Vài Lần Hồn Mộng

Chương 20



   Cửu Man xoay chuyển thân mình ở trong không trung, chín đầu rồng cùng lúc kêu dài. Tiếng kêu này như tiếng khóc, giống như khiến cho trời đất cùng đau buồn.

            Tử Ly nhíu mày, tức khắc chợt lóe ra một tầng ánh sáng mỏng quanh mọi người, lập tức sau đó tan biến mất không dấu vết.

            Nhược Nhất liều chết mà che lỗ tai lại, nàng vốn tưởng rằng tiếng thét kéo dài này như thế nào cũng có thể làm nàng chấn động đến hộc máu, lại không nghĩ rằng, ngược lại lần này nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

            Trong lòng Nhược Nhất sáng tỏ nhất định là có người giúp đỡ, nàng theo bản năng nhìn lại phía sau, muốn tìm kiếm bóng dáng của người mặc đồ đen che mặt, nhưng là lại không thu hoạch được gì.

            Ẩn nấp rồi sao? Nhược Nhất oán hận nghĩ: như thế này thì ngươi phải đi ra!

            Bây giờ Cửu Man hiện nguyên chân thân, còn chưa thể hóa thành người hình, chứng minh yêu lực của hắn còn chưa khôi phục, hiện tại chính là lúc suy yếu. Nhưng mặc dù Cửu Man còn suy yếu, muốn tiêu diệt ba người một yêu bọn họ cho dù không cần yêu lực, chỉ dựa vào thân mình đè chết bọn họ cũng dư sức. Càng không nói đến yêu lực của hắn vốn có thể so sánh ngang với Thương Tiêu, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bọn họ với Cửu Man hoàn toàn không phải là đối thủ cùng cấp bậc!.

            Lại nói, bây giờ nó ở  lại Anh Lương Sơn không đi, một mặt có lẽ là bởi vì Vân Chử quả thật giữ chân hắn lại đây, mặc khác cũng có thể là hắn ở nơi này kiếm ăn, khôi phục thể lực. Nếu là như thế Cửu Man nếu theo dõi bọn họ, muốn ăn luôn bọn họ, chỉ sợ là một người cũng chạy không thoát.

            Hiện tại Tầm Thường Cung không phái người đến diệt yêu, lại không có thời gian xin Anh Lương Chủ giúp đỡ, đại quân yêu tộc lại ở ngoài ngàn dặm.

           ...... Cho nên, lại chỉ có thể tự cứu mình sao?

            Nhược Nhất cảm thấy thực vô lực, hiện tại nàng đối mặt chính là yêu thú thượng cổ, là tên gia hỏa bị thần phong ấn. Nàng không thể đá vào căn rễ con cháu của hắn, càng không có biện pháp phun nước bọt vào mắt hắn. Cùng xuất hiện với hắn, lúc trước có hắc xà tinh kia cùng quái vật đầu người thân ngựa quả thực tựa như loài sâu bọ nhỏ nhoi không đáng nhìn đến.

            Hiện giờ là tử cục[1].

            Nếu là Thương Tiêu ở đây có lẽ có thể xoay thế cục. Nhưng Thương Tiêu mới phá vỡ phong ấn không lâu, lực phong ấn trong cơ thể chưa giải, nếu lúc này cứng rắn đối đầu với Cửu Man, nhất định sẽ dẫn dắt ma khí trong thân thể  hắn ra. Đến lúc đó Cửu Man có thể bị xé đến tan xương nát thịt, nhưng làm thức tỉnh một ma vương thì lại mất nhiều hơn được......

            Mà Nhan Nhược Nhất, cho tới bây giờ cũng không dám lấy Thương Tiêu đem ra đánh cuộc.

            Nên làm thế nào cho đúng?

            “Thiên Tố......” Vân Chử hôn mê mơ mơ màng màng gọi. Miệng không ngừng trào ra máu tươi, làm cho người ta thấy kinh hãi. Nghĩ nhất định là do dây dưa đấu pháp cùng với Cửu Man nên bị nội thương nặng.

            Lúc này Thiên Tố đã khóc đến nỗi mặt tràn đầy nước mắt, bàn tay nắm tay của Vân Chử không ngừng run run, vừa nói: “Ta đây, ta đây.” Cũng không quản Vân Chử có thể nghe được hay không.

            Trong lòng Nhược Nhất vừa mang theo nỗi buồn đau xót, vừa lại hơi hơi có chút vui vẻ, dù sao Thiên Tố không có tin nhầm người. Trong lòng Vân Chử nhất định là có nàng ta. Hơn nữa sợ đã cắm rễ sâu đến ngay cả chính Vân Chử cũng không có cách nào tưởng tượng nỗi.

