Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 188: Đứa Trẻ Phát Điên





Thế nhưng việc đầu tiên Giang Thành làm không phải là đi vào nhà máy chế tạo kim loại Huy Hoàng, mà là đi lại xung quanh nhà máy.
Dương Lạc và Diệp Hồng không hiểu vì sao Giang Thành lại làm vậy.
Anh đi loanh quang khu này để làm gì, chúng ta không phải là nên vào trong xưởng xem xét tình hình sao? Diệp Hồng tò mò hỏi.
Chẳng lẽ là cô quên bức tranh của Phỉ Nhiễm rồi sao? Giang Thành vừa nói vừa lấy điện thoại di động mở ảnh chụp ra, giơ lên trước mặt Diệp Hồng.
Tôi đương nhiên là vẫn nhớ, chẳng lẽ ý của anh là cái sân nhỏ mà Phỉ Nhiễm vẽ, nhất định là ở gần chỗ chế tạo kim loại sao?
Tôi nghi ngờ là như vậy.

Giang Thành kiên định gật nhẹ đầu, Diệp Hồng lập tức hiểu ý Giang Thành.
Nhìn cảnh vật xung quanh bốn phía ở đây, xung quanh nhà máy chế tạo kim loại cũng không phải là trống rỗng, mà nằm ở trong một thôn xóm nhỏ.
Xung quanh quả thật có rất nhiều nhà có sân nhỏ, thế nhưng Giang Thành và Diệp Hồng tìm nửa ngày, cũng không phát hiện nơi giống như trong bức tranh.
Trước cửa sân nhỏ trong bức tranh mà Phỉ Nhiễm vẽ có một cột điện dây điện chằng chịt, mà dây điện màu đen khắp nơi đều có.
Thế nhưng ngoại trừ kết cấu sân nhỏ gần như đều giống nhau, cũng không có điểm nào giống với bức tranh.
Tìm một lúc lâu không có kết quả, Giang Thành lắc đầu bất đắc dĩ: Nơi này không có cái sân nhỏ mà chúng ta muốn tìm, chắc là lần này tìm nhầm chỗ rồi.
Diệp Hồng nhẹ gật đầu: Tôi cũng không phát hiện ra sân nào giống như thế, anh nói xem có phải là Phỉ Nhiễm nhớ nhầm không, dù sao trí nhớ của con bé vốn không quá hoàn chỉnh.

Giang Thành chần chờ một chút, một giây sau lại kiên định lắc đầu: Chắc là không nhớ nhầm đâu, con đường từ nhà tới trường của Phỉ Nhiễm chỉ là một đường thẳng, không đi qua quá nhiều nơi.
Cho nên gạt bỏ những ký ức hỗn loạn của Phỉ Nhiễm, có thể vẽ chi tiết như vậy, chắc là sẽ không sai đâu.
Nghe thấy Giang Thành chắc chắn như thế, Diệp Hồng nhẹ gật đầu: "Vậy chúng ta có cần đi vào nhà máy chế tạo kim loại để xem xét tình hình không?
Giang Thành nhẹ gật đầu, dẫn đầu đi vào trong, thế nhưng quan sát một lúc cũng không có điểm gì đặc biệt.
Hiện tại mục tiêu của Giang Thành chính là tìm ra cái sân nhỏ gần nhà máy chế tạo kim loại trong bức tranh mà Phỉ Nhiễm vẽ.
Tìm đến trưa vẫn không có kết quả, Giang Thành lái xe đưa Dương Lạc và Diệp Hồng đến một quán ăn gần đó.
Ba người định ăn một chút cơm, nghỉ trưa một lúc, buổi chiều tìm manh mối ở ba nhà máy còn sót lại một lần nữa.
Nếu như mấy cái nhà máy hôm qua và sáng nay tìm đều không phải, vậy ba cái nhà máy còn sót lại cuối cùng chiều nay tìm, chắc chắn là có đáp án mà Giang Thành muốn.
Trong lòng Giang Thành vẫn suy nghĩ đến vụ án, rất muốn sớm bắt được Thằng Hề, dù chỉ có một chút manh mối, cũng không tìm được cái sân mà Phỉ Nhiễm vẽ ra.
Hiện tại Giang Thành hơi do dự, chẳng lẽ nhà máy được nói đến không phải là nhà máy chế tạo kim loại sao? Hay là mục tiêu của bọn họ bị sai?
Dù sao thành phố Trung Châu chỉ có mấy nhà máy chế tạo kim loại, duy nhất chỉ có nhà máy chế tạo kim loại Huy Hoàng là ở ngay bên cạnh thôn.
Thế nhưng trong thôn không có cái sân nào giống như bức tranh của Phỉ Nhiễm.
Hiện tại Giang Thành đang rất đau đầu, anh muốn gấp rút thông qua manh mối mà Phỉ Nhiệm để lại để tìm ra Thằng Hề và chỗ ở trước kia của Phỉ Nhiễm.
Chỉ cần tìm ra chỗ đó thì nhất định có thể tìm ra manh mối để bắt được Thằng Hề.
Thế nhưng sau khi loại bỏ xong tất cả các nhà máy chế tạo kim loại ở thành phố Trung Châu, không hề có tiến triển nào, chứ đừng nhắc tới cái sân nhỏ.
Tiếp theo chúng ta định làm thế nào? Có khả năng chúng ta sẽ bị mất manh mối về nhà máy chế tạo kim loại.

