Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 5: Cuộc thẩm vấn bị cản trở



Giang Thành nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tôi hứa với ông.” Dù sao anh cũng làm bố, chỉ là mười mấy năm nay không làm tròn trách nhiệm của người bố.

Dưới sự dẫn dắt của hiệu trưởng, hai người đã tìm được giáo viên chủ nhiệm của Nhậm Kiều. Cô ấy vẫn đang đứng lớp, không khí lớp học vô cùng sôi động, học sinh cũng rất quan tâm đến lớp học của cô ấy.

Hiệu trưởng gật đầu nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này, Giang Thành nhìn thấy vẻ mặt trông rất yêu ái.

Chẳng lẽ cô giáo chủ nhiệm có quan hệ gì với hiệu trưởng?

Chuông tan học vang lên, cô giáo chủ nhiệm bước ra khỏi lớp học, cô ấy còn trẻ và trông lịch sự, giống như một cô chủ nho nhã, gia giáo xuất thân từ gia đình có học thức lâu đời.

Mấy người chào hỏi nhau rồi đến văn phòng hiệu trưởng, qua giới thiệu mới biết cô chủ nhiệm chính là con gái của hiệu trưởng, họ Lý, thảo nào biểu hiện của hiệu trưởng vừa rồi lại như vậy.

Không có nhiều thông tin hữu ích từ thầy hiệu trưởng, nhưng có một điều khiến Giang Thành rất khó hiểu.

Bất kể trong hoàn cảnh nào cũng không gọi điện được cho bố mẹ Nhậm Kiều, kể cả mấy ngày nay Nhậm Kiều không đến lớp, bọn họ cũng không thể gọi điện được.

Sau khi sao chép hồ sơ của Nhậm Kiều trong kho lưu trữ của trường thì cả hai định rời đi, nhưng Dương Lạc đã dừng lại khi họ vừa bước đến cổng trường.

Dương Lạc sửng sốt nhìn Giang Thành, anh ta nói: "Tôi nhớ rằng trường cấp hai của thành phố là trường nội trú. Vậy chắc Nhậm Kiều ở ký túc xá trong trường. Chúng ta có nên đến ký túc xá của cô ấy để kiểm tra không?"

Giang Thành nghe vậy vỗ đầu, cười nói: "Xem ra hôm nay đưa cậu tới đây cũng có lợi ích."

Nói xong, bọn họ đến văn phòng của bác quản lý ký túc xá, sau một loạt thủ tục, bác quản lý ký túc xá đưa Giang Thành đến ký túc xá của Nhậm Kiều.

Sau khi kiểm tra giường của Nhậm Kiều, nhưng không tìm thấy gì, Dương Lạc lập tức lấy một cuốn sách ra đọc và nói: "Bọn trẻ bây giờ thực sự chịu rất nhiều áp lực. Tôi không thể làm được bất kỳ câu hỏi nào ở trêи đây."

Anh ta tự cười nhạo mình tiện tay lật vài trang rồi định đặt cuốn sách xuống, nhưng tìm thấy một bức ảnh khiến anh ta sững sờ ngay lập tức.

Bức ảnh này là người đàn ông trong camera giám sát lần trước.

Sau khi đưa bức ảnh cho Giang Thành xem, dường như cả hai đã phát hiện ra điều gì đó.

Sau khi chào tạm biệt bác quản lý ký túc xá, cả hai rời khỏi trường.

Giang Thành lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Hồng.

Cuộc gọi đã được kết nối!

"Mấy người đang ở đâu?"

"Trêи đường trở về đồn cảnh sát."

"Còn người thì sao?"

Diệp Hồng liếc người ngồi sau nói: "Đã lên xe, khoảng mười phút nữa chúng tôi sẽ đến sở cảnh sát."

"Được rồi, gặp ở sở cảnh sát."

Giang Thành cúp điện thoại, cùng Dương Lạc lên xe, Dương Lạc bực bội nhìn anh, mười ngàn con ngựa đang gào thét trong lòng.

Mời một bữa ăn tối đâu rồi? Đây rõ ràng là trở về đồn cảnh sát? Rõ ràng là đang lừa tên ngốc.

Giang Thành cười nói: "Cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt oán giận này. Tôi có nhớ tới bữa cơm của cậu. Nhưng việc quan trọng là phải phá vụ án. Hôm khác mời đi ăn cơm."

"Hôm khác? Khi nào là hôm khác, ngày ba mươi hai?"

Cả hai cười thầm với nhau không nói nên lời.

Mười phút sau, anh đến đồn cảnh sát, Giang Thành vừa vào cửa thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở chỗ của anh, dáng vẻ của anh ta giống với bức ảnh anh tìm thấy ở chỗ Nhậm Kiều.

Anh đi lên và chào hỏi một tiếng.

"Xin chào, tôi là Giang Thành, đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục thành phố."

"Xin chào, Dương Minh Vũ!"

"Anh không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ có một vụ án muốn tìm anh tìm hiểu một chút."