            Thiên Tố làm như nghĩ tới cái gì, đột nhiên lau dòng nước mắt, cúi đầu nhìn Vân Chử trước mặt, Nhược Nhất thấy một cái gì đó phát sáng chầm chậm từ miệng Thiên Tố phun ra.

            Nhược Nhất kinh hãi: “Không được!”

            Nội đan yêu quái có liên quan đến tính mạng của yêu quái, mất đi nội đan, không chỉ có tu vi mất hết, lại sẽ làm giảm tuổi thọ của bọn họ, làm cho bọn họ còn già nhanh hơn so với loài người, chỉ qua mấy tháng, sẽ bị khí kiệt mà chết. Lúc này Thiên Tố nếu đem nội đan cho Vân Chử, như vậy mạng của Vân Chử sẽ dính kết với nội đan, cuối cùng không thể rời khỏi viên nội đan này.

            Nói cách khác, nếu Vân Chử sống, Thiên Tố nhất định sẽ chết trong vòng mấy tháng nữa.

            Nhược Nhất nghĩ muốn tiến lên giữ Thiên Tố lại, Tử Ly lại đưa một tay ra chặn ngang, nói: “Bây giờ không thể chạm vào nàng ta.”

            “Nhưng mà......” Nhược Nhất trơ mắt nhìn thấy Thiên Tố phun nội đan tỏa ra ánh sáng dịu mỏng như nước từ từ tiến vào cơ thể của Vân Chử. Nội đan của nàng ta cũng giống như tình yêu thương dịu dàng mà cứng cỏi của nàng ta dành cho Vân Chử.

            Máu trên người  Vân Chử cũng từ từ ngừng chảy ra, sắc mặt Thiên Tố lại tái nhợt đến trong suốt, nàng ta lau máu và mồ hôi trên thái dương cho Vân Chử.

            “Làm sao bây giờ đây?” Thiên Tố khàn giọng nói:

            “Bây giờ ta thật hy vọng chàng đừng thích ta mới tốt.”

            Ánh mắt của Nhược Nhất đau xót, vội dùng sức chớp mắt, ép buộc mình thu dòng lệ trở vào. Hiện tại không phải lúc bi thương. Phải nghĩ biện pháp diệt trừ Cửu Man. Nếu không bọn họ ai cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này.

            Thế nhưng một yêu quái to lớn như vậy, cho dù nàng xông lên liều mạng với hắn cũng không thể gây ra một chút thương tổn nào cho hắn nha!

            “Cửu Man trời sinh mắt mù mà hành động cực kỳ chậm chạp.” Ngay tại lúc Nhược Nhất cảm thấy nghĩ mãi không ra là lúc Tử Ly bỗng nhiên nói: “Lợi dụng hai điểm này có thể giết chết nó.”

            Nhược Nhất hơi kinh hãi, càng cảm thấy tò mò về Tử Ly. Nhưng là nàng hiểu được, hiện tại tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng việc giết Cửu Man. Vì thế nàng thu hồi biểu hiện của mình, nghiêm mặt nói: “Hiện tại Vân Chử, Thiên Tố tất nhiên là không thể chiến đấu với Cửu Man, mà hai người ngươi và ta, ai có bản lãnh đằng vân giá vũ một bước bay lên trời xanh, giết chết Cửu Man đang bay trên trời?”

            Tử Ly không nói chuyện, quay đầu đến nhìn thẳng Nhược Nhất, trong đôi mắt sắc thế nhưng lại hàm chứa một chút cảm xúc giống như đau lòng bi thương lại giống như mỉa mai.

            Nhược Nhất sửng sốt ngây người, nàng nhớ rõ, một lần cuối cùng lúc cãi nhau với Thương Tiêu, trong ánh mắt của hắn cũng có thần sắc như vậy. Trong lòng đột nhiên sinh ra một tia chua sót khó hiểu, Nhược Nhất theo bản năng nghĩ muốn mở miệng giải thích, rồi lại không biết lời nói vừa rồi của mình có chỗ nào sai.

            Nụ cười trào phún bên môi ngày càng sâu, Tử Ly quay đầu nhìn Cửu Man xa xa, giọng nói sâu kín phảng phất giống như tự phương xa truyền đến: “Nhan Nhược Nhất, nàng thật sự chưa phát giác ra điều gì sao?”

            Phát hiện cái gì? Nhược Nhất giật mình.

            Tử Ly đạp mạnh một bước về phía trước, độ ấm quanh thân đột ngột giảm xuống. Nhược Nhất trừng lớn mắt, chỉ thấy Tử Ly phút chốc bay lên trời, ở phía sau hắn chậm rãi kéo dài ra hai vệt sáng màu sáng trắng, quấn quít lấy bóng dáng của hắn đánh nhanh về phía Cửu Man.

