Ánh nắng mặt trời lầu một vào buổi sáng tinh mơ chiếu rọi vào căn phòng của Giang Thành.
Ánh nắng xuyên qua kẽ hở màn cửa sổ nhộn nhịp tràn ngập trong căn phòng, gian phòng có vẻ bừa bộn lúc này dường như tràn trề sức sống.
Giang Thành lười nhác mở mắt, anh rất lâu rồi không ngủ ngon như vậy.
Đứng dậy bước vào phòng vệ sinh, nhìn người đàn ông râu ria đầy mặt trong gương, Giang Thành có chút không nhận ra chính mình.
Lấy ra dao cạo râu, Giang Thành bắt đầu thuần thục làm sạch gò má mình. Một chút cũng không nhìn ra, đây chỉ là người vừa mới ở độ tuổi ba mươi.
Sau khi rửa mặt, vệ sinh răng miệng xong, Giang Thành nhìn người trong gương, quầng thâm mắt do thức khuya quanh năm suốt tháng mà để lại đã sớm hòa vào vùng mắt của anh. Trêи mặt lộ rõ vẻ trắng bệch của bệnh trạng, sau khi lao lực quá độ, khiến mái tóc có vẻ hơi rối, không biết còn tưởng rằng anh là anh thanh niên văn nghệ theo chủ nghĩa hậu hiện đại.
Thở dài một hơi, nhìn chăm chăm bản thân trong gương, Giang Thành tự mình lẩm bẩm: “Được rồi, đã đến lúc quay về tiếp tục chiến đấu.”
Anh mở nước nóng, hơi nước cuộn cuộn bốc lên khiến cho gương soi chìm vào trong mơ hồ.
Riêng chỉ có ánh sáng trong đôi mắt là không cách nào che đậy được, cho dù là thân ảnh trong gương thì cũng như vậy, đó chính là niềm tin chống đỡ anh bước tiếp.
Sau khi Giang Thành nghỉ ngơi một đêm, trở về cục cảnh sát, nghênh đón anh chính là sức sống mới.
Anh thầm nghĩ, từ khi cùng gã hề giao chiến, dường như chịu ảnh hưởng từ anh, tất cả mọi người trong cục cảnh sát không còn tràn trề sinh lực nữa. Mọi người đều ủ rũ suy sụp, giống như chịu đả kϊƈɦ nào đó.
Thế nhưng hiện tại không giống như vậy, trông bộ dạng thì có lẽ bọn họ sống cũng không quá tệ.
“Đội trưởng Giang, chào buổi sáng.”
Dường như sự thất bại hôm qua chưa từng tồn tại.
Mọi người giống như hoàn toàn tiếp nhận mọi chuyện, hôm nay lại là một ngày hoàn toàn mới.
Giang Thành rất nhanh đã bước đến văn phòng Trương Minh Sơn.
Trương Minh Sơn đã ở đây từ sớm, ông pha một ly tra, cầm lấy tờ báo.
“Ồ, nhanh như vậy đã quay về, tôi còn tưởng cậu phải nghỉ ngơi thêm một ngày đấy?”
“Không cần đâu, tôi ngủ một giấc là quá đã rồi. Ôi, tôi phải đến bao giờ mới thoải mái được như ông đây.” Giang Thành nhìn vẻ mãn nguyện của Trương Minh Sơn nói.
“Thằng nhóc này, cậu đừng có nói ý mà mỉa mai ông già này. Nói đi, có chuyện gì? Tôi đã vất vả một đời, là lúc tận hưởng một chút buổi sáng tinh mơ rồi.”
Giang Thành suy nghĩ hồi lâu rồi nói với Trương Minh Sơn: “Tôi cảm thấy chuyện này chúng ta không thể chỉ đem manh mối đặt trêи người Lưu Dũng, chúng ta nên chia thành ba đường.”
Giang Thành nhìn Trương Minh Sơn gật đầu, lấy một cái ghế, bảo Giang Thành ngồi, đồng thời rót cho anh một tách trà.
“Ừm, cậu nói tiếp đi.”
Giang Thành suy tư một hồi rồi nói: “Trêи tay chúng ta thật ra có ba vụ án chưa được phá giải, thứ nhất là hai cha con Dương Minh Vũ, thứ hai là cái chết của em gái anh ta, thứ ba mới là Lưu Dũng, ba vụ án này tuy rằng có mối quan hệ logic, nhưng theo tôi nghĩ thật ra là ba đường khác nhau.”
“Đặc biệt là Dương Minh Vũ, chuyện này chúng ta vẫn còn chưa làm rõ. Xét từ ý nghĩa nào mà nói, vụ án giết người mà chúng ta từ khi bắt đầu còn chưa kết án, tuy rằng chúng ta biết được hung thủ là cô ta, thế nhưng, thứ nhất chúng ta không biết vì sao anh ta giết người, thứ hai chúng ta không biết anh ta vì sao mà chết.”
