Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 155: Phản Bội





Vậy thì người đó vì sợ bị Đại Bưu tiết lộ thân phận của mình sao?
“Là Thằng Hề!” Nghĩ đến đây Giang Thành đột nhiên kêu lên, khiến cho toàn bộ người có mặt ở lúc đó đều giật mình.
“Anh làm sao vậy Giang Thành, anh có ý gì? Thằng Hề liên quan đến chuyện này sao?” Dương Lạc tò mò hỏi.
Giang Thành gật đầu: “Không sai, Thằng Hề nhất định có liên quan đến chuyện này, hơn nữa người mà Đại Bưu vẫn luôn liên lạc không ai khác chính là Thằng Hề.”
Toàn bộ mọi người có mặt trong phòng đều ngạc nhiên khi nghe Giang Thành nói vậy.
Phạm Minh thấy tò mò hỏi: “Thằng Hề là ai.”.

Ngôn Tình Hay
Sự việc phát triển đến nước này, Giang Thành không thể không nói cho Phạm Minh biết về toàn bộ liên quan đến Thằng Hề.
Phạm Minh vô cùng kinh ngạc khi biết được những gì đội cảnh sát hành sự thành phố Trung Châu trải qua đều bắt đầu từ Thằng Hề.
“Đây không phải ngang nhiên muốn đối đầu với cảnh sát sao? Thằng Hề rốt cuộc là ai tại sao lại nhắm vào anh?” Phạm Minh tò mò nhìn Giang Thành hỏi.
Giang Thành lắc đầu: “Nếu như tôi biết được gã đó là ai, tôi nhất định sẽ lập tức bắt gã về quy án, chứ không phải như bây giờ để gã ta lộng hành bên ngoài xã hội.”
“Vậy trong vụ án này daturaline mà anh luôn nhắc đến chính là do Thằng Hề sản xuất sao?” Phạm Minh hỏi.
“Đúng vậy, daturaline đã xuất hiện ở thành phố Trung Châu trước đó một khoảng thời gian ngắn, không chỉ có daturaline mà còn có virus CVH2-6.”
Đột nhiên một số lượng thông tin lớn liên tiếp ra vào trong đầu Phạm Minh.

Sau khi biết được trong con gái Phỉ Nhiễm của Giang Thành đang mắc virus CVH2-6, Phạm Minh bỗng cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ đến bây giờ một mình con gái của Giang Thành đang phải ở bệnh viện Trung Châu tiến hành trị liệu, Phạm Minh có chút lo lắng.
Vì vậy Giang Thành đến trợ giúp cho thành phố S lần này đã phải bỏ lại con gái của mình.


Nghĩ đến đây khiến cho Phạm Minh muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này.
Chỉ có như vậy Giang Thành mới tranh thủ về thành phố Trung Châu để chăm sóc Phỉ Nhiễm được.
Nhưng bây giờ vụ án diễn biến đến mức này, ba hung thủ sát hạt Lan Lan đã được tìm thấy, nhưng nếu thật sự giống như lời Giang Thành nói thì chuyện này có liên quan đến Thằng Hề.
Người duy nhất vẫn luôn giữ liên lạc với Thằng Hề là Đại Bưu, bây giờ cũng chết rồi.

Không biết Báo Tử và Lão Hổ có quen biết gì với gã ta hay không?
Nghĩ đến đây Phạm Minh vội vàng đi đến phòng thẩm vấn Lão Hổ, bởi vì trước đây Giang Thành cũng đã từng hỏi Báo Tử nhưng gã không hề biết về sự tồn tại của Thằng Hề.
Phạm Minh không nói cho Lão Hổ biết về chuyện Đại Bưu đã chết.
Mà đem toàn bộ chứng cứ anh ta thu thập được trong những ngày qua bày ra trước mặt Lão Hổ.

Mục đích của việc làm này là để cho Lão Hổ tự xác nhận là bản thân đã không còn cách nào có thể thoát khỏi đội cảnh sát hình sự.
Nhưng Lão Hổ vẫn ngạo mạn như trước.
“Toàn bộ tứ chi của Lan Lan đã được tìm thấy.

Bây giờ đã có đủ bằng chứng chứng minh ba người các anh hành hạ và sỉ nhục nạn nhân, đồng thời là người đã giết Lan Lan.”
Phạm Minh vừa dứt lời Lão Hổ đã phá lên cười: “Mặc kệ bọn mày có bằng chứng gì, nhưng mày nói hành hạ và sỉ nhục là sao?”
Biểu cảm của Lão Hổ trở nên khó nhìn, có vẻ như Lão Hổ biết rõ những chuyện bản thân đã làm, nhưng cảnh sát làm sao có thể biết được chúng đối xử với Lan Lan thế nào?
Bây giờ khả năng duy nhất có thể là Đại Bưu và Báo Tử đã tiết lộ ra.
Phạm Minh cười nói: “Ơ, anh vẫn chưa biết sao, không có ai nói cho anh à? Người anh em Báo Tử của anh đã nói toàn bộ vụ án cho chúng tôi biết rồi.”
Lão Hổ sốc khi nghe những gì Phạm Minh nói: “Báo Tử, sao mày có thể làm như vậy, mày lại dám phản bội bọn tao.”
“Sự việc đã đến bước này, tôi đoán rằng tội danh của anh bây giờ đã được quyết định.

