Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 111: Manh mối cửa hàng bánh ngọt



Giang Thành tò mò không biết người trong lời kể của nhân viên bán hàng là ai?

Nhân viên bán hàng đảo mắt, mở đoạn video giám sát vào một tuần trước ra, Giang Thành xem rất chăm chú.

Vì ngày hôm đó là chủ nhật có rất nhiều khách ra vào cửa hàng, nên nhân viên bán hàng không thể nhớ rõ được thời gian cụ thể.

Giang Thành kiên nhẫn xem từ đầu đến cuối, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng dáng của Vương Viên Viên trong camera giám sát.

“Cô nhìn xem cái người mà lúc nãy cô vừa nói có phải là cô ta không?” Giang Thành vừa chỉ vào Vương Viên Viên trong camera giám sát vừa hỏi nhân viên bán hàng.

“Đúng, là cô ta.” Ngay lúc đó, từ trong camera giám sát đột nhiên xuất hiện một cậu bé đeo khẩu trang và kéo Vương Viên Viên đi, họ tranh cãi rất lâu.

“Tại sao cậu bé đó vẫn đeo khẩu trang.” Giang Thành có chút nghi ngờ.

Do góc độ ghi hình của camera nên không thể phán đoán được chiều cao và vóc dáng của cậu bé đeo khẩu trang.

Nhưng Giang Thành lại cảm thấy cậu bé này có chút gì đó quen thuộc.

Thấy Giang Thành có chút phân tâm, Dương Lạc đẩy tay Giang Thành: "Sao vậy? Cậu biết người này sao?"

Giang Thành lắc đầu, tuy rằng anh cảm thấy quen thuộc nhưng vì không nhìn thấy mặt nên không thể nhận ra.

Thế nhưng, Diệp Hồng lại cau mày khi xem đi xem lại đoạn video này.

Vấn đề quan trọng là tung tích của Vương Viên Viên, bây giờ Vương Viên Viên đang bỏ trốn hay bị mất tích.

Sự biến mất của Vương Viên Viên có liên quan gì đến hai người đàn ông này hay không?

Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Diệp Hồng, thế nhưng trong đoạn video cô chỉ có thể nhìn thấy được khuôn mặt của người đàn ông giàu có kia.

Nhìn thấy phản ứng của Giang Thành, Diệp Hồng cũng có chút nghi ngờ.

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Hồng lấy điện thoại và cáp dữ liệu ra, yêu cầu nhân viên bán hàng sao chép đoạn video đó vào điện thoại của cô ấy.

“Đi thôi, chúng ta trở về sở cảnh sát rồi từ từ nghiên cứu đoạn video này.” Diệp Hồng nói xong, tự mình đi tới bãi đậu xe và lái xe ra ngoài.

Trêи đường trở về đồn cảnh sát, Giang Thành cứ luôn nghĩ đến đoạn video đó, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn?

“Diệp Hồng, cho tôi xem lại đoạn video giám sát vừa nãy trong điện thoại di động của cô một chút.” Giang Thành mở đoạn video mà Diệp Hồng đã sao chép từ cửa hàng bánh ngọt và xem đi xem lại rất cẩn thận.

Dương Lạc cau mày khi thấy hành động của Giang Thành: “Giang Thành, cậu nói thật cho tôi biết đi có phải cậu biết cậu bé lạ mặt đeo khẩu trang kia đúng không?” Thực ra, Dương Lạc nói như vậy cũng là có lý do.

Không chỉ riêng Giang Thành mà Dương Lạc cũng cảm thấy dáng người và kiểu tóc của người này trông rất quen, nhưng trong chốc lát thì cũng không thể đoán ra được người này rốt cuộc là ai.

“Bây giờ Vương Viên Viên mất tích, những người bên cạnh có thể đã có người liên lạc với anh ta, chúng ta nên nhanh chóng điều tra toàn bộ.”

Trong lời nói của Diệp Hồng có ý gì đó, cô ấy dự định bắt đầu cuộc điều tra từ hai người đàn ông trong video.

Sau khi về đến sở cảnh sát, thông qua hệ thống nhận dạng khuôn mặt của sở cảnh sát để điều tra người dân toàn thành phố và cuối cùng cũng tìm ra một gã đàn ông nhiều tiền có dính líu tới Vương Viên Viên.

Theo dữ liệu được tìm thấy, gã đàn ông này tên Vương Hạo thuộc thế hệ thứ hai điển hình của một gia đình giàu có với gia cảnh rất bề thế, Vương Hạo tuy có thành tích nhỏ trong sự nghiệp nhưng chỉ là một cậu công tử bột.

Diệp Hồng và Giang Thành quyết định bắt đầu điều tra từ Vương Hạo này trước cùng. Xem anh ta có biết nơi ở gần đây hoặc là có giữ liên lạc với Vương Viên Viên hay không.

Theo địa chỉ tìm thấy trong dữ liệu, Diệp Hồng và Giang Thành lái xe đến một quán bar nhỏ do Vương Hạo làm chủ.

Bây giờ vẫn còn là ban ngày, quán bar chưa mở cửa, Giang Thành gõ cửa lớn cũng không có người trả lời.

