Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 196: Phát Hiện Rất Nhiều Kẹo





Giang Thành nghĩ ngay tới điều gì có thể làm phát ra tiếng động này, ván giường chắc chắn là bị lỏng.

Trong lòng Giang Thành rất tò mò, anh gõ xuống ván giường một cái.
Đúng như anh nghĩ, cái giường này là rỗng bên trong, mà ván giường lại bị rỗng nghĩa là cái này có thể nhấc lên được.
Nghĩ được như vậy Giang Thành vội vàng nói: "Dương Lạc, cậu mau tới đây giúp tôi một chút."
Dương Lạc nghe vậy, đặt những gì vừa mới thu thập được qua một bên, vội vàng lao đến: "Sao vậy? Anh phát hiện được cái gì rồi?"
"Tôi phát hiện ở giữa cái giường này là rỗng ruột mà ván giường lại bị lỏng, rất có thể bên trong này có chứa vật gì đó." Giang Thành vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ cái ván giường.
Dương Lạc đi ra phía trước, nhẹ nhàng gõ hai lần, quả nhiên đúng như Giang Thành nói, ván giường phát ra tiếng vọng rất lớn, trong này chắc chắn là trống không, cũng có nghĩa là có thể mở ra được.
Đúng lúc này, Dương Lạc phát hiện ở mép của ván giường có một khe hở, có thể luồn mấy ngón tay vào.

Dương Lạc không chút suy nghĩ, luồn mấy ngón tay vào khe hở nhẹ nhàng nhấc ván giường lên.


Ván giường thế mà đi chuyển thật.
Giang Thành thấy thế vội vàng đi qua giúp một tay, cuối cùng dưới sức mạnh của hai người ván giường bị nhấc hẳn lên.
Lúc này Lục Hạo nghe được động tĩnh vội vàng đi tới, nhìn thấy Giang Thành và Dương Lạc nhấc ván giường ra hẳn, bên dưới giường có vài thùng giấy lớn.
Giang Thành không suy nghĩ nhiều, vội vàng mang găng tay vào, nhẹ nhàng mở mấy thùng giấy ra, Giang Thành nhận ra thùng giấy ở phòng chứa đồ và những thùng giấy này giống nhau như đúc.
"Trước tiên hãy đem những thứ này ra ngoài." Giang Thành chưa dứt lời đã bắt đầu mang mấy cái thùng giấy dời ra ngoài.
Giang Thành tại nhẹ nhàng lấy ra một con dao nhỏ cắt lớp băng dính bên trên những thùng giấy này, trong chốc lát đồ vật ở trong đều lộ ra.
"Cái này...!Đây không phải là kẹo vitamin mà mẹ của Nựu Nựu đã mua sao?" Dương Lạc lập tức sốc nặng.

Ở trong thùng giấy này chứa đầy loại kẹo vitamin kia.
Đến bây giờ Giang Thành có thể khẳng định, những viên kẹo vitamin chứa virus CVH2-6 này là sản phẩm mới nghiên cứu của Thằng Hề.
Mở những thùng khác ra, bên trong cũng đều là loại kẹo này, Giang Thành phán đoán là bọn chúng trước khi đi đã không kịp xử lý, quá vội vàng nên mới giấu xuống dưới giường năm thùng kẹo vitamin này.
Nhìn thấy những thùng giấy này Giang Thành không biết là nên vui hay nên buồn, nhiều kẹo virus CVH2-6 được sản xuất ra như vậy, cũng có khả năng năm thùng mà Giang Thành và mọi người tìm thấy chỉ là một phần nhỏ.
"Giang Thành, anh nhìn xem trên những thùng này cũng có những ký sinh vật giống bụi bám vào." Dương Lạc tỉ mỉ quan sát nói.
Giang Thành dùng tay nắm một ít thứ bám trên thùng giấy lên xem, đúng là giống với những thứ phát hiện được ở phòng chứa đồ, không phải bụi bình thường.
"Dương Lạc, cậu có thể đánh giá sơ bộ xem đây là vật gì không? Vì sao chúng lại bám trên những thùng giấy này?"
Giang Thành còn phát hiện chúng không chỉ bám trên những thùng giấy mà bám trên cả những hộ nhựa chứa kẹo virus CVH2-6.
"Cái này, tôi bây giờ thật sự không có cách nào đánh giá, nhưng khẳng định không phải bụi bình thường, tôi cần mang về nghiên cứu một chút." Dương Lạc nói xong tiếp tục thu thập những thứ bám trên thùng giấy.
Giang Thành thì lấy ra một hộp kẹo virus CVH2-6, cẩn thận xem xét, phát hiện đóng gói của những hộp này so với hộp mà mẹ của Nựu Nựu mua không giống nhau lắm.
Giang Thành vội vàng trở lại xe, lấy hộp kẹo vitamin mà mẹ của Nựu Nựu đã mua ra anh phát hiện phía trên hộp kẹo mà mẹ của Nựu Nựu đã mua có một cái nhãn dán đơn giản ghi mấy chữ kẹo vitamin còn những hộp kẹo trong thùng giấy vừa phát hiện được thì không có nhãn mác gì, chỉ là một cái hộp trong suốt.
Vậy xem ra những hộp kẹo đó đều mới là bán thành phẩm, chưa có tiến hành đóng dấu nhãn hiệu.