Tôi tin rằng bản án của anh sẽ có trong vòng hai ngày nữa, đến lúc đó là tù chung thân hay tử hình, chúng tôi cũng không chắc.”
Nghe thấy lời Phạm Minh nói, sắc mặt Lão Hổ càng trở nên khó nhìn hơn, sau đó hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Phạm Minh.
“Nếu như mày đã có đủ chứng cứ rồi, vậy mày còn đến tìm tao là có ý gì.

Nếu như Báo Tử đã nói hết cho chúng mày, vậy chúng mày còn tìm đến tao làm gì.”
Thấy Lão Hổ vẫn còn ngoan cố, trong lòng Phạm Minh cũng cảm thấy khó chịu, muốn dập tắt cái tính khí đó của Lão Hổ.
“Tôi tìm anh là vì còn một chuyện khác muốn nói cho anh biết.

Đó là đại ca của các anh Đại Bưu đã chết rồi.”
“Mày nói cái gì?” Lão Hổ không dám tin vào tai mình khi nghe được tin này.

Vài ngày trước không phải vẫn còn sống sờ sờ ở trong đồn cảnh sát hình sự sao, sao có thể chết được?
“Rốt cuộc bọn mày đã làm gì anh ấy? Tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày.

Nếu như tao có chết cũng sẽ quấn lấy bọn mày, rốt cuộc bọn mày đã làm gì Đại Bưu.”
Giang Thành ở bên ngoài nghe được đột nhiên xông vào phòng thẩm vấn, sắc mặt vô cùng khó nhìn: “Mày cho rằng đội cảnh sát hình sự bọn tao có thể làm gì với Đại Bưu?”

Lão Hổ đột nhiên chết sững khi nghe được câu hỏi của Giang Thành.

Chẳng lẽ không phải cảnh sát hình sự hại Đại Bưu sao?
“Tao nói cho mày biết, tội danh của bọn mày đã được quyết định.

Không cần biết là tù chung thân hay tử hình, nhưng đều là mức án cao nhất.

Bọn tao không cần phải ra tay với Đại Bưu.”
Lời nói của Giang Thành trở nên gấp gáp: “Lão Hổ, mày nghĩ kỹ xem rốt cuộc có ai đang uy hiếp tính mạng bọn mày hay không.”
Nghe được lời Giang Thành nói, Lão Hổ bỗng rơi vào trầm tư: “Vậy ý bọn mày là Đại Bưu đã bị người khác giết? Vậy rốt cuộc Đại Bưu đã chết kiểu gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt không hề biết gì của Lão Hổ, Giang Thành cũng không biết nên nói thế nào.

Cuối cùng Phạm Minh đã nói cho Lão Hổ biết về toàn bộ quá trình sự việc xảy ra.
“Tất cả những động cơ mà Đại Bưu làm cho thấy gã đã dùng vôi bột trong đội cảnh sát hình sự để mượn cớ nhập viện, sau đó bỏ trốn nhưng lại bị kẻ khác giết chết trong bệnh viện.”
Nghe sau câu chuyện Lão Hổ vô cùng kinh ngạc.
Từ biểu cảm của Lão Hổ có thể thấy gã đang không thể hiểu nổi hành động lần này của Đại Bưu.
“Chuyện đã đến bước này, mày có điều gì muốn nói với cảnh sát bọn tao hay không.”Giang Thành thăm dò hỏi.
“Tao thì có gì để mà nói, bọn mày có câu hỏi nào muốn hỏi thì cứ hỏi.

Làm sao tao có khả năng đoán được suy nghĩ của bọn mày.” Lão Hổ không kiên nhẫn nói.
“Tốt, nếu mày đã nói như vậy thì bọn tao sẽ hỏi thẳng.

Có phải trước khi bị bọn tao bắt Đại Bưu, Báo Tử và mày thì bọn mày đã biết bọn tao là cảnh sát rồi đúng không.” Giang Thành hỏi.
“Mày hỏi một câu ngơ ngẩn gì vậy? Nếu như bọn tao biết mày là cảnh sát, còn có thể để bọn mày bắt vào đây sao? Thật nực cười.”
Lão Hổ nhìn Giang Thành như nhìn một tên ngốc, câu trả lời của Lão Hổ giống hệt với câu trả lời của Báo Tử.