Nhìn thấy một mảnh giấy A4 dán ở cửa, trêи đó ghi là: Có thông báo điện tử, trêи đó còn có ghi một số điện thoại.

Với tâm lý muốn thử một lần, Diệp Hồng lấy điện thoại di động ra bấm số, một lúc lâu sau, là một giọng nữ có vẻ mệt mỏi từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Alo, xin chào, là ai gọi đấy?” Giọng nói của người phụ nữ này rõ ràng là mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“Chào cô, cho tôi hỏi có phải đây là số điện thoại của quán Bar không?” Diệp Hồng nhẹ nhàng hỏi.

“Đúng vậy, tám giờ tối quán bar mới mở cửa, anh chị đợi đến tám giờ tối nay rồi hãy quay lại.” Người phụ nữ có vẻ tức giận sau khi nghe câu hỏi của Diệp Hồng.

Chắc chắn là sự xuất hiện của Diệp Hồng và Giang Thành đã quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của người phụ nữ này.

Diệp Hồng chưa kịp trả lời thì bên kia đã cúp máy, Diệp Hồng và Giang Thành có chút tức giận, tiếp tục gõ cửa quán bar mạnh hơn.

Đúng như dự đoán, người phụ nữa kia đã sốt ruột ra mở cửa, mắt vẫn còn chưa mở nổi, nhìn ra bên ngoài và lớn tiếng: “Ai đó, là ai, ban ngày ban mặt, các người không biết quy định của quán bar là ban ngày đóng cửa à?”

Diệp Hồng và Giang Thành không mặt đồng phục cảnh sát mà mặc thường phục, Người phụ nữ mở to mắt nhìn Diệp Hồng và Giang Thành, có vẻ như đây không phải là những người giàu có đến quán Bar chơi.

“Lúc nãy, có phải là hai người gọi điện thoại không? Tôi đã nói là ban ngày quán bar đóng cửa, nghe không hiểu à, đợi đến 8 giờ tối nay rồi quay lại.” Người phụ nữ giận dữ lấy điếu thuốc ra và châm lửa.

“Chúng tôi không tới đây để tìm cô, cũng không phải tới đây để chơi. Tôi muốn gặp ông chủ Vương Hạo của cô.” Diệp Hồng không thể kiên nhẫn được nữa, cô có chút tức giận vì cô và Giang Thành vừa bị người phụ nữ trước mặt coi thường. “Các người tìm ông chủ của tôi làm gì?” Người phụ nữ đứng tựa vào cạnh cửa, có vẻ như cô ta đang cố ý không để cho Giang Thành và Diệp Hồng đi vào.

Diệp Hồng không muốn đùa cợt với người phụ nữ này thêm nữa, nhanh chóng lấy thẻ cảnh sát của mình ra: “Tôi nói là tôi muốn gặp ông chủ của cô, cô còn ý kiến gì nữa không?”

Người phụ nữ mở to mắt, lúc này cô ta mới nhận ra Giang Thành và Diệp Hồng thực ra là cảnh sát, cô ta cười cho qua chuyện: “Ôi dào, thì ra là đến tìm ông chủ của chúng tôi à, sao hai người không nói sớm, bây giờ vẫn còn là ban ngày nên ông chủ không có ở đây.”

“Vậy à.” Giang Thành hỏi: “Vậy có thể cho tôi biết số điện thoại và thông tin liên lạc với ông chủ của cô không?”

Hai người cảnh sát đến đột ngột, làm cho người phụ nữ trước mặt cảm thấy chột dạ, cô ta không biết hai người cảnh sát đến tìm ông chủ để làm gì.

“Ừm, thế này nhé, tất cả những điều đó tôi đều không biết, chúng tôi cũng không có thông tin liên lạc của ông chủ, sau tám giờ tối hai người quay lại quán bar đi, ông chủ của chúng tôi sẽ đợi hai người ở đây.”

Người phụ nữ nói xong liền đóng cửa lại, cho dù Diệp Hồng và Giang Thành có gõ cửa như thế nào đi nữa cô ta cũng không mở cửa.

“Bỏ đi, chúng ta cứ nghe theo cô ta, tối nay sau 8 giờ quay lại sau, có thể cô ta không phải là quản lý.” Giang Thành lắc đầu nói.

“Nhìn phản ứng của cô ta, không biết trong quán bar này sẽ có khó khăn gì đây.” Bệnh nghề nghiệp của Diệp Hồng lại tái phát, cô nói một cách cảnh giác.

“Ha ha, phấn chấn lên nào, tối nay quay lại lần nữa là biết thôi, nói không chừng còn có thể thuận lợi tìm được những manh mối khác.” Giang Thành nói xong liền vào trong xe ngồi, Diệp Hồng cũng không còn cách nào khác.

Giang Thành tuy không biết việc điều tra người đàn ông giàu có Vương Hạo này có lãng phí thời gian hay không, nhưng đây là manh mối duy nhất để tìm ra Vương Viên Viên, nói không chừng vụ án sẽ có chút tiến triển.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trời cũng đã tối, Dương Lạc cũng muốn đi cùng Giang Thành và Diệp Hồng đến xem náo nhiệt, liền mặt dày leo lên xe, ngồi trong xe tận hưởng những giây phút giải trí sau giờ làm việc.

