Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 180: Cấp Cứu





Trước đó Giang Thành còn khẳng định chắc chắn mình đã bắt được Thằng Hề, nhưng anh chưa từng nghĩ đó cũng chỉ là một cái bẫy.

“Thả gã ta trở về đi.

” Giang Thành bất đắc dĩ nói, nhưng mà ngày mai sẽ là ngày Diệp Tiểu Đàn và vợ chồng Diệp Chính bị phán quyết đó.

Mặc dù bề ngoài vụ án này đã kết thúc, nhưng Giang Thành hiểu chuyện này còn lâu mới đạt được kết quả, bởi vì thủ phạm nhất định là Thằng Hề.

Sau một ngày bận rộn, Giang Thành mệt mỏi trở lại bệnh viện, nhìn xem Phỉ Nhiễm đang ngủ say, trong lòng cảm giác bất an, như trước đây, Phỉ Nhiễm nhất định sẽ cùng Giang Thành chơi đùa vui vẻ một phen.

Nhưng bây giờ Phỉ Nhiễm đặc biệt buồn ngủ, giống như mãi mãi không bao giờ cũng tỉnh lại, mỗi lần Giang Thành đến thăm Phỉ Nhiễm, đều là rơi vào trạng thái mê man.

Giang Thành đau lòng sờ lên đầu Phỉ Nhiễm, hiện tại điều khiến Giang Thành lo lắng nhất chính là mỗi đêm lúc ngủ Phỉ Nhiễm đều phải đeo máy thở, điều này chứng tỏ tình trạng cơ thể của Phỉ Nhiễm ngày càng kém đi.

Cũng không biết Phỉ Nhiễm còn có thể kiên trì được bao lâu, liệu có thể kiên trì đến khi Giang Thành bắt Thằng Hề về quy án và để Thằng Hề đích thân xin lỗi trước mặt Phỉ Nhiễm.

Giang Thành có chút buồn phiền, cô độc một mình lên sân thượng châm điếu thuốc.

Khi cơn gió nhẹ nhàng thổi qua bên tai Giang Thành, tim anh dường như cũng từ từ bình tĩnh lại.

Lúc này, Giang Thành đột nhiên nhớ tới một câu.

“Ta hút thuốc ngoài ban công, ta hút nửa gió thổi một nửa, phải chăng gió cũng biết buồn phiền của ta?”
Giang Thành nói chuyện rồi khẽ thở dài một hơi, nhìn cảnh ngộ bây giờ của mình, thật không khác gì với câu nói này.


Bây giờ còn có manh mối nào để có thể tìm ra Thằng Hề đâu, người này xuất quỷ nhập thần trốn trong bóng tối, bí mật quan sát màn biểu diễn của người đời.

Thằng Hề tựa như một con ác quỷ nhìn trộm thế giới, tra tấn thế giới, gã ta không muốn nhìn thấy mọi người sống vui vẻ hạnh phúc, mà nhất định phải vươn tay ra đánh sập tất cả những thứ bình yên này.

Giang Thành phục hồi lại tâm trạng, lần nữa quay trở lại phòng bệnh của Phỉ Nhiễm.

Khi đang chuẩn bị nằm ngủ xuống bên cạnh Phỉ Nhiễm, thì đột nhiên nghe được Phỉ Nhiễm ho sặc sụa hai tiếng.

Giang Thành vội vàng đứng dậy kiểm tra, chỉ nghe thấy tiếng ho khan của Phỉ Nhiễm càng khát càng mãnh liệt mà không đỡ hơn.

Giang Thành không thể không nhẹ nhàng gọi Phỉ Nhiễm tỉnh dậy: “Phỉ Nhiễm, dậy uống nước đi rồi ngủ tiếp.


Thế nhưng Phỉ Nhiễm làm sao cũng không thể mở mắt ra được, chỉ là ho khan dữ liệu, thân thể gầy gò run lên một cái, khiến Giang Thành trông cực kỳ khó chịu.

