có một tin nhắn gửi đến điện thoại của Giang Thành, chỉ thấy ở phía trêи tin nhắn có một bức hình đính kèm đó là hình Phỉ Nhiễm đang chơi đu quay, kèm theo ở phía dưới là một câu nói.
Kịch hay sắp bắt đầu rồi.
Khi nhìn dòng tin nhắn đó, Giang Thành ngay tức thì thấy vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi giống như phải chịu đả kϊƈɦ gì đó vô cùng lớn.
Anh điên cuồng nhìn xung quanh để tìm ra kẻ khả nghi.
Rốt cuộc là kẻ nào đang theo dõi Giang Thành và Phỉ Nhiễm? Giang Thành nhìn bức hình trong tin nhắn mà kinh ngạc vô cùng.
Lúc này Dương Lạc vừa cầm máy quay ghi hình vừa phát hiện Giang Thành có gì đó không ổn.
“Giang Thành anh sao thế? Sao sắc mặt lại trở nên khó coi như vậy?” Dương Lạc vội vàng bước tới hỏi han.
Giang Thành lúc này mới tỉnh táo lại, vội lấy điện thoại ra đưa cho Dương Lạc: “Anh xem đây là gì?”
Dương Lạc cầm lấy điện thoại xem một hồi lâu nhưng không thấy có gì, liền tò mò hỏi: “Anh muốn cho tôi xem cái gì.”
Nghe vậy, Giang Thành sững sờ nhìn xuống điện thoại thì thấy tin nhắn đã biến mất, dù thế nào thì anh cũng không đọc được.
“Vừa rồi, tôi đột nhiên nhận được một tin nhắn, ở trêи đó rõ ràng là hình của Phỉ Nhiễm đang chơi đu quay.”
Dương Lạc ngạc nhiên, nhưng trong điện thoại có gì đâu, có phải Giang Thành xuất hiện ảo giác rồi không.
“Là thật đó, tôi không có lừa anh đâu.” Giang Thành đang nói, đột nhiên nghĩ đến Phỉ Nhiễm, vội vàng đi tới ôm Phỉ Nhiễm đang ở trêи đu quay xuống.
“Bố, bố bị làm sao thế, con vẫn còn muốn chơi nữa, cho con chơi thêm một chút nữa đi mà?”
Giang Thành lắc đầu nói: "Lần sau bố lại cho con đi chơi, bây giờ chúng ta phải quay lại bệnh viện rồi ở đây quá nguy hiểm.”
Thế là ngay trong lúc đó, Giang Thành và Dương Lạc đưa Phỉ Nhiễm trở lại xe.
“Dương Lạc, anh ở lại trong xe trông chừng Phỉ Nhiễm, tôi sẽ quay lại ngay.” Giang Thành khóa cửa xe lại rồi rời đi.
Nếu như kẻ đó có thể gửi cho mình bức hình Phỉ Nhiễm đang chơi đùa, như vậy hắn ta nhất định đang ở trong sân vui chơi này.
Giang Thành vội vã đến cửa phòng an ninh của sân vui chơi và lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát hình sự của mình.
“Hiện tại tôi đang nghi ngờ có đối tượng nguy hiểm ở trong sân vui chơi này, hãy phong tỏa hiện trường ngay lập tức, và nhanh chóng điều tra càng sớm càng tốt.”
Nhân viên quản lý của phòng an ninh cũng vô cùng sợ hãi, lập tức xin ý kiến cấp trêи, sẵn sàng phong tỏa sân vui chơi để phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát.
Nhưng hôm nay trời nắng đẹp, có hàng vạn người lớn và trẻ em đến đây vui chơi.
Vậy có thể bắt đầu điều tra từ đâu?
Giang Thành ngay lập tức chỉ huy đội cảnh vệ, đến phòng giám sát để truy xuất các camera của sân vui chơi.
“Truy xuất tất cả các camera giám sát ở gần vòng đu quay trong vòng một giờ qua.” Giang Thành vội vàng nói.
Phỉ Nhiễm mục tiêu rõ ràng trong khu vực vòng đu quay của sân vui chơi, nhưng cũng có hàng nghìn người lớn và trẻ em qua lại tấp nập.
Giang Thành có chút lo lắng, nhưng lúc này, Dương Lạc và Phỉ Nhiễm vẫn còn đang ở trong xe, ở sân vui chơi bây giờ đang rất nguy hiểm, một mình Dương Lạc cũng không biết có thể đối phó được hay không.
Nghĩ đến đây, Giang Thành vội vàng gọi cho Dương Lạc, yêu cầu Dương Lạc đưa Phỉ Nhiễm trở lại bệnh viện và cử hai cảnh sát viên bảo vệ họ.
Còn Giang Thành thì tiếp tục ngồi trước máy giám sát của khu vui chơi, cẩn thận điều tra tất cả những nhân viên khả nghi.