Vậy từ đó có thể phán đoán được rằng Lão Hổ và Báo Tử không hề biết được thân phận của Dương Lạc.
“Nhưng mà theo phân tích từ chứng cứ của bọn tao, trước khi Đại Bưu bị cảnh sát hình sự bắt đã có có liên lạc với người nào đó ở bệnh viện để tiếp ứng.” Giang Thành lại tiếp tục thăm dò sắc mặt của Lão Hổ.
“Mày có ý gì? Ý của cậu là Đại Bưu dẫn theo hai bọn tao đến rồi cố tình để bọn mày bắt được?” Lão Hổ không dám tin hỏi.
“Có thể giống như mày nói, bởi vì lúc ở đồn cảnh sát hình sự Đại Bưu không thể nào liên lạc với bên ngoài được.

Là gã đã cố tình sử dụng vôi bột để được chuyển đến bệnh viện, rồi tìm cách trốn ra ngoài.” Giang Thành lạnh lùng nói.
“Theo như lời mày nói, Đại Bưu đã lên kế hoạch từ trước để bọn mày bắt được, sau đó lại từ bệnh viện trốn ra? Vậy tại sao gã lại chết trong bệnh viện?”
“Vấn đề này bọn tao cũng phải mất rất nhiều thời gian để giải đáp, sau đó bọn tao đưa ra kết luận là bởi vì Đại Bưu đã nắm được khe hở của đối phương, vì vậy đối phương đã giết chết Đại Bưu ngay trong bệnh viện.”
Lão Hổ lại rơi vào trầm tư sau khi nghe những gì Giang Thành nói.

Bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra trước khi bị bắt.
“Tao muốn gặp Báo Tử một chút có được không? Tao có vài chuyện cần đối mặt với gã để xác nhận.” Lão Hổ lạnh lùng nói với Giang Thành.

Giang Thành nghĩ trong vài giây, nếu như toàn bộ hành động của Đại Bưu, Lão Hổ và Báo Tử đều không hay biết, vậy bây giờ nhất định bọn chúng đang nghi ngờ hành vi của Đại Bưu.

Bây giờ nói rằng muốn gặp mặt, chắc chắn là muốn xác nhận lại một số chuyện.
“Được thôi, có thể để cho bọn mày gặp mặt.” Giang Thành nói, sau đó đi ra phân phó vài câu với người gác phòng thẩm vấn, một lúc sau Báo Tử đã bị đưa đến phòng thẩm vấn của Lão Hổ.
“Bọn mày có thể ra ngoài được không? Tao có vài lời muốn nói riêng với gã.” Giọng điệu của Lão Hổ không còn vênh váo hung hăng như trước nữa, thay vào đó là khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Giang Thành sắp xếp Lão Hổ và Báo Tử ngồi đối diện nhau, còng tay và còng chân đều được khóa chặt cứng.

Vì vậy sẽ không thể xảy ra tình huống ngoài ý muốn được.
Dù sao bên ngoài phòng thẩm vấn còn có tấm kính thủy tinh có thể nhìn và nghe thấy hai người bọn chúng nói.

Vì vậy sau khi xác nhận những biện pháp an toàn xong, anh đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại lại Báo Tử và Lão Hổ, sau khi hai người bị phân ra hai phòng tạm giam khác nhau đã lâu, bỗng không biết nói gì với nhau.
Lúc này Lão Hổ đã mở lời trước: “Tao nghe cảnh sát nói rằng mày đã bán đứng tao và Đại Bưu?”
Báo Tử nghe thấy liền cúi đầu: “Bây giờ cảnh sát đã có đủ chứng cứ, chúng ta không thể thoát được nữa.

Muốn trách cũng đừng có trách tao.”
“Đúng rồi, chuyện này sao có thể trách mày được.” Vẻ mặt Lão Hổ có chút phẫn nộ.
“Tao nói thật Lão Hổ, tao vẫn đang nghi ngờ một người, nhưng tao không muốn nghi ngờ anh ấy.

Mày nghĩ xem vì sao chúng ta đi đến bước đường ngày hôm nay chứ?”Báo Tử thăm dò Lão Hổ.
“Tao biết mày muốn nói gì.

Có phải mày nghĩ Đại Bưu cố ý để cảnh sát bắt được.

Tao cũng đã nghĩ như vậy, làm sao một người cẩn trọng như Đại Bưu có thể không nhận ra Dương Lạc là cảnh sát chứ.”
Báo Tử vẫn luôn cúi đầu nghĩ xem vì sao Đại Bưu lại làm như vậy.

Rõ ràng là ba anh em với nhau, sao lại đi đến bước đường như ngày hôm nay?
“Tao nghe cảnh sát nói có một người tên là Thằng Hề có quan hệ bí mật với Đại Bưu.

Chuyện này mày có biết không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.