Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 158: Trong Máu Toàn Là Độc





Giang Thành sợ hãi nhìn về phía Dương Lạc: “Hôm nay lúc tôi giúp con bé gội đầu thì phát hiện tóc của cô bé rụng rất nhiều, cũng rất nghiêm trọng.”
Dương Lạc nghe thấy vậy thì cau mày, cẩn thận quan sát làn da trên tay Phỉ Nhiễm rồi lại giống như nghĩ ra gì đó nên nâng cánh tay mặc áo bệnh nhân của Phỉ Nhiễm lên.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Thành và Dương Lạc đều chết lặng.

Không chỉ bàn tay mà ngay cả cánh tay cũng bắt đầu nứt nẻ.
“Điều này không ổn chút nào.

Giang Thành, anh đã đi hỏi bác sĩ chưa?”Dương Lạc lo lắng hỏi.
“Lúc nãy tôi đem đám tóc rụng của Phỉ Nhiễm đi tìm bác sĩ rồi, bác sĩ nói nang tóc của Phỉ Nhiễm màu đen.

Điều này chứng tỏ là do virus trong cơ thể khiến cho nang tóc bị hoại tử.”
Giang Thành đem nguyên văn lời bác sĩ nói lại cho Dương Lạc.
“Nhưng làn da này bị sao vậy?” Dương Lạc cẩn thận quan sát một lượt rồi lại lắc đầu: “Đây chắc chắn không phải bệnh ngoài da.”
“Dương Lạc, cậu làm pháp y, cậu mau giúp tôi xem chuyện này là sao.” Giang Thành có chút lo lắng.
Dương Lạc nghĩ một lúc rồi nhanh chóng kéo ngăn tủ bên cạnh giường bệnh, từ trong đó lấy ra một cây kim bạc.
“Cậu đang làm gì vậy?”Giang Thành kinh ngạc hỏi.
“Có lẽ chỉ có thể sử dụng phương pháp này để kiểm tra xem thử rốt cuộc vì sao làn da này lại thành như vậy.” Dương Lạc nói xong thì cầm cây kim bạc lên.
Nhẹ nhàng châm xuống vùng da nứt nẻ trên cánh tay của Phỉ Nhiễm.
Mà Phỉ Nhiễm đang ngủ say, cảm nhận được đau đớn từ cánh tay truyền đến nên lập tức tỉnh dậy: “A, đau quá.”
Dương Lạc thấy vậy lại rút cây kim bạc ra rồi cẩn thận quan sát sự thay đổi của cây kim bạc.

Chỉ nhìn thấy cây kim bạc lúc đầu vốn có màu trắng như tuyết bắt đầu từ từ trở nên đục và đen giống với biểu hiện khi chúng được sử dụng vào thời cổ đại để kiểm tra xem thức ăn xem có độc hay không.
Sau khi Giang Thành an ủi tâm trạng của Phỉ Nhiễm xong vội vàng hỏi Dương Lạc: “Kim bạc chuyển thành màu đen là có ý gì, trúng độc sao?”
Dương Lạc cau mày nhìn thấy Phỉ Nhiễm đã tỉnh, Dương Lạc không nhẫn tâm nói: “Không có gì, tôi chỉ là dùng phương pháp đặc biệt để chữa trị cho Phỉ Nhiễm mà thôi.”
Dường như nhìn thấy Dương Lạc bởi vì lo lắng Phỉ Nhiễm biết gì đó nên không nói nên lời, Giang Thành phối hợp gật đầu.
“Phỉ Nhiễm con đừng sợ, chú Dương Lạc của con là pháp y.

Không sao đâu, chú chỉ đang giúp con lấy lại tinh thần mà thôi.”
Phỉ Nhiễm nghe xong nửa tin nửa ngờ, gật đầu: “Ồ, con biết rồi.

Chú đang châm cứu cho con có phải không?”
Nhìn thấy con gái hồn nhiên, dễ thương như vậy, viền mắt Giang Thành đỏ lên, bất lực quay mặt đi: “Đúng vậy, đúng vậy, đúng là châm cứu.