Nhưng nhiều kẹo virus CVH2-6 phát hiện được dưới giường như vậy, có khả năng đó chỉ là một phần nhỏ hay không?
Theo như diễn biến bệnh tình của Nựu Nựu tới bây giờ thì hai hộp kẹo là đủ để cho virus CVH2-6 xâm nhập vào đại não và huyết dịch.

Nhiều kẹo như vậy sẽ giết hại bao nhiêu đứa trẻ đây?

Giang Thành mang số kẹo phát hiện được chuyển lên sau xe, đột nhiên anh phát không thấy Diệp Hồng đâu, anh bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh căn nhà nhưng xung quanh đều trống rỗng, ngoại trừ nơi có cỏ dại um tùm thì là một rừng cây nhỏ, Diệp Hồng sẽ đi chỗ nào đây?
Giang Thành lấy điện thoại di động ra bấm số Diệp Hồng, lại không ngờ điện thoại của Diệp Hồng rơi ở trong xe.

Giang Thành lập tức sợ hãi, có khi nào Diệp Hồng gặp được người nào đó ở đây, xảy ra chuyện gì đó rồi sao?
Lúc Giang Thành đang lo lắng, Diệp Hồng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng anh: "Bên trong điều tra thế nào, có phát hiện thứ gì không?"
"Cô đã đi đâu!" Giang Thành nhìn thấy Diệp Hồng xuất hiện sau lưng mình, lập tức xoa xoa mồ hôi trán: "Nửa ngày không nhìn thấy cô như vậy thật sự là dọa tôi sợ đó."
Diệp Hồng ngẩn người: "Có gì có thể lo lắng chứ, tôi đã là một người trưởng thành." Diệp Hồng nói với Giang Thành nhưng ánh mắt của cô dán lên những cái thùng giấy ở trên xe.
"Trong này là cái gì? Tìm được bên trong căn nhà sao?”
Giang Thành nghe vậy gật đầu: "Bên trong đều là kẹo virus CVH2-6 không có dán nhãn, giống với loại mà mẹ của Nựu Nựu mua được."
Nghe nói như thế Diệp Hồng mở to hai mắt: "Manh mối Phỉ Nhiễm để lại quả nhiên hữu dụng như vậy sao? Ở chỗ này có thể dễ dàng tìm được nhiều kẹo virus CVH2-6 như vậy, nhưng là ai đã giấu số kẹo này ở đây, là Thằng Hề sao?"
"Rốt cuộc bọn chúng làm thế nào biết được tin tức mà vội vàng chạy trốn đây?" Diệp Hồng hỏi.
"Giống như suy nghĩ lúc trước của tôi và cô, bọn chúng nhất định là biết được tin tức từ trong Sở cảnh sát mới vội vàng rời đi như vậy, tôi đoán rằng bọn chúng rời đi khoảng hai đến ba tiếng trước."
Nghe nói như thế Diệp Hồng nhíu mày: "Hai đến ba tiếng trước đó thì bọn chúng nhất định có đủ thời gian để chuyển số kẹo virus CVH2-6 này đi, làm sao còn có thể để lại ở đây?"
Giang Thành cũng không rõ việc này, dù sao trước mắt mà nói dựa theo manh mối mà Phỉ Nhiễm để lại trong bức tranh đã tìm được căn nhà nhỏ này, ở bên trong căn nhà đã phát hiện được có kẹo chứa virus CVH2-6 tồn tại.
Lúc này, Dương Lạc và Lục Hạo từ trong nhà đi ra: "Ở đây không còn thứ gì khác ngoại trừ loại ký sinh vật kia và kẹo virus CVH2-6."
Giang Thành nhẹ gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta trước tiên trở về đội, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta nhanh về nghiên cứu một chút xem thứ bám trên những thùng giấy đó rốt cuộc là gì."
Giang Thành nói xong lập tức lên xe, Lục Hạo và Dương Lạc cũng nhanh chóng theo sau.
Trên đường trở về, Giang Thành nhìn thấy Diệp Hồng bên cạnh im lặng không nói gì, anh nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Vừa rồi lúc chúng tôi điều tra ở bên trong phòng cô đã đi đâu vậy, cô có biết tôi lo lắng như thế nào không?”
"Tôi đi xung quanh xem xét một chút thôi, tới bây giờ tôi vẫn nghi ngờ những âm thanh kim loại va chạm đó.