Nhưng làm thế nào mà một mình Giang Thành và một vài nhân viên bảo vệ trong khu vui chơi có thể hoàn thành khối lượng công việc lớn như vậy?
Đang trong lúc đau đầu không biết phải làm thế nào thì Diệp Hồng từ phía sau vội vàng chạy đến.
“Dương Lạc vừa mới gọi cho tôi và nói rằng có chuyện xảy ra ở khu vui chơi, nên tôi đã ngay lập tức đến đây, giờ tôi cần phải làm gì?” Diệp Hồng vội vàng hỏi.
Sau đó Giang Thành đã mô tả lại một loạt những chuyện vừa xảy ra cho Diệp Hồng nghe.
Diệp Hồng cũng lộ vẻ mặt kinh hãi, cầm chiếc điện thoại lên xem đi xem lại cẩn thận, nhưng tin nhắn đã biến mất một cách vô cớ.
“Chẳng lẽ người đó đã hack điện thoại của anh, nói như vậy anh và Phỉ Nhiễm không phải càng nguy hiểm hơn sao?”
Diệp Hồng nói, cô đã gọi điện cho đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật tiến hành kiểm tra điện thoại của Giang Thành, hy vọng có thể tìm ra được một chút manh mối.
Nhưng kiểm tra một hồi lâu, điện thoại của Giang Thành không có bất kỳ vấn đề gì.
Bây giờ Giang Thành có thể chắc chắn đối phương là một kẻ tiểu nhân, đây là trực giác của một người đàn ông.
Nhìn đám người đi lại tấp nập qua camera giám sát, cả Giang Thành và Diệp Hồng đều thấy hoa hết cả mắt.
“Nếu cứ tìm kiếm như vậy cũng không phải là cách hay.” Diệp Hồng cau mày.
“Nếu như theo anh nói, người này bí mật chụp ảnh Phỉ Nhiễm cưỡi đu quay từ xa, vậy thì nên khoanh vùng nhóm đối tượng lại là những người đang cầm điện thoại chụp ảnh.”
Diệp Hồng nói như vậy, Giang Thành chợt hiểu ra: “Cô phân tích rất đúng.” Vậy là hai người vùi đầu vào tìm kiếm người chụp ảnh bằng điện thoại di động.
Nhưng hầu như tất cả mọi người trong khu vui chơi đều dùng điện thoại để chụp ảnh hay quay video những đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ.
Đây chắc chắn là một dự án lớn, Giang Trừng không khỏi cảm thấy hơi bối rối và đau đầu.
“Giang Thành trước tiên anh đừng lo lắng quá, chúng ta trước tiên cứ tìm kiếm thử xem, nếu có nhân viên khả nghi có thể đưa tới phòng an ninh hỏi thăm một chút.”
Bây giờ đầu óc của Giang Thành gần như hỗn loạn, trong tâm trí chỉ nghĩ đến nghĩ đến an nguy của Phỉ Nhiễm.
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Hồng, Giang Thành vô cùng cảm kϊƈɦ.
Nhìn đi nhìn lại camera giám sát của khu vực vòng đu quay, mục tiêu hiện tại thực sự rất lớn.
“Giang Thành cứ tìm như thế này thì không được, nếu công viên giải trí cứ đóng cửa thì sẽ khiến mọi người hoảng sợ.”
Diệp Hồng nói xem ra bên ngoài, mọi người vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra và vẫn đang chơi đùa rất vui vẻ.
“Đi tìm Dương Lạc thôi.” Diệp Hồng đột nhiên nói: "Một người có thể viết hồ sơ điều tra kẻ tình nghi, làm như vậy thì có thể tìm ra nhanh hơn.”
“Đúng vậy, vậy mà tôi lại không nghĩ ra.” Giang Thành chợt nhận ra, vội vàng gọi điện cho Dương Lạc từ bệnh viện tới.
“Phía Phỉ Nhiễm tôi đã sắp xếp cả rồi, rất an toàn, anh yên tâm.” Nói xong, Dương Lạc lấy bút và sổ ghi ra bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Đầu tiên có thể phán đoán được đối tượng là nam giới, ăn mặc kín để che giấu khuyết điểm, không quá lộng lẫy, mặc trang phục màu đen hoặc xám đậm.
Nhiều khả năng đội mũ, đeo khẩu trang hoặc đeo kính râm.
Dương Lạc vừa suy nghĩ phân tích vừa phác họa vào sổ ghi.
“Khuôn mặt không có cách nào phân tích được, nếu đeo mặt nạ, về cơ bản có thể khoanh vùng được.”
“Giang Thành, anh còn nhớ hình Phỉ Nhiễm trong tin nhắn không? Hình chụp rõ nét hay mờ.” Dương Lạc hỏi.
“Tôi nghĩ người đó đã dùng điện thoại để chụp, các điểm ảnh chụp không tồi, tuy hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của Phỉ Nhiễm.”
Nghe Giang Thành phân tích, nét mặt của Dương Lạc bỗng trở nên khó coi.