Không ngờ việc này con cũng biết, đúng là giỏi nha.”
Toàn bộ quá trình, Dương Lạc không nói câu nào, chỉ lặng lẽ cầm cây kim bạc đi ra khỏi phòng bệnh.

Mà Giang Thành sau đó cũng đứng dậy theo anh ta ra ngoài.
“Bây giờ cậu có thể nói rồi chứ.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cây kim vậy?”
Nhìn thấy Giang Thành sốt ruột, Dương Lạc vội vàng an ủi anh: “Những lời tôi sắp nói chỉ là phỏng đoán, anh đừng lo lắng quá.

Kim bạc châm xuống cơ thể của Phỉ Nhiễm khi lấy ra có màu đen, vì vậy tôi nghi ngờ máu trong cơ thể của Phỉ Nhiễm rất có thể đã có độc rồi.”
Nghe thấy lời Dương Lạc nói khiến Giang Thành cảm giác như thấy sấm sét giữa trời quang: “Hay là thử lấy vài cây kim bạc nữa thử xem những kim bạc khác có bị biến thành màu đen không.”
Nếu Giang Thành đã chủ động mở lời, Dương Lạc cũng không nỡ từ chối.

Anh ta xin thêm mấy cây kim bạc từ trạm y tế của bệnh viện.
Dùng lời nói dối thiện ý nói với Phỉ Nhiễm đây là châm cứu, thế là Dương Lạc châm kim xuống các bộ phận khác của Phỉ Nhiễm.
Nhưng kết quả cuối cùng cho thấy hầu như bên trên của tất cả kim bạc đều biến thành màu xám đen.
Dương Lạc cảm thấy có điều gì đó không ổn, hơn nữa bản thân anh ta cũng không phải bác sĩ chuyên ngành.

Vì vậy Dương Lạc mang những cây kim này đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính, đem toàn bộ kim bạc đặt trước mặt bác sĩ và nói chuyện xảy ra lúc nãy cho bác sĩ điều trị chính.
“Những nghi ngờ của cậu cũng không phải là không có lý.

Nếu đã như vậy chúng tôi bắt buộc phải tiến hành kiểm tra máu cho Phỉ Nhiễm.” Bác sĩ lo lắng nói.
Vốn dĩ lúc tiến hành kiểm tra toàn diện cho Phỉ Nhiễm vẫn chưa xuất hiện tình trạng rụng tóc, da nứt nẻ.

Bây giờ kim bạc châm và cơ thể của Phỉ Nhiễm lại biến thành màu đen.

Xem ra tình trạng sức khoẻ của Phỉ Nhiễm thật sự xảy ra vấn đề lớn rồi.
“Nhưng tôi nhớ lúc trước khi các anh kiểm tra không phải có nói là virus CVH2-6 làm tổn hại não bộ của Phỉ Nhiễm sao?” Dương Lạc tò mò hỏi.
“Tôi nói thật cho cậu biết vậy, dù sao từ trước đến nay chúng tôi chưa từng tiếp xúc hay nghiên cứu qua về loại virus CVH2-6 này.


Lúc đó kiểm tra đúng là có tổn hại đến đại não, nhưng những vấn đề mới cứ tiếp tục xuất hiện khiến chúng tôi chỉ có thể đi xác minh từng lần một.”
Nghe thấy lời bác sĩ nói, Dương Lạc trở nên trầm tư.

Dẫu sao loại virus CVH2-6 này ngoại trừ Thằng Hề ra thì không có ai đi sâu vào nghiên cứu cả.
Cho dù là giáo viên của anh ta hay các chuyên gia hàng đầu bệnh viện thì cũng không thể làm gì với bệnh này.
Lấy máu của Phỉ Nhiễm để tiến hành xét nghiệm phải mất vài ngày.
Mà bây giờ Phỉ Nhiễm hoàn toàn dựa vào thuốc của bác sĩ điều trị chính để miễn cưỡng duy trì.