Nếu như Phỉ Nhiễm thật sự ở trong căn nhà đó vậy xung quanh hẳn là phải có nơi nào đó phát ra loại âm đó."
Diệp Hồng nói, thấy dáng vẻ lo lắng cho mình của Giang Thành trong lòng cô cảm giác ấm áp vô cùng.
"Vậy cô có phát hiện gì không? Thật ra những thùng kẹo virus CVH2-6 được tìm thấy bên dưới ván giường, cô nói xem có khả năng xung quanh căn nhà còn có cơ quan bí mật gì hay không?
Nghe được Giang Thành nói Diệp Hồng xém chút cười ra tiếng: "Anh cho rằng đây là thời cổ đại sao? Cơ quan mật sao? Không ngờ anh hơn ba mươi rồi mà còn ngây thơ như thế."
Giang Thành nghe vậy cười cười.

Không lâu sau, bốn người họ về tới đội cảnh sát hình sự.
Dương Lạc vội vàng lấy những thứ bám trên thùng giấy tiến hành nghiên cứu.
"Chờ một chút Dương Lạc, cậu kiểm tra số kẹo mà chúng ta tìm được trước đi, xem có đúng là chứa virus CVH2-6 bên trong không.”
Dương Lạc nghe vậy gật đầu: "Được, bây giờ tôi lập tức đi kiểm tra." Nói xong, Dương Lạc cầm lấy một hộp trong số đó bắt đầu tiến hành nghiên cứu, chỉ ít phút sau đã có đáp án.
"Có thể xác định được trong kẹo này đúng là có virus CVH2-6."
Nghe Dương Lạc nói Giang Thành không ngạc nhiên gì: "Vậy cậu đi kiểm tra những thứ bám trên thùng giấy xem chúng rốt cuộc là thứ gì."
Bây giờ đã rất muộn thế nhưng Dương Lạc không hề tỏ ý từ chối.

Dù sao cũng càng ngày càng gần mục đích thật sự của Thằng Hề, đã điều tra đến bước này thì tuyệt đối không thể bỏ qua một cơ hội nhỏ nhoi nào, thời gian là vô cùng quý giá.
Quá trình nghiên cứu mất khoảng ba, bốn tiếng, lúc này Dương Lạc mới kéo được cái thân thể mệt mỏi chậm rãi đi ra.

Bên ngoài Giang Thành vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi.
"Giang Thành, sao anh còn chưa về nghỉ ngơi?" Dương Lạc, người đang tự chiến đấu với hai mí mắt của mình, hỏi Giang Thành.
"Tôi không thể để một mình cậu ở đây chiến đấu, cho nên tôi ở chỗ này chờ cậu ra, sao rồi? Có kết quả không?" Giang Thành vội vàng hỏi.
"Kết quả này rất phức tạp." Dương Lạc nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Tôi phát hiện được một thứ, đó là Daturaline."
"Cái gì? Cậu nói trong cái thứ mà chúng ta thu thập được có Daturaline?" Giang Thành lập tức sợ ngây người: “Daturaline không phải là bột màu trắng sao? Sao lại giống với bụi?”
"Tôi không nói tất cả đều là Daturaline, chỉ là bên trong những thứ bám vào thùng giấy có một ít Daturaline, cho nên không có cách nào lập tức đánh giá chúng."
Nghe được chỗ này Giang Thành càng tin chắc rằng Thằng Hề đang sử dụng căn nhà đó làm một nhà kho, mà căn nhà đó lại chính là nơi ở của nghi phạm trong vụ án trước đây.
Cái này đó được gọi là mong giàu sang trong nguy hiểm, chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất? Dù như thế nào Giang Thành cũng không nghĩ đến Thằng Hề sẽ trốn ở đây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.