Đột nhiên Phỉ Nhiễm lúc này đang mang theo máy thở lại chảy ra rất nhiều máu, máy thở lập tức đều bị nhiễm một màu đỏ.

Trong lòng Giang Thành bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi một trận, vội vàng ấn nút gọi khẩn cấp, sau đó nhanh chóng đỡ Phỉ Nhiễm ngồi xuống, vỗ nhè nhẹ vào phía sau lưng của cô bé.

“Phỉ Nhiễm, con sao rồi, con mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Giang Thành quả thực là kinh hãi, Phỉ Nhiễm đột nhiên ho ra máu nữa nhưng không lập tức tỉnh lại.

Mấy bác sĩ tranh thủ thời gian chạy vào xem xét tình hình của Phỉ Nhiễm.

Anh vội vàng đem Phỉ Nhiễm đẩy vào bên trong phòng giải phẫu, bây giờ đã gần rạng sáng, ngoại trừ các bác sĩ và y tá trực ban, thì bên ngoài bệnh viện thật yên lặng.

Bác sĩ cùng các y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh Phỉ Nhiễm vào phòng giải phẫu.

Khi đèn đỏ sáng lên, hốc mắt Giang Thành cũng đỏ theo.

Giang Thành vội vàng gọi điện thoại cho Dương Lạc, hiện tại Giang Thành không cách nào chịu đựng tất cả những điều trước mặt này một mình được.

Sau khi nhận được điện thoại, Dương Lạc vội vàng chạy tới: “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại xảy ra đột ngột như vậy?”
Giang Thành lắc đầu: “Tôi cũng không biết thế nào nữa, Phỉ Nhiễm nãy giờ vẫn ho khan, vừa rồi còn ho ra rất nhiều máu, Dương Lạc, tôi rất sợ hãi, Phỉ Nhiễm sẽ không có chuyện gì chứ.


“Cứ yên tâm đi, hãy tin tưởng bác sĩ, chưa kể so với lúc trước sau khi phẫu thuật thay máu, thân thể Phỉ Nhiễm sẽ tốt hơn thôi, đừng quá lo lắng.


Kỳ thật trong lòng Dương Lạc cũng không nắm chắc, nhưng hiện tại Giang Thành quá mức yếu đuối, Dương Lạc chỉ có thể nói mấy câu để an ủi Giang Thành.

Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, nhưng không có một cái bác sĩ hay y tá đi ra khỏi phòng giải phẫu để nói tình hình của Phỉ Nhiễm cho Giang Thành.

Ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Giang Thành đi qua đi lại, đứng ngồi không yên vừa khóc vừa than thở, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Dương Lạc nhìn thấy Giang Thành mệt mỏi, liền biết hôm nay anh đã bận rộn một ngày, hai mắt Giang Thành hiện đầy tơ máu, Dương Lạc không khỏi có chút xót xa.

“Cậu ngủ một giấc đi, tôi ở đây trông coi, có kết quả tôi sẽ lập tức đánh thức cậu dậy? Cậu nghỉ ngơi một chút đi.



Lời nói của Dương Lạc vẫn chưa dứt, Giang Thành liền kiên định lắc đầu: “Không, hiện tại tôi không có tâm trạng để nghỉ ngơi, tôi muốn trông coi Phỉ Nhiễm đến khi con bé mới thôi.


Dương Lạc đương nhiên biết tính cách quật cường của Giang Thành, thế là cũng không nói gì thêm nữa, hiện tại là đêm khuya cũng không biết bác sĩ bên trong có đủ hay không.

Vì vậy, Dương Lạc liền vội vàng nhắc nhở Giang Thành chuyện này, bởi vì Giang Thành quá lo lắng cho Phỉ Nhiễm, nên không nghĩ ngay tới những điều này.

Vì vậy, Giang Thành vội vàng gọi đến số của bác sĩ điều trị Phỉ Nhiễm và đem chuyện này nói cho bác sĩ điều trị biết, hi vọng anh ta có thể đến xem thử tình hình hiện tại của Phỉ Nhiễm.