Diệp Hồng bất đắc dĩ hỏi.
Tiếp theo chỉ có thể hy vọng ủy thác cho bộ phận kỹ thuật của Tiểu Vương, hai ngày trước tôi đã bảo anh ấy giúp đỡ tìm kiếm cái sân nhỏ này, không biết kết quả thế nào rồi." Giang Thành lo lắng nói.
Mặc dù Giang Thành hiểu tìm kiếm một cái sân nhỏ ở thành phố Trung Châu rộng lớn như vậy, thật sự rất phức tạp rất khó, thế nhưng ngoại trừ cách tìm kiếm mù quáng như vậy, cũng không có biện pháp khác.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Thành vang lên tiếng chuông, là Lục Hạo gọi tới, Giang Thành nhớ là hai ngày trước Giang Thành đã sắp xếp Lục Hạo đến bộ phận kỹ thuật của Tiểu Vương để hỗ trợ.
Chẳng lẽ là có kết quả gì sao? Là bên Tiểu Vương tìm ra nơi giống bức tranh rồi sao?
Giang Thành vội vàng nhận điện thoại, chỉ nghe thấy giọng nói gấp gáp lo lắng của Lục Hạo truyền tới: Đội trưởng Giang, anh đang ở đâu thế, có thể mau chóng quay lại đội cảnh sát hình sự không?
Giang Thành đáp lại một tiếng, cũng không hỏi nhiều, vội vàng lái xe về đội cảnh sát hình sự.
Sau khi nhìn thấy Lục Hạo, Giang Thành vội vàng hỏi: Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải là bên kỹ thuật có kết quả không?
Chỉ thấy Lục Hạo lắc đầu: Bên kia tạm thời vẫn chưa có kết quả, tôi gọi điện cho anh là vì chuyện khác.
Nghe thấy Lục Hạo nói như vậy, trong lòng Giang Thành thầm nghĩ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi? Dù sao nét mặt và giọng điệu của Lục Hạo rất hốt hoảng.
Đội trưởng Giang, chuyện này tôi vẫn chưa thông báo cho cơ quan biết, tôi mới chỉ nói trước với anh.


Vẻ mặt Lục Hạo căng thẳng nói.
Cậu cứ từ từ nói, không gấp, thân là một cảnh sát, không được hoảng loạn trước mọi việc.

Giang Thành an ủi vỗ vỗ vai ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Là như thế này, hai ngày trước họ hàng thân thích nhà tôi có một đứa nhỏ bị ốm phải nhập viện, tôi cũng đến thăm, đến hôm nay tôi mới phát hiện ra một chuyện lớn.
Lúc Lục Hạo nói, nét mặt có chút hoảng sợ, Lục Hạo tiếp tục kể tiếp, Giang Thành lúc này mới hiểu được nguyên do của sự việc.
Lục Hạo nói thế nào cũng là người lớn trong nhà, nên đến bệnh viện hỏi thăm cô bé Nựu Nựu nhà họ hàng.
Lúc đến bệnh viện, Lục Hạo vẫn chưa biết là cô bé Nựu Nựu nhà họ hàng rốt cuộc là bị bệnh gì mà nghiêm trọng đến mức phải nhập viện.
Sau khi nói chuyện với họ hàng, mới biết được hóa ra Nựu Nựu đang học ở trường, đột nhiên không biết vì sao, không khống chế được bản thân, nổi điên.
"Nổi điên? Nghe thấy từ này, Giang Thanh hoảng loạn đứng dậy: Sau đó thì sao, cậu nói tiếp đi.
Thấy nét mặt Lục Hạo có chút lo lắng: Mặc dù tôi không tận mắt thấy cô bé nổi điên, nhưng theo lời họ hàng và giáo viên nói, lúc đang học trong lớp, Nựu Nựu đột nhiên bịt lấy lỗ tai, điên cuồng hét ầm ĩ, an ủi thế nào cũng không dừng lại.
Nghe thấy Lục Hạo nói như thế, Giang Thành lập tức ngẩn người, tình huống phản ứng của cô bé Nựu Nựu này sao lại khá là giống với Phỉ Nhiễm thế?
Chỉ thấy Giang Thành ngạc nhiên nhìn Lục Hạo, Lục Hạo cũng không biết nên nói gì: Lúc trước tôi chỉ nghi ngờ.