Giây trước vẫn còn nói chuyện giây sau đã ngáp rồi ngủ thiếp đi.
Bây giờ tinh thần của Phỉ Nhiễm vô cùng kém khiến cho Giang Thành không thể không lo lắng.
Mà những ngày tiếp theo Giang Thành luôn ở bên cạnh Phỉ Nhiễm.

Mỗi ngày Giang Thành còn không dám chải tóc cho Phỉ Nhiễm, bởi vì mỗi lần chải tóc cho Phỉ Nhiễm đều xuất hiện một lượng lớn tóc.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, Phỉ Nhiễm từ một cô bé có mái tóc rất dày, bây giờ đã trở nên vô cùng mỏng manh.
Hơn nữa theo lời của ý tá nói khi tắm cho Phỉ Nhiễm phát hiện da trên người cô bé cũng bắt đầu bong ra.

Nếu như khi tắm dùng lực quá mạnh, Phỉ Nhiễm sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cho dù Giang Thành biết tình trạng trên cơ thể của Phỉ Nhiễm cũng không thể làm được gì, không biết nên giải quyết các vấn đề đề trên cơ thể Phỉ Nhiễm như thế nào.
“Đội trưởng Giang Thành, có kết quả xét nghiệm máu rồi.” Bác sĩ bước vào phòng bệnh nói với Giang Thành.
“Giang Thành nghe xong vội vàng theo bác sĩ đến phòng làm việc, chỉ nhìn thấy sắc mặt bác sĩ rất khó coi: “Kết quả không tốt lắm.

Mong anh chuẩn bị tâm lý.”
“Theo điều tra máu của Phỉ Nhiễm mấy ngày gần đây, so với người bình thường thì trong máu của Phỉ Nhiễm xuất hiện rất nhiều vật thể không rõ ràng.”
“Mà những vật thể này chính là những chất độc do ảnh hưởng của virus CVH2-6 tạo thành.

Vậy có nghĩa là như Dương Lạc đã nói, bây giờ máu trong khắp cơ thể của Phỉ Nhiễm đều bị nhiễm độc.”
Vì vậy khi châm kim bạc ở khắp người Phỉ Nhiễm, lúc lấy ra mới chuyển sang màu đen.
Nghe được kết quả này khiến Giang Thành có chút lo lắng, vội hỏi: “Có cách dùng thuốc hoặc truyền dịch, thậm chí là phẫu thuật nào có thể cứu Phỉ Nhiễm không.”
Chỉ thấy bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: “Lần này chúng tôi thật sự hết cách rồi.

Bởi vì virus CVH2-6 đã ăn sâu bén rễ trong cơ thể của Phỉ Nhiễm mười mấy năm.”
Giang Thành nghe thấy đáp án này thì cảm thấy nhức đầu, không biết từ lúc nào cảm xúc trong lòng đã chuyển từ đau khổ sang phẫn nộ: “Rốt cuộc phải làm sao mới có thể loại bỏ virus CVH2-6 đây?”
Có lẽ chỉ có Thằng Hề mới có thuốc giải của loại virus này, nhưng bây giờ biết đi đâu để tìm Thằng Hề đây.

Cho dù có tìm thấy thì gã ta có tình nguyện đưa ra thuốc giải không?
Đáp án đương nhiên là không rồi, Thằng Hề làm như vậy chính là vì muốn nhìn thấy ngày nào Giang Thành cũng chịu đau đớn.
Đột nhiên Giang Thành như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Nếu như tình trạng cứ tiếp tục như vậy thì Phỉ Nhiễm có thể sống được bao lâu nữa?”
“Ước tính cẩn thận, dưới sự dày vò của bệnh thì có thể sống được một tháng nữa.” Bác sĩ nói đó là tình huống tốt nhất.
Tất cả những triệu chứng xuất hiện bây giờ như rụng tóc, da nứt nẻ, đều là những triệu chứng xấu.
“Vì vậy giống như tóc rụng, tình trạng da bị nứt nẻ như này cũng là do máu sao? Do máu bị nhiễm độc nên mới xuất hiện phản ứng như vậy sao?”
Bác sĩ nghe vậy liền gật đầu, dường như trong lòng Giang Thành cũng hiểu rõ rồi.