Quả nhiên, ban đêm không giống ban ngày, trong con hẻm nơi có quán bar, từ lâu đã chật kín xe, có các loại xe như Audi, Mercedes-Benz và BMW đều là những nhãn hiệu xe triệu đô.

“Có vẻ như việc kinh doanh quán bar nhỏ này của Vương Hạo rất tốt, đến đây toàn là những người tiêu tiền như nước.” Dương Lạc nói đùa.

“Chúng ta đi vào trong thôi.” Giang Thành cười cười đi vào trước, thật ra đây cũng là lần đầu tiên Giang Thành tới một nơi như vậy, vừa mới bước vào tai đã bị nhói lên bởi tiếng nhạc quá lớn, thực sự có chút khó chịu.

Khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Hồng cũng trở nên thiếu tự nhiên. Có vẻ như không tương thích với những người khác trong quán bar, mọi người xung quanh đã bắt đầu nhìn ba người Giang Thành từ trêи xuống dưới.

“Tôi nói rồi, hai người có thể tự nhiên hơn không, cứ làm như là chúng ta đến đây chơi đi, nhìn dáng vẻ của hai người kìa, người này nghiêm túc hơn người kia, sợ họ không biết chúng ta đến đây để làm gì à.” Dương lạc đảo mắt nói.

“Xem ra anh rất quen thuộc nơi này nhỉ? Chắc đến không ít lần.” Diệp Hồng vỗ vai Dương Lạc, lực càng lúc càng mạnh làm cho vai của Dương Lạc bị đau.

“Đau quá, cô phải cẩn thận một chút chứ, chỉ là tôi muốn nói cho hai người biết nên làm thế nào cho nhanh hòa nhập với môi trường này thôi mà, đừng để bị coi là những vị khách không mời.”

“Vậy cậu nói thử xem chúng ta nên làm như thế nào?” Giang Thành cảm thấy Dương Lạc hơi buồn cười, cộng thêm bầu không khí xung quanh, khiến cho anh cảm thấy có chút thư giãn.

Dương Lạc cười một cách đen tối, cơ thể bắt đầu chuyển động theo âm nhạc, thật sự điệu nhảy này có chút ý nghĩa đối với các bạn trẻ.

“Được rồi mà, tôi không làm được đâu, bây giờ tôi sẽ đến chỗ người pha chế kia, nghe ngóng xem có tin tức gì của Vương Hạo không.” Diệp Hồng nhìn thấy Dương Lạc đang vui vẻ, cảm thấy bản thân không thể làm được như vậy.

“Tôi sẽ đi với cô.” Giang Thành để Dương Lạc lại, đi theo Diệp Hồng đến quầy pha chế của quán bar.

“Xin chào, cho hỏi ông chủ Vương Hạo của các anh có ở đây không? Chúng tôi có chút việc muốn tìm anh ta.” Diệp Hồng hỏi nhân viên pha chế đang làm việc.

Có vẻ như âm nhạc xung quanh quá ồn ào nên giọng của Diệp Hồng không được rõ, nhân viên pha chế hầu như không nghe thấy Diệp Hồng đang nói gì.

“Cô nói to hơn một chút đi.” Nhân viên pha chế hét lớn với Diệp Hồng.

“Tôi nói ông chủ của các anh Vương Hạo đang ở đâu.” Diệp Hồng dùng hết sức hét lớn, Giang Thành đứng một bên cũng thấy sợ.

Lúc đó nhân viên pha chế mới hiểu ý của Diệp Hồng, và chỉ vào căn phòng ở cuối hành lang bên phải quán bar, vậy có nghĩa là Vương Hạo đang ở trong căn phòng đó.

Diệp Hồng vừa nói cảm ơn xong, liền kéo tay Giang Thành và Dương Lạc đi về phía căn phòng đó, không ngờ đột nhiên có hai tên vệ sĩ cao to từ đâu xuất hiện, một người đeo kính râm đã chặn đường ba người họ.

“Mời các vị đi chỗ khác, đây là nơi không phải ai cũng có thể vào được.” Hai tên vệ sĩ dang tay chặn cửa khiến Diệp Hồng có chút lúng túng.

“Ông chủ Vương Hạo của các anh có phải đang ở trong đó không, chúng tôi tìm anh ta có việc gấp.” Diệp Hồng liên tục nói muốn vào bên trong, thế nhưng hai tên vệ sĩ vẫn không cho vào, mà bọn họ cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Hồng.

Diệp Hồng có chút nôn nóng, cô đang định lấy thẻ cảnh sát hình sự ra, nhưng đã bị Dương Lạc kịp thời ngăn lại.

Dương lạc vội vàng kéo Diệp Hồng sang một bên, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Tôi đã nói với cô rồi, đây là nơi nào, bây giờ cô lấy thẻ cảnh sát ra, chẳng phải tự khai là chúng ta đến để tìm rắc rối ở quán bar này à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.