Dương Minh Vũ cười và nói: "Tôi không lo lắng, dù sao nhiệm vụ của mỗi công dân là phối hợp với các quan chức nhà nước."

Nói xong Giang Thành dẫn Dương Minh Vũ đi vào phòng thẩm vấn.

Dương Minh Vũ ngồi trêи ghế nhìn xung quanh rồi nhìn Giang Thành nói: "Cảnh sát, anh có nhầm lẫn gì không? Tôi chỉ đến để hợp tác điều tra, không phải nghi phạm. Anh có thể biến chuyện nhỏ thành chuyện to mà đưa tôi tới phòng thẩm vấn."

Giang Thành cười một tiếng nói: "Có phải nghi phạm hay không lát nữa sẽ biết."

Anh lấy bức ảnh của người chết ra và hỏi: "Anh đã gặp người này chưa?"

"Gặp rồi!"

Câu trả lời của Dương Minh Vũ rất dứt khoát khiến Giang Thành cảm thấy khó hiểu, đây hoàn toàn là không để lộ gì.

"Anh nói đã gặp vậy thì gặp ở đâu?”

"Nhà của tôi!"

Có một tin tức cực kì nghiêm trọng, tại nhà của anh ta ư? Đây rốt cuộc tình huống như thế nào.

Giang Thành ổn định tâm trạng, tiếp tục hỏi: “Vậy anh gặp vào lúc nào?”

Dương Minh Vũ hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt toát ra vẻ chán ghét và phản cảm, nhìn Giang Thành cười khẽ một tiếng nói: “Nếu tôi nói cô gái này là em gái của tôi thì anh có tin không?”

Cái gì? Em gái, làm sao có thể? Nói đùa cái gì vậy, nếu như chứng minh được chuyện này là thật thì hiềm nghi của Dương Minh Vũ cũng sẽ tạm thời bị loại bỏ, đồng thời việc Nhậm Kiều lưu lại tấm hình kia cũng có thể giải thích được.

Nhẹ nhàng nói thầm bên tai Diệp Hồng mấy câu, Diệp Hồng khẽ gật đầu đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Về sau Giang Thành hỏi: “Lần cuối cùng anh gặp cô ấy là vào lúc nào?”

Dương Minh Vũ suy nghĩ rồi nói: “Hình như là vào buổi tối bốn ngày trước, tôi về nhà thì nhìn thấy trong nhà của chúng tôi lại có thêm một cô gái, dường như rất quen thuộc với nhà của chúng tôi.”

“Về sau tôi hỏi bố, đây rốt cuộc là chuyện gì? Kết quả lão già ấy lại nói đây là em gái tôi, muốn tôi về sau đối tốt với cô ta một chút.”

Nói tới đây, Dương Minh Vũ cười khẩy, cảm xúc rõ ràng dao động rất lớn, một lát sau Dương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh kể cho Giang Thành nghe một câu chuyện cũ.

Đó là khi anh ta còn bé, mẹ mắc bệnh qua đời, lúc ấy anh ta còn nhỏ, bố của anh ta cũng không quan tâm đến anh ta, ở bên ngoài còn có nhân tình. Anh ta rất tức giận, từ đó liền có ấn tượng xấu với bố của mình.

Bây giờ xem ra quan hệ của Dương Minh Vũ với bố của anh ta cũng không tốt lắm.

Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay Dương Minh Vũ, nói: “Chiếc nhẫn đó của anh có thể cho tôi mượn nhìn xem được không?”

“Đương nhiên có thể.”

Nói xong Dương Minh Vũ tháo chiếc nhẫn từ trêи tay mình xuống đưa cho Giang Thành, cũng vào lúc này con mắt Giang Thành giống như nhận thấy gì đó, chỉ là không nói ra.

Nhìn thứ đồ giả trái tim hồng tinh vi ở trong tay, nói: “Thứ này được làm thật tinh tế, anh mua từ lúc nào vậy?”

“Đây không phải đồ tôi mua, là của mẹ tôi, từ sau khi mẹ qua đời, tôi luôn mang cái này trêи tay, không hề lấy xuống.”

Giang Thành trầm ngâm nhìn chiếc nhẫn trong tay, lại nhìn sang Dương Minh Vũ. Dựa vào nét mặt của anh ta không nhìn ra bất cứ mánh khóe gì, trong lòng không khỏi có chút hiếu kì, rốt cuộc tố chất tâm lý của thằng nhóc này mạnh đến cỡ nào.

Người bình thường tiến vào phòng thẩm vấn, cho dù không có vấn đề gì thì ít nhiều đều sẽ có chút biểu hiện khác thường, trái lại Dương Minh Vũ lại không có một chút bất thường nào.

Ngược lại anh ta quá mức bình thường khiến Giang Thành cảm giác được đây chính là một việc nan giải.

“Trêи người thi thể có một vết thương có hình dạng nhìn rất giống vật này, chúng tôi cần đem cái này của anh đi xét nghiệm cắt lớp.”