Mà bác sĩ điều trị cũng biết an nguy của Phỉ Nhiễm đối với Giang Thành quan trọng tới cỡ nào, cho dù hiện tại là ba giờ sáng, anh ta cũng vội vàng mặc quần áo vào rồi vội vàng đi tới bệnh viện.

Đồng thời anh ta cũng thông báo tới nhiều chuyên gia khác trong bệnh viện, dù sao cũng đã ở trong phòng phẫu thuật kia hai giờ rồi mà còn không có bất kỳ tình huống gì, rất có thể xảy ra nguy hiểm.

Bác sĩ điều trị chính mang theo rất nhiều những chuyên gia khác cùng đi tới ngoài cửa phòng giải phẫu, nhìn thấy Giang Thành thống khổ ôm đầu.

“Đội trưởng Giang Thành, anh cũng không cần quá lo lắng, có thể trở về nghỉ ngơi một chút, mọi việc còn lại giao cho chúng tôi.

” Sau khi dứt lời, bác sĩ điều trị chính cùng chuyên gia liền tiến vào bên trong phòng giải phẫu.

Thế nhưng bây giờ Giang Thành có thể ngủ được ở chỗ nào? Đừng nhắc tới dáng vẻ vừa rồi của Phỉ Nhiễm trông đáng sợ như thế nào, Giang Thành giờ đây đang vô cùng hối hận.

Nếu như Giang Thành có thể làm bạn cùng Phỉ Nhiễm nhiều hơn, có lẽ vừa rồi gặp được tình huống như vậy, anh cũng có thể hiểu rõ nên giúp Phỉ Nhiễm cấp cứu trước như thế nào.

Mà không phải luống cuống tay chân ở đó chờ các bác sĩ đến.

Nhìn ra được những cảm xúc hối hận bên trong của Giang Thành, Dương Lạc nghĩ rằng Giang Thành nhất định lại đem đây tất cả mọi sai lầm đều đổ trên người mình.

“Hiện tại các bác sĩ cùng các chuyên gia đều đã tới, anh không cần quá lo lắng, anh ở đây lo lắng suông cũng vô dụng thôi.

” Dương Lạc bất đắc dĩ nói.

“Tôi hận sự vô dụng hiện tại của chính, anh xem sinh mệnh con người trước mặt là nhỏ bé cỡ nào, bây giờ tôi chỉ có thể cầu trời cho Phỉ Nhiễm có thể bình an.


Dương Lạc nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên câu nói kia nói không sai, sân bay đã chứng kiến biết bao nụ hôn chân thành so với cung điện hôn nhân, bàn học khắc càng sâu những lời tâm tình so với biển cả.

Mà vách tường bệnh viện lắng nghe những lời cầu nguyện chân thành hơn so với giáo đường, chắc hẳn hiện tại Giang Thành cũng đang thành tâm cầu nguyện Phỉ Nhiễm có thể vượt qua cơn nguy kịch này.

Thế nhưng bây giờ Dương Lạc cũng không còn cách nào, chỉ có thể yên lặng cùng Giang Thành chờ đợi tin tốt trong phòng giải phẫu truyền ra.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuộc giải phẫu tiến hành đã gần ba tiếng, nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả.

Trong suốt quá trình tiến hành cuộc phẫu thuật, trong lòng đội trưởng Giang thành càng cảm thấy lo lắng về tình trạng của Phỉ Nhiễm, không nói đến sự khổ sở dai dẳng của Phỉ Nhiễm.

Lại thêm cuộc phẫu thuật dài như vậy, cũng không biết cơ thể Phỉ Nhiễm có chịu được không, trong lòng Giang Thành rất lo lắng.

Lúc này Giang Thành càng thêm đứng ngồi không yên, không biết còn có thể làm gì mới có thể giúp Phỉ Nhiễm nữa.