“Theo phán đoán ban đầu nhiều khả năng đây là bức ảnh chụp bằng điện thoại di động khi đang đứng từ xa qua ống kính phóng đại.” Dương Lạc nói xong, Diệp Hồng liền cau mày.
“Nếu như thực sự việc chụp ảnh từ xa giống anh nói, vậy thì việc khoanh vùng camera giám sát ở gần khu vực vòng đu quay có thể là không đủ.”
Điều này chắc chắn làm tăng khối lượng công việc và phạm vi điều tra.
Căn cứ theo hồ sơ của Dương Lạc về người đàn ông bí ẩn, quần áo của hắn ta tối màu hơn, đội mũ, đeo khẩu trang hoặc kính râm.
Giang Thành và Diệp Hồng bắt đầu điều tra theo từng bước này, nhưng càng nhìn vào camera giám sát thì sắc mặt của hai người lại càng trở nên khó coi.
Chỉ thấy đa số những người đàn ông trong đoạn ghi hình đều mặc đồ màu trắng, đen hoặc xám đậm.
“Có quá nhiều người, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.” Giang Thành nói xong, nhưng rồi lại bắt đầu tìm kiếm những người đàn ông đội mũ, đeo kính và khẩu trang.
Nhưng nhìn xung quanh, chả có ai lại ăn mặc như vậy trong thời tiết nắng nóng như thế này.
“Vậy thì tâm tư của người này quá cẩn thận rồi.” Dương Lạc nghĩ đến sự thất bại trong hồ sơ điều tra của mình, bắt đầu phân tích tâm lý của người bí ẩn.
“Nếu như hồ sơ điều tra sai, thì người này tâm tư quá nặng nề rồi.” Dương Lạc lắc đầu nói
“Hầu như đến đây đều là người lớn có dẫn theo con trẻ. Thử xem có người đàn ông nào đi một mình hay không.”
Lại nhìn máy giám sát một lần nữa, Giang Thành đột nhiên tập trung vào một người.
“Diệp Hồng cô thấy có phải người này rất phù hợp với tất cả những đặc điểm mà Dương Lạc miêu tả hay không?”
Diệp Hồng lại gần phía trước khi nghe thấy lời nói, người trong máy giám sát, đeo kính râm,mặc áo đen, tay cầm điện thoại chụp ảnh ở khắp nơi, bên cạnh không có người yêu hay con cái.
“Thật sự người này hoàn toàn phù hợp với tất cả các phân tích và hồ sơ điều tra của Dương Lạc.”
Diệp Hồng nói xong liền yêu cầu quản lí phòng giám sát phóng to đoạn phim lên, nhưng làm sao có thể tìm người đàn ông đeo kính râm kia trong biển người mênh ʍôиɠ.
“Tôi thì lại có một cách ,tăng cường lực lượng cảnh sát trực tiếp tìm kiếm trêи diện rộng, nhưng điều này sẽ không tránh khỏi làm cho mọi người trong khu vui chơi bị hoảng sợ.”
Dương Lạc đề ra một ý tưởng, nhưng sau đó anh lại tự mình phủ định nó.
“Đúng vậy, không thể làm như thế được, có cách nào để người đó chủ động tìm đến chúng ta hay không?”
Giang Thành thở dài, nhìn quang cảnh xung quanh sân vui chơi, đột nhiên phát hiện ra cách đó không xa có một màn hình quảng cáo lớn.
“Có rồi.” Giang Thành vội vàng nói với nhân viên quản lý của công ty: “Chúng tôi có thể mượn màn hình quảng cáo của các anh một lúc được không?”
Nhân viên quản lý gật đầu, họ đương nhiên phối hợp điều tra với cảnh sát, suy cho cùng nếu như khu vui chơi xảy ra chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của họ.
“Anh định làm gì?” Diệp Hồng hỏi.
“Đưa ảnh của người này lên màn hình quảng cáo và để phát thanh viên phát nó trong sân vui chơi thử xem.”
Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ cần nói chiếc ví bị mất của người này, trong ví có giấy tờ tùy thân và ảnh của anh ta, yêu cầu anh ta đến phòng an ninh để nhận.”
“Chà, đây đúng là một ý kiến hay.” Nhân viên quản lý nhanh chóng lệnh cho cấp dưới.
Chỉ trong 2 phút, giọng nói ngọt ngào của nữ phát thanh viên đã vang lên khắp sân vui chơi.
“Vị khách ở trêи màn hình lớn xin hãy chú ý, có người đã nhặt được chiếc ví của bạn, vui lòng đến phòng an ninh càng sớm càng tốt để nhận lại ví của mình.”
“Bằng cách này chúng ta có thể điều tra từng người một.” Giang Thành nhẹ nhàng nói.
“Làm sao anh có thể chắc chắn là người đó nhất định sẽ đến, nếu như anh ta phát hiện ví của mình không hề bị mất thì sao?” Diệp Hồng tò mò nói.