“Bác sĩ, tôi muốn thay máu, thay tất cả máu trong cơ thể Phỉ Nhiễm.

Như vậy có phải là có thể kéo dài tuổi thọ của cô bé không.” Giang Thành mở to mắt nhìn chằm chằm bác sĩ hỏi.
“Hả, anh nói gì? Thay máu? Anh phải biết là máu của con gái anh là RH âm tính, cũng chính là máu gấu trúc trong lời đồn, loại máu này trong kho máu vô cùng ít ỏi.”
Bác sĩ choáng váng, vốn dĩ loại phẫu thuật thay máu này vô cùng khó khăn, nếu như là loại máu bình thường hay gặp thì còn không sao.

Nhưng máu của Phỉ Nhiễm lại là RH âm tính, cho dù có chuyển tất cả máu trong kho máu trong nước cũng không đủ để thay cho Phỉ Nhiễm.
Bác sĩ từ chối yêu cầu vô lý của Giang Thành mà không hề suy nghĩ: “Giang Thành, tôi nói thật, tình trạng hiện tại của Phỉ Nhiễm đã không thể cứu chữa rồi.

Anh làm như vậy chỉ khiến cho Phỉ Nhiễm càng đau đớn hơn thôi.”
Bác sĩ sợ Giang Thành sẽ làm ra hành động kích động nào đó nên đã lén lút gọi điện thoại cho Dương Lạc.
Biết được ý nghĩ khủng kiếp của Giang Thành, Dương Lạc chạy như bay đến bệnh viện.
“Giang Thành, anh điên rồi sao, anh lại nghĩ đến việc thay máu cho Phỉ Nhiễm” Dương Lạc không thể tưởng tượng nổi hỏi.
“Đúng, không sai.

Bác sĩ nói rồi, tình trạng rụng tóc và da bị nứt nẻ của Phỉ Nhiễm là do máu bị nhiễm độc.

Tôi phải thay tất cả máu trong cơ thể cho con bé, như vậy con bé sẽ khỏe lại không phải sao.”
Nhìn Giang Thành giống như bị phát điên, Dương Lạc không biết nên nói gì.

Anh thương con gái, nghĩ cách cho con gái cũng là chuyện bình thường.

Nhưng máu của Phỉ Nhiễm là RH âm tính, lấy đâu ra nhiều máu như vậy để thay cho Phỉ Nhiễm đây?
Hơn nữa đây lại là một cuộc phẫu thuật lớn, nếu như có bất kỳ thao tác nào thực hiện không đúng rất có thể Phỉ Nhiễm sẽ mất mạng.
“Anh có dám chắc chắn rằng sau khi Phỉ Nhiễm thay máu sẽ sống tiếp được không? Anh làm như vậy là đang dày vò con bé, anh biết không?” Dương Lạc bất mãn hét lên với Giang Thành.
Giang Thành vốn dĩ rất bình tĩnh nhưng sau khi nghe được câu này của Dương Lạc khoé mắt cũng bắt đầu đỏ, hét lên: “Tôi không quan tâm, con bé là con gái của tôi, tôi không cứu con bé thì ai cứu đây?”
“Không dễ dàng gì con bé mới có thể trở về bên cạnh tôi.

Mới mấy ngày đã trở thành như vậy, nếu như tôi không cứu con bé thì tôi không xứng làm bố của con bé.”
Nhìn Giang Thành suy sụp khóc lớn, mắt Dương Lạc đột nhiên đỏ lên: “Giang Thành, anh bình tĩnh một chút, thật ra chúng ta đều biết Phỉ Nhiễm, cô bé…”
“Đừng nói nữa, tôi đã quyết định rồi.

Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho lãnh đạo của bệnh viện để ông ta chuyển toàn bộ máu RH âm tính trong kho máu trên cả nước qua đây.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.