Những tình cảnh hỗn loạn xẹt qua trong đầu, cơn gió cơ hồ xé rách nàng, đánh lên người như thanh kiếm sắc cắm phập vào nước, một trận giãy giụa hốt hoảng.
Tiếp theo nàng liền mất đi ý thức
Khi nàng lần nữa tỉnh lại, bên tai là tiếng kêu an tĩnh của côn trùng, những gì thấy được chính là một đám lửa chiếu sáng màn đêm như minh nguyệt. Bên ánh lửa có một người đang ngồi, nhẹ nhàng gảy củi lửa.
“Tiêu hồ ly!” Nhược Nhất vội vã ngồi dậy, nhất thời cả người đau nhức rã rời, nàng ngồi dậy chớp mắt lại “thịch” một tiếng ngã xuống, đau đến nhe răng trợn mắt.
Người ngồi bên ánh lửa kia từ từ quay mặt lại, ngược với ánh sáng, Nhược Nhất thấy không rõ khuôn mặt hắn, nhưng dựa vào đường nét mà xem, người này tuyệt đối không phải Thương Tiêu. Trong lòng Nhược Nhất trở nên trống rỗng, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”
Người nọ cười nhạo: “Ngươi cũng có chút thú vị đó, không biết đây là chỗ nào cũng dám lỗ mãng xông vào, cũng không sợ cơn gió xoáy kia xé nát ngươi sao?”
Gió xoáy? Nhược Nhất nghe thế, mắt chợt lóe sáng, nhìn thẳng người bên đám lửa kia: “Ngươi là nói, đây là cô đảo bên trong cơn gió xoáy sao? Ta vào được! Ngươi đã cứu ta?”
“Ha.” Giọng hắn mang vẻ châm biến, “Ta nào có năng lực như vậy, kẻ cứu ngươi chính là một quái vật có năng lực phi thường.”
Như bị đâm bởi giọng nói lãnh đạm của người nọ, nắm tay Nhược Nhất khẽ siết chặt, nàng hít sâu một hơi áp chế cảm xúc của mình: “Hắn… hắn đâu?”
“Ai biết.” Hắn ném cành gỗ khô trong tay vào đám lửa, “Có lẽ đang ở chỗ nào đó liếm vết thương chăng.”
Tim Nhược Nhất như bị căng lên, hỏi rất cẩn thận: “Hắn bị thương?”
Người nọ liếc xéo Nhược Nhất một cái, lại ngẩng đầu nhìn bức tường gió phía xa: “Định dùng thuật phong ấn mình cả đời, ngươi cho là hắn làm trò đùa sao? Da bị cắt ra không ít, nhưng mà hắn đã có một thân Thiên Ma (xem chú thích chap 13), bất tử bất diệt, những vết thương này chắc cũng hồi phục mau thôi.”
Nhược Nhất lại nghe đến nỗi trắng cả mặt, trong lòng chỉ nghĩ Thương Tiêu còn có thể tới cứu nàng, có thể thấy được hắn vẫn còn ý thức. Ngược lại lại nghĩ đến Thương Tiêu bây giờ đang một mình chịu tra tấn bởi cơn đau đớn, không ai bên cạnh, không ai chăm sóc, đau khổ cùng cô tịch đều tự mình nuốt xuống… Chua sót trong lồng ngực Nhược Nhất càng khó khống chế mà lan đến tứ chi trăm hài (toàn thân).
Run rẩy đôi tay chống thân mình, định là nếu hôm nay chỉ có thể bò, cũng phải bò tìm được hắn.
“Ha, cũng là một nữ tử tình thâm.” Nhược Nhất không để ý tới hắn, người nọ hơi hơi nhíu mắt lại, “Ta hiếu kỳ, ngươi một khi đã quan tâm hắn như vậy, hai trăm năm trước vì sao lại tuyệt quyết đến mức nhảy xuống từ U Đô như vậy?”
“Ngươi biết ta?”
“Nhan Nhược Nhất, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Hắn tùy tay hái một gốc cỏ nghịch trong tay, “Trải qua đại nạn của hai trăm năm trước, ai còn dám quên tên của ngươi.” Lời này hết sức châm chọc, thậm chí còn mang theo một chút hương vị của thù hận.
Nhược Nhất nổi lên cảnh giác: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta? Tên ta là Vụ Quy.” Con rùa [1]… Khóe miệng Nhược Nhất giật giật. Tiếp theo nghe hắn nói, “Vốn là một người đáng thương muốn đến hải ngoại tìm một đoạn nhân duyên cực đẹp. Mắt thấy thời gian tìm đã quá lâu, đã nản lòng muốn về nhà, lại bị Thương Tiêu thi cái thuật không tên tạo ra cơn gió trên đảo này. Xem ra định mệnh sắp đặt ta phải cùng yêu quái xung đột, cực kỳ xung đột!”
Lời này của hắn như có ý khác, tựa hồ tràn ngập oán hận, lại vừa có bộ dáng bất lực.
“Nếu đã như vậy, bây giờ ngươi và ta ở với nhau lại có thể làm gì, ta sẽ đi tìm Thương Tiêu, trước khi hắn thanh tỉnh ta sẽ không rời khỏi đảo này, còn không bằng ngươi tự tìm đường ra đi.”
“Ta đây không phải tìm được đường ra rồi sao?” Hắn nói, “Phạm vi trăm dặm quanh đảo này đều bị Thương Tiêu thi thuật chắn kín, ta không phải Thiên Vương lão tử không có năng lực to lớn để tìm đường ra, nhưng Nhan cô nương, ngươi lại khác.”