“Giang Thành, sao anh không lên sân thượng, hút một điếu thuốc hít thở không khí đi, tôi sẽ ở đây trông coi, nếu bên trong có vấn đề gì, tôi liền lập tức điện thoại cho anh, anh thấy có được không?”
Dương Lạc cảm nhận được trạng thái hiện tại của Giang Thành rất tệ, nếu như một mực ở đây chờ đợi còn không bằng lên sân thượng hít thở đi.

Nhưng Giang Thành kiên quyết lắc đầu: “Lỡ như trong khoảng thời gian tôi rời đi, Phỉ Nhiễm xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Tôi muốn ngay lập tức giải quyết những vấn đề này, bởi vì tôi là bố của Phỉ Nhiễm.


Sau khi Giang Thành vừa dứt lời, từ ví tiền trong ngực anh lấy ra tấm ảnh chụp chung với anh và Phỉ Nhiễm, kép lại rồi đặt vào bên trong túi tiền.

Ánh mắt Giang Thành dần trở nên ẩm ướt, mười năm trước anh cứ như vậy mất đi vợ mình và con gái.

Hiện tại con gái đã trở lại bên cạnh anh, thế nhưng không có cách nào có thể giữ con bé lại, Giang Thành rất tức giận tại sao vận mệnh lại bất công như thế, vì cái gì mà Thằng Hề hết lần này tới lần khác lại để mắt tới anh.

Nhìn thấy cảm xúc có chút khó kiềm chế của Giang Thành, trong lòng Dương Lạc cũng rất không cam lòng, liên tiếp mất đi người thân bên cạnh, khiến cho Giang Thành chịu không ít đả kích.

Đúng lúc này, bác sĩ điều trị chính của Phỉ Nhiễm từ trong phòng giải phẫu đi ra, chỉ thấy bên trên hai bao tay của anh ta dính đầy máu tươi.

Lòng Giang Thành lập tức nghẹn ngào, vội vàng xông tới: “Thế nào, con gái của tôi thế nào rồi, tình huống vẫn tốt chứ?”
Nhìn thấy giọng Giang Thành vừa dứt, bác sĩ bất đắc dĩ thở dài lắc đầu: “Bên trong còn đang cấp cứu, hiện tại tình hình Phỉ Nhiễm không tốt lắm, tôi ra ngoài chính là muốn nói cho anh biết một chút tình hình bên trong, để khỏi phải lo lắng.


Nghe thấy lời của bác sĩ, cả người Giang Thành đứng ngây ngốc tại đó, khi nghe bác sĩ nói tình hình của Phỉ Nhiễm rất tệ, Giang Thành lập tức chết lặng, trước mắt giống như một vùng tăm tối, mọi người xung quanh đang nói gì cũng không nghe rõ.

Dương Lạc vội vàng đỡ Giang Thành ngồi xuống, sau đó hỏi: “Bác sĩ, các anh nhất định phải cứu được đứa con bé Phỉ Nhiễm, nhất định phải cố gắng hết sức.


“Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, việc này anh cứ yên tâm, nhưng các anh cũng phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, dù sao tình hình Phỉ Nhiễm rất tồi tệ.


Nói xong lời này, bác sĩ liền xoay người lần nữa quay vào bên trong phòng giải phẫu, giờ phút này Giang Thành như chết lặng, mặc kệ Dương Lạc gọi thế nào anh đều mặc kệ.

“Giang Thành, Giang Thành anh làm sao thế?” Dương Lạc nhìn Giang Thành ngồi ngơ ngác ở chỗ đó không nói lời nào, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, rất lo lắng cho tình trạng tâm lý hiện tại của Giang Thành.

“Tôi không sao.

” Giang Thành sau khi kịp phản ứng, nhàn nhạt mở miệng: “Đã mấy giờ rồi?”
Dương Lạc nhìn thoáng qua đồng hồ: “Bây giờ đã sáu giờ sáng.


Giang Thành nghe vậy, nhìn xuyên qua cửa sổ cuối hành lang: “Bên ngoài trời đã hừng sáng, anh nói xem sao Phỉ Nhiễm vẫn còn chưa tỉnh lại?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.