Giang Thành với dòng suy nghĩ mạch lạc nhìn Trương Minh Sơn nói, những điều này tựa như nước chảy thành sông tuôn ra từ miệng anh, dường như anh đã trải qua một đêm suy ngẫm.
Thật ra chính trong khoảnh khắc này anh đã hoàn toàn hiểu rõ tình hình vụ án, trước đây, anh đặt hy vọng quá nhiều trêи người Lưu Dũng, đó là vì anh quá mong muốn có được đáp án.
Anh ảo tưởng rằng Lưu Dũng chính là người nắm rõ đáp án, nhưng hiển nhiên, sự thật không phải như vậy.
Trương Minh Sơn gật đầu nói: “Không vấn đề, vậy có cần tôi tăng thêm nhân lực cho cậu không?”
Giang Thành gật đầu đáp: “Ừm, cần, tôi nghĩ kẻ được gọi là gã hề này có hai loại khả năng. Khả năng thứ nhất gã giữ chức vụ quan trọng, sở hữu kênh đặc thù nào đó có thể thu thập thông tin của rất nhiều. Khả năng thứ hai, là một tập thể lớn mạnh.”
Giang Thành tỉ mỉ phân tích với Trương Minh Sơn, Trương Minh Sơn gật đầu: “Tôi cũng tán thành với cách nói của cậu, để cậu một mình giao chiến với gã hề này rất rõ ràng sẽ khiến cậu rơi vào cảnh sai sót của sách lược. Vậy đi, Diệp Hồng, Lục Hạo và cậu thành lập tổ chuyên án, ba người các cậu dẫn dắt một tiểu đội, cũng điều tra ở ba hướng khác nhau này.”
“Ngoài ra toàn bộ cục cảnh sát thậm chí toàn bộ tư liệu mà cậu cần tôi đều sẽ nghĩ cách lấy bằng được, vụ án này, tuyệt đối không được khinh suất, phải suy nghĩ thật thấu đáo, đã có không ít người vì vụ án này mà hy sinh cả tính mạng.”
Trương Minh Sơn hiểu rất rõ, đối mặt với gã hề tuyệt đối không được chùn tay, tuy rằng nhìn thì có vẻ chỉ là quy mô nhỏ, nhưng rõ ràng là một tổ chức, nếu như hành động bí hiểm thế này, giết người diệt khẩu theo từng vòng nối với nhau, giải thích rõ sau lưng nhất định ẩn chứa một bí mật to lớn.
“Được, không vấn đề, nếu đã như vậy, tôi liền đi nói một tiếng với Lục Hạo và Diệp Hồng.”
“Ừm, cậu yên tâm, tôi nhất định dốc hết sức lực giúp đỡ cậu.” Dứt lời đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn Giang Thành ý vị sâu xa nói: “Tôi biết chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến cậu, có lẽ cả đời này cậu cũng không cách nào quên được, nhưng chúng ta với tư cách là cảnh sát của nhân dân thì nhất định phải có sự giác ngộ này.”
"Chúng ta mặc dù hi sinh rất khổ cực, nhưng bảo vệ sự an toàn cho người dân lại càng quan trọng hơn. Chúng ta tuyệt đối không được để Dương Thị và cha con Lưu Dũng như thế liên quan đến vụ án, tôi hi vọng đây là tội ác cuối cùng mà thằng hề gây ra. Cậu hiểu chưa?"
Trương Minh Sơn nhìn người trước mặt, lời nói thành khẩn.
Ông biết động lực thúc đẩy mạnh tới Giang Thành tiếp tục, chính là vì báo thù, và tìm ra sự thật nhưng hiện tại không nên như vậy. Giang Thành càng tiếp cận sự việc càng trở nên phức tạp.
Anh phải học thêm những luân lý đơn giản, và ảnh hưởng thêm những giá trị tích cực đúng đắn, nếu không anh rất có thể giống như lần này, mất phương hướng, lạc lối.
Giang Thành nghe Trương Minh Sơn nói cũng nhẹ gật đầu, nói: "Đúng, quãng thời gian trước tôi quá xem nhẹ công việc tự coi bản thân là trung tâm. Tôi hiểu rõ nhiệm vụ của mình, tôi nhất định sẽ giải quyết vụ án này."
Trương Minh Sơn nhẹ gật đầy, ông đương nhiên tin tưởng cấp dưới của mình.
Từ trong văn phòng Trương Minh Sơn đi ra. Anh lập tức tìm được Diệp Hồng và Lục Hạo.
"Không tệ, hồi phục rất nhanh, tinh thần của cậu trông có vẻ tốt hơn nhiều, cậu nên ngủ đầy đủ, nếu tinh thần không tốt cậu đừng nói là bắt thằng hề, tôi tùy tiện tìm một tên lưu manh cũng có thể đánh cậu ngã xuống rồi." Lục Hạo Nhìn Giang Thành nói.
Mặc dù anh ta không tinh tế được như Diệp Hồng, nhưng anh ta cũng hiểu rõ. Giang Thành luôn luôn gánh vác cực kỳ nhiều công việc, Giang Thành gật đầu một cái nói: "Những công việc trước đây tôi thực sự đã làm hỏng, cho nên lần này tôi cần mọi người cùng nhau một lòng một dạ."