            Dòng khí mang yêu lực cường đại cuồn cuộn nổi lên làm cho Nhược Nhất lảo đảo, phải bước mấy bước về phía trước, suýt nữa ngã sấp xuống.

            Tử Ly là yêu quái?

            Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn lại, xem ra Tử Ly chẳng những là yêu quái, còn là một yêu quái cực kỳ lợi hại!

            Cột sáng màu trắng kia dừng lại ở chỗ Cửu Man, một mũi nhọn màu trắng hiện lên, chỉ nghe “Ca ca” vài tiếng vang lên, như làtiếng hai cột băng va chạm vào nhau, nhất thời trên không trung một mảnh sương mờ màu trắng. Xen lẫn trong đó, là tiếng thét dài không ngừng của Cửu Man, làm chấn động trái tim sợ hãi của Nhược Nhất.

            Trong lòng của nàng tự biết lúc này mình có vội cũng không giúp ích được gì, điều duy nhất có thể làm đó là làm trống khoảng đất bên dưới để Tử Ly yên tâm chiến đấu.

            Sắc mặt của Thiên Tố tái nhợt đang che lỗ tay của Vân Chử, mà trong đôi mắt của mình sớm đã sung huyết, thậm chí nơi khóe mắt chảy ra  huyết lệ. Nhược Nhất ngăn chặn sự đồng tình trong lòng, tiến lên vỗ vỗ lưng của Thiên Tố: “Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta tới nơi phía trước tìm chỗ trốn!”

            Thiên Tố bảo vệ Vân Chử không chịu nhúc nhích: “Hắn bị thương nặng không thể di chuyển.”

            Câu nói còn chưa xong, trên không trung rơi xuống một vật nặng, Nhược Nhất sợ tới mức ôm đầu tán loạn, tìm một mảnh gỗ nát vụng, chật vật trốn ở phía sau.

            Sau một trận âm thanh thất linh bát lạc, Nhược Nhất quay đầu đi tìm bóng dáng của Thiên Tố và Vân Chử, chỉ thấy một tảng băng thật lớn rơi xuống tạo một cái hố to thật sâu, bắn ra vô số hòn đá nhỏ bay về phía bốn phía. cả người Thiên Tố dường như đếu phủ lên trên người Vân Chử, nàng che chắn cho hắn tránh khỏi đất đá bay đến.

            Nhược Nhất thấy phía sau lưng Thiên Tố bị cắt rất nhiều vết máu, màu áo trắng từ từ thấm ra rất nhiều máu, nóng vội vô cùng, hét lớn: “Đứng ở nơi đó sớm hay muộn sẽ bị đá rơi trúng, nhẹ nhàng chuyển hắn một chút sẽ không dễ dàng chết như vậy! Không xa, ít nhất có thể tìm tảng đá để ẩn náo!”

            Thiên Tố khó khăn lắm mới bò lên khỏi người của Vân Chử. Nàng cắn răng chịu đựng đau đớn nhìn gương mặt đang hôn mê của Vân Chử, nói: “Chàng không dễ dàng chết như vậy. Ta biết, chàng luôn luôn là người cứng cỏi, chàng nhất định sẽ không chết.”

            Nhược Nhất ngẩng đầu xem xét liếc mắt lên bầu trời một cái, sương mù đã tản ra, Tử Ly không biết đi nơi nào, chín đầu của Cửu Man bị dính vào một khối băng thật lớn, cho dù nó giãy dụa như thế nào cũng không thể làm khối băng vỡ vụn.

            Một thân áo giáp như núi của Cửu Man vốn chính là rất nặng, mà nay còn có thêm một khối băng lớn như vậy nữa, lại càng cực kỳ nặng, kéo chính đầu của nó rơi xuống, cuối cùng rơi xuống một thung lũng nhỏ xa xa.

            Nhược Nhất vừa quát: “Có nội đan của nàng, hắn không dễ dàng chết như vậy, thừa dịp lúc này chúng ta đi thôi!” Thiên Tố cố hết sức nâng Vân Chử dậy đi về hướng Nhược Nhất, Nhược Nhất xoay người đi phía trước dò đường, tìm kiếm một nơi có thể ẩn náo.

            Trước khi rời đi, Nhược Nhất nhịn không được quay đầu nhìn về khe núi bụi đất mù mịt kia, nàng nhìn thấy một chút ánh sáng màu trắng loáng thoáng lóe sáng trong đám bụi mờ.Cắn chặt răng, cuối cùng nàng chạy về hướng rừng núi phía xa.