Cũng không nghĩ theo hướng việc của Phi Nhiễm, thế nhưng cho tới hôm nay nghe được việc này.
Chuyện này là Lục Hạo nghe được từ họ hàng khóc lóc kể lại ở bệnh viện, nói thành tích học tập của Nựu Nựu tốt như vậy, nếu như mắc phải căn bệnh kỳ lạ chẳng phải là ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của đứa trẻ sao?
Nghe nói như thế, Giang Thành không khống chế nổi bản thân: Cậu có thể liên lạc với người họ hàng kia được không, để tôi gặp cô bé một lần.
Nghe thấy Giang Thành nói thế, Lục Hạo vội vàng gật đầu: Đương nhiên có thể, tôi đã liên lạc với người họ hàng kia rồi, bây giờ gọi mọi người tranh thủ thời gian về đây, chính là để nói với anh chuyện này.
Giang Thành hiểu Lục Hạo nghĩ gì, đầu tiên là nghi ngờ triệu chứng của Nựu Nựu và Phỉ Nhiễm giống nhau, phải chăng có liên quan đến virus CVH2-6?
Hơn nữa nếu như Nựu Nựu thật sự bị lây nhiễm virus, thì nhất định có liên quan đến Thằng Hề.
Giang Thành vội vàng gật đầu đi theo Lục Hạo đến bệnh viện, bệnh viện này không phải là bệnh viện mà trước đây Phỉ Nhiễm chữa trị, cho nên các bác sĩ và các viện trưởng ở đây đều lạ lẫm đối với Giang Thành.
Gặp được Nựu Nựu và bố mẹ của cô bé, Giang Thành cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình.
Chú thím, đây là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Giang Thành, nghe được tin Nựu Nựu bị bệnh, cố ý đến thăm.

Lục Hạo đứng bên cạnh bố mẹ Nựu Nựu nói.
Ôi chao, cảm ơn đội trưởng, anh bận rộn như vậy mà còn đến thăm con nhà chúng tôi.

Bố mẹ Nựu Nựu vội vàng khách sáo nói.

Không cần khách sáo như vậy, hôm nay tôi tới là vì muốn biết thêm về bệnh tình của Nựu Nựu, nếu như có thể, tôi sẽ giúp đỡ mọi người.

Giang Thành lập tức trả lời.
Tôi nghe Lục Hạo nói Nựu Nựu lúc học ở trường đột nhiên hét lên, sau đó liền té xỉu đúng không?
Nghe Giang Thành nói thế, mẹ Nựu Nựu gật đầu che mặt khóc: Không biết rốt cuộc là con bé bị làm sao, bác sĩ nói Nựu Nựu điên rồi, tôi căn bản là không tin.
Mẹ Nựu Nựu vừa nói vừa dẫn Giang Thành vào bên trong phong bệnh, thấy lúc này Nựu Nựu vẫn còn đang ngủ.
Nhưng cảm giác được trong phòng bệnh có người tới, Nựu Nựu mở mắt, rõ ràng là bị đánh thức.
Tôi muốn nói chuyện riêng với Nựu Nựu, không biết có được không? Giang Thành hỏi.
Đương nhiên là được rồi.

Mẹ Nựu Nựu nói dứt lời liền đi ra khỏi phòng bệnh, giờ phút này trong phòng bệnh chỉ có ba người Nựu Nựu, Giang Thành và Lục Hạo.
Cô bé, chú có thể hỏi cháu mấy vấn đề không? Liên quan đến bệnh tình của cháu, chú muốn giúp.

Giang Thành dịu dàng hỏi.
Chỉ thấy Nựu Nựu nhẹ gật đầu đồng ý, Giang Thành thở dài một hơi.
Năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Chú thấy cháu chắc là đang học trung học.
Nghe thấy Giang Thành hỏi, Nựu Nựu yếu ớt gật đầu, mở miệng nói: Đầu năm nay cháu 14 tuổi rồi.
Giang Thành nghe thế, không khỏi nhớ tới con gái mình Phỉ Nhiễm, hai người tuổi tác không chênh lệch, mặc dù Nựu Nựu hiện tại đang bị bệnh, nhưng vẫn đang yên ổn ngồi đây.
Mà con gái Phỉ Nhiễm của mình sớm đã không còn trên thế gian này nữa.
Vậy thành tích học tập của cháu thế nào? Bình thường bài kiểm tra được bao nhiêu điểm?
Giang Thành hỏi vậy không phải là không có lý do, nếu như Nựu Nựu thật sự có liên quan đến virus CVH2-6, những người nhiễm virus này đều sẽ trở nên vô cùng thông minh.
Trước kia thành tích học tập của cháu rất bình thường, nhưng sau khi lên trung học, thành tích của cháu càng ngày càng tốt, mỗi lần kiểm tra đều xếp hạng nhất, cháu vẫn còn cố gắng hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.