Diệp Hồng gật đầu nói: "Tất nhiên không có vấn đề gì, cậu là đội trưởng của chúng tôi, chúng tôi tất cả đều nghe theo cậu, nói đi, cậu dự định làm thế nào?"
Giang Thành, nhìn bọn họ rồi nói: "Trước đây chúng ta liên tục theo dõi sát sao Lưu Dũng, thật ra chúng ta phát hiện Lưu Dũng căn bản là không có những thứ chúng ta đang khai thác, ngược lại làm làm lãng phí rất nhiều tinh thần và thể lực của chúng ta, nếu chúng ta dời đối tượng tình nghi khỏi cha con Dương Minh Vũ, tôi cảm thấy kế sách của thằng hề là một hòn đá ném chết hai con chim."
"Thứ nhất có thể giết người bịt đầu mối, thứ hai có thể để Lưu Dũng thu hút sự chú ý của chúng ta, cho hắn thêm nhiều thời gian hơn để thực hiện"
Diệp Hồng gật đầu nói: "Ừm, thực sự mặc dù bản thân Lưu Dũng này có rất nhiều bí ẩn, nhưng mà tôi cảm thấy kể cả hành động thằng hề thay hắn trả lại tiền này đều là hỏa mù, nhằm tăng thêm lực lượng điều tra của chúng ta."
Giang Thành, gật đầu nhìn Lục Hạo nói: "Cho nên trong thời gian này, vụ án của Lưu Dũng giao cho cậu toàn quyền phụ trách, cho dù là tiền của anh ta hay lời khai khẩu cung đều do cậu hoàn thành, có vấn đề gì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, cậu dẫn theo Lưu Tĩnh được không?"
Sau khi có đầy đủ nhân lực, Giang Thành sắp xếp xong nhiệm vụ thì vẻ mặt mới trở nên ôn hòa hơn, Lục Hạo trong tay cầm tài liệu tài vụ nói: "Không sao, mấy thứ này tôi nhanh chóng tìm ra cho anh, chẳng qua là vấn đề thời gian, ngược lại các cậu lại vừa đúng lúc rảnh tay xem thêm điểm khác của sự việc."
Giang Thành gật đầu, lại nhìn Diệp Hồng nói: "Hai chúng ta tập trung vào theo dõi Dương Minh Vũ và bố của hắn. Cậu phối hợp với Dương Lạc tiến hành kiểm tra thi thể Dương Minh Vũ, điều tra rõ ràng, Dương Minh Vũ rốt cuộc là chết vì nguyên nhân gì."
Diệp Hồng gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Sau đó Giang Thành giải thích nhiệm vụ của mình: "Tôi tiếp tục đi khảo sát, tiến hành liên hệ với luật sư của Dương Minh Hạo, đến nhà ông ta kiểm tra những dấu vết để lại, tôi phải hiểu rõ cuối cùng thì Dương Minh Hạo biết những gì mới bị giết chết."
Giang Thành dễ dàng sắp xếp nhiệm vụ, mạch suy nghĩ cũng lập tức trở nên rõ ràng, hồi tưởng lại toàn bộ vụ án, Mặc dù Dương Minh Vũ có liên quan đến một vụ án giết người, nhưng vụ án giết người này có thể cùng với vụ án thằng hề không có liên quan.
Nhưng bản thân Dương Minh Vũ chắc chắc có nắm giữ thông tin quan trọng liên quan đến thằng hề, cuối cùng nói cho Dương Minh Hạo biết, việc này dẫn đến việc hai cha con bị giết người bịt đầu mối.
Còn Lưu Dũng chỉ là công cụ giết chết Dương Minh Hạo mà thôi, cho nên cái chết của Dương Minh Vũ thật ra cực kỳ quan trọng, hiểu rõ nhưng việc này. Như vậy đối với bọn họ mà nói, toàn bộ đều trở nên đơn giản.
Giang Thành đứng dậy đối diện Diệp Hồng và Lộc Hàm nói: "Công việc trước đây tôi có chút lo lắng, cho nên tôi hi vọng sau này khi trong quá trình điều tra khi có vấn đề gì xảy ra, ba người chúng ta cũng sẽ trao đổi với nhau, nhất định phải đảm đảm bảo thúc đẩy tốt nhiệm vụ."
"Về sau, phát hiện ra tôi hoặc tôi phát hiện ra các cậu có vấn đề gì nhất định phải nhắc nhở, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục giải quyết hết tất cả những vụ án xảy ra trước đó, chúng ta nhất định phải chú trọng chuyện này, thằng hề dứt khoát đang dự tính làm một việc gì đó rất khủng khϊế͙p͙."
Diệp Hồng và Lục Hạo đứng lên nói: "Yên tâm đi, chúng ta đợi ngày này lâu rồi, đồng lòng có thể làm chúng ta có thêm động lực tiếp tục."