            Trong đám bụi mờ, Cửu Man từ từ ngừng giãy dụa, chín đầu đồng thời mở miệng nói: “Cửu Vĩ Hồ tiểu nhi.” Âm sắc mặc dù già nua khàn khàn, nhưng thanh như tiếng chuông lớn, tuyên truyền giác ngộ, khí phách lộ ra ngoài, khiến lòng người khiếp sợ, “Vì sao cản trở lão phu.”

            Hào quang rút đi, quần áo người nọ bị gió mạnh thổi bay phần phật, tóc trắng như tuyết bị làn gió trêu đùa có chút rối loạn, thế nhưng hình dáng của hắn lại sừng sững như núi, vững vàng, phong thái tuyệt đỉnh vô song.

            “Nhanh chóng thu hồi pháp thuật, lão phu tha chết cho ngươi.”

            “Cửu Man.” Thương Tiêu hơi hơi mở miệng nói, “Cửu Châu ngày nay không còn là Cửu Châu để cho đại yêu tộc các ngươi hoành hành, mảnh đất dưới chân ngươi, là lãnh địa của yêu tộc do Cửu Vĩ Bạch Hồ ta thống trị. Thượng cổ yêu thú, vốn không nên xuất hiện trở lại.”

            “Cửu Vĩ Bạch Hồ.....” Cửu Man bỗng nhiên cười to, “Ha ha ha ha, hay cho một Cửu Vĩ Bạch Hồ, kết cục lại để cho ngươi chiếm được tiện nghi. Tiểu nhi tên gì?”

            “Tự đi hỏi quỷ sai đi.”

            Rốt cục Nhược Nhất tìm được  một sơn động. Nơi đây cách chỗ của Cửu man cũng rất gần, thế nhưng sắc mặt Vân Chử  quả thật rất tái nhợt, trong lòng Nhược Nhất có chút không yên, rõ ràng gần đây chỉ có chỗ này để trốn.

            Thiên Tố vừa mới để Vân Chử xuống, chính mình choáng váng, ngã ngồi ở bên cạnh. Nhược Nhất lo lắng nhìn nàng ta, lại lo lắng nhìn về hướng cửa động.

            Từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy không an tâm được. Tử Ly cho dù lợi hại hơn nữa, thế nhưng đối phương dù sao cũng là yêu thú thượng cổ ......

            Thương Tiêu sẽ hỗ trợ không? Nhược Nhất suy nghĩ, hẳn là sẽ làm, dù sao nàng vẫn cảm thấy được Tử Ly và Tiêu Thương có mối quan hệ với nhau, tuy rằng lần trước ở trận đại chiến hắc xà tinh biểu hiện của bọn họ là thù địch nhiều hơn là hữu nghị.

            “Nhược Nhất.” Thiên Tố bỗng nhiên nói, “Không cần phải lo lắng cho chúng ta, động này mặc dù gần, nhưng rất bí mật. Ta thì sẽ bảo vệ Vân Chử, nàng nên đi giúp Tử Ly đi.”

            Nhược Nhất sửng sốt, ngỡ ngàng nói: “Ta?” Bỗng nhiên cười tự giễu, “Ta ngay cả giết một con gà cũng phải gào to hết nửa ngày, sao có thể giúp đỡ hắn đây, ngược lại thành ra liên lụy hắn.”

            Thiên Tố nghe xong lời này lại sửng sốt, suy nghĩ  nửa ngày nói: “Nhược Nhất tội gì tự hạ mình, dựa vào năng lực của nàng, nhất định là có thể giúp đỡ.”

            “A, có khi ta có chút mưu ma chước quỷ, thế nhưng đối phó yêu thú như vậy thật sự bất lực.”

            “Nhược Nhất.” Thiên Tố im lặng trong chốc lát nói, “Chẳng lẽ, nàng không biết nàng có được sức mạnh gì sao?”

            Nhược Nhất đột nhiên giật mình. Thiên Tố cười khổ một tiếng, lại nói: “Nhược Nhất quả nhiên là người thập phần may mắn, nàng thế nhưng trong vô tình đạt được năng lực mà ngay cả bản thân cũng không biết, thật là may mắn.”

            Năng lực......

            Nàng có thể có năng lực gì?

            Ấn ký sau gáy hơi hơi phát lạnh, Nhược Nhất bỗng nhiên nhớ tới lần trước lúc Thương Tiêu cắn nàng có cảm giác như có một dòng khí quái dị tràn vào cơ thể. Có thể nào là khi đó Thương Tiêu đã làm cái gì?

            Thế nhưng Vũ La rõ ràng nói, ấn này sẽ chỉ làm cho thể chất của người bị ấn ký tốt hơn mà thôi, làm sao có năng lực lớn mạnh gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.