“Chỉ cần mấy người không làm hư, muốn làm gì đều được, nhưng mà lúc tôi rời đi anh phải trả lại cho tôi.”

Cũng vào lúc này, Diệp Hồng đã ra ngoài trước đó bước vào, thấp giọng nói vài câu bên tai Giang Thành, sau đó khóe miệng Giang Thành lộ ra nụ cười.

Mà sau khi Dương Minh Vũ nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này, trêи mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ bối rối, thế nhưng một chút bối rối này rất nhanh chóng được che giấu đi, không ngờ rằng Giang Thành lại phát hiện được điều này.

Anh khẽ cười nói: “Anh Dương, tôi có việc này muốn nói với anh, anh và thi thể không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, bố anh đang lừa anh.”

Nghe nói như thế, trêи mặt Dương Minh Vũ không hề lộ vẻ kinh ngạc, có vẻ như đã biết từ lâu, nhìn Giang Thành một chút rồi nói: “Không phải mấy người trực tiếp hỏi tôi chuyện này là được rồi sao? Tại sao còn để cho người khác kiểm tra làm gì, thêm nhiều phiền phức.”

“Nói như vậy anh đã biết chuyện này?”

“Biết chứ.”

Nghe vậy, Giang Thành tức giận thầm mắng, khốn kiếp, bị tên nhóc con này đùa nghịch. Rừ sau khi đi vào anh ta bắt đầu phát ra tín hiệu đây là em gái của bản thân, mình liền bị tên nhóc này nắm mũi dẫn đi.

Cũng ngay tại lúc này cửa phòng thẩm vấn bị gõ, một nhân viên cảnh sát tiến về phía Giang Thành nói: “Đội trưởng, có người đến yêu cầu đưa Dương Minh Vũ đi.”

Giang Thành để Diệp Hồng tiếp tục thẩm vấn còn mình thì đi vào sảnh trước, nhìn thấy đó là chủ nhiệm Dương, người đã làm khó không cho người của mình điều tra hồ sơ của bệnh viện.

Nghe đồng nghiệp kể mới biết, chủ nhiệm Dương này chính là bố của Dương Minh Vũ.

Mà đứng bên cạnh Dương Minh Hạo là một người ăn mặc cực kì chỉnh tề.

Sau khi thấy Giang Thành đi tới thì chậm rãi đi lên trước, trêи mặt còn mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nói: “Đội trưởng Giang, tôi họ Lưu, là luật sư của công ty luật Kim Thuẫn, lần này tới đây là được người ủy thác, muốn đưa đương sự Dương Minh Vũ của tôi đi.”

“Luật sư Lưu, thật là ngại quá. Dương Minh Vũ có liên quan đến một vụ án của tôi, bây giờ anh vẫn chưa thể dẫn anh ta đi được.”

“Nhưng những gì tôi nghe được là phía cảnh sát chỉ muốn đương sự của tôi cung cấp thông tin thay vì triệu tập đương sự của tôi. Đồng thời, không có bằng chứng trực tiếp hoặc gián tiếp chỉ ra đương sự của tôi có liên quan đến vụ việc và đương sự của tôi cững không phải là nghi phạm, các anh không có quyền giam giữ."

Giang Thành nghe đến đó khẽ cười nói: “Thật là ngại quá luật sư Lưu, bây giờ thì đã có rồi.”

Nói xong liền đem chiếc nhẫn lấy từ trong tay Dương Minh Vũ ra, mà Dương Minh Hạo đang ngồi cách đó không xa vừa nhìn thấy vật nằm trong tay Giang Thành lập tức đứng lên.

Quan sát xung quanh một lúc, nhận thấy không ai phát hiện mình mới chậm rãi ngồi xuống, chỉ là ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào vật trong tay Giang Thành.

Luật sư Lưu nhìn chiếc nhẫn kia, cười khẽ nói: “Đội trưởng Giang có từng kiểm tra qua chưa? Theo tôi được biết, đương sự của tôi chỉ mới tiến vào cục cảnh sát khoảng nửa tiếng, trừ đi thời gian hỏi thăm, bây giờ anh muốn làm kiểm tra với chiếc nhẫn này e là không đủ thời gian, vật này chắc không được tính là chứng cứ gì đúng không?”

Nói đến đây, ánh mắt Giang Thành chuyển dời đến cửa phòng thẩm vấn. Một giây sau, Diệp Hồng bước ra từ trong phòng thẩm vấn, còn dẫn theo Dương Minh Vũ, từ xa xa lắc đầu với Giang Thành, bày tỏ không hỏi ra được điều gì.

Giang Thành cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn luật sư Lưu nói: “Được thôi, nếu luật sư Lưu đã nói như vậy, tôi cũng không thể nói thêm gì, các anh có thể đưa người đi đi. Nhưng vật trong tay tôi cần phải giữ lại, chúng tôi cần làm xét nghiệm.”

Nghe được lời này của Giang Thành, Dương Minh Hạo đang ngồi cách đó không xa rốt cuộc không nhịn nổi, bước nhanh về phía trước tức giận nói: “Không thể được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.