Giọng hắn mang theo chút lẳng lơ, một bộ tính tình ăn chơi trác táng: “Thương Tiêu thành Thiên Ma mà còn lưu lại chút ý thức để cứu ngươi, có thể thấy hắn đối với ngươi tình thâm vô cùng. Mà nay ta bắt ngươi, thì có thể dùng tính mạng ngươi để uy hiếp uy hiếp hắn. Dù sao đi nữa thì chờ ở nơi này cũng chết, chẳng thà chờ chết, không bằng cược một phen xem lý trí của hắn rốt cuộc lưu lại bao nhiêu. Nếu hắn thả ta, ngươi ắt có thể cùng hắn đồng quy vu tận trên cô đảo này, nếu hắn giết cả hai ta, ừm, hắn tự tay giết ngươi, nếu một ngày kia ý thức được, biểu tình chắc sẽ rất đặc sắc, mặc dù hắn tiếp tục điên dại suốt cuộc đời này… Có ngươi chôn cùng ta cũng xem như ta không bị thiệt.”
Nhược Nhất hận đến nghiến răng.
“Bây giờ là buổi tối, hắn ma tính cường thịnh, ta không dám đi trêu chọc hắn, đợi đến sáng ngày mai… Nhan cô nương, ngươi biết.” Hắn vừa nói, vừa thoải mái nằm trên mặt đất, ngáp một cái rồi nói, “Đêm nay ngủ một giấc cho ngon, ngày mai còn có trận chiến ác liệt phải đánh.”
Xoay người liền ngủ.
Nhược Nhất âm thầm hận người nọ vài lần, thở dài một cái rồi cũng hết cách mà nhắm mắt lại. Thế nhưng nàng đã ngủ lâu như vậy, lúc này còn ngủ được chi nữa, lăn qua lộn lại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là mắt trân trân nhìn lên trời.
Khoảng trời trên tiểu đảo bị cắt ra bởi cơn sóng lớn do gió xoáy cuốn lên, nhìn không thấy song nguyệt, không biết chúng nó là tròn hay là khuyết.
Mà từng đợt gió, từng cơn gió ngăn cách với thế giới bên ngoài này lại nhốt nàng và Thương Tiêu tại cùng một chỗ, mặc dù bây giờ không thể gặp đối phương, nhưng suy nghĩ một chút lại vẫn cảm thấy vô cùng tâm an.
Thương Tiêu, ngày mai là có thể gặp chàng rồi, chàng đã từng nhớ qua ta?
Ta rất nhớ chàng.
Hôm sau.
Nhược Nhất thức dậy trong cơn đau đớn.
Nàng nhíu mày bịt lại lòng bàn tay đang không ngừng chảy máu, tức giận đến mắng người: “Con rùa, đầu óc ngươi bị nắn qua sao?” Vụ Quy đang cầm một thanh trường kiếm ba thước hất phá vết sẹo cũ trên lòng bàn tay nàng. Mặt không chút thay đổi trả lời: “Hiện nay chẳng qua là vừa mới đem con mồi là ngươi đây cất kỹ, thét gì mà thét.”
Nhược Nhất trừng mắt còn muốn mắng người, chợt thấy trên không trung từ từ tản ra một cỗ khí tức quỷ dị, rất bất đồng so với ma khí từng cảm giác được ở Anh Lương Sơn, khí tức này càng làm cho người ta bị đè nén cùng không tự chủ được mà kính sợ e ngại.
Thương Tiêu.
Ý thức được hắn sắp tới, Nhược Nhất cũng bất chấp lòng bàn tay đang chảy máu, giãy dụa đứng dậy. Lúc này cơn đau nhức trên người như tiêu tan đi vậy, nàng vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của hắn.
Đợi một lúc lâu, nhưng lại không một chút động tĩnh.
Vết máu trên kiếm Vụ Quy ngưng đọng lại, hắn ngoan ngoãn cười hai tiếng: “Xem ra cảm tình hắn đối với ngươi cũng không quá thâm sâu, thì ra ta ngay cả nước cờ cũng đi sai rồi. Hoặc là hắn đã hoàn toàn sa vào ma, cái gì cũng không cảm giác được nữa.”
Nhược Nhất lúc này nào có tâm tư nghe hắn phàn nàn, trực tiếp nắm lấy mũi kiếm của hắn, cầm chặt hung hăng cắt một phát, nhất thời lòng bàn tay máu tươi như rót.
Vụ Quy chợt cả kinh, quét mắt qua vết máu trên kiếm, còn có da thịt từ lòng bàn tay của Nhược Nhất, cổ họng bỗng nghẹn lại, không nói.
“Thương Tiêu!” Nhược Nhất rống to: “Thương Tiêu!”
Nàng gọi tên của hắn, như một khắc nhảy xuống Hàn Ngọc Phong kia, chỉ là khi đó nội tâm đau thương tuyệt vọng muốn rời khỏi, mà bây giờ lại là bức thiết muốn gặp hắn.
Khí tức vẫn đè nén như trước, mà thân ảnh Thương Tiêu lại thủy chung không chịu xuất hiện.
Nhược Nhất sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lại sáng đến kì lạ, nhỏ giọng thì thào: “Hắn không có nhập ma. Hắn không có nhập ma.” Cũng không biết là đang nói cho ai nghe.
Bỗng nhiên, khóe mắt Vụ Quy hiện lên một bóng trắng, kiếm trong tay hắn xuất lên, vừa muốn kề kiếm lên cổ Nhược Nhất. Động tác người nọ không biết nhanh hơn hắn bao nhiêu. Tay áo dài hắn vừa vẫy, Vụ Quy chỉ cảm thấy một cỗ đau nhức xuyên lồng ngực, miệng lập tức nhiễm lên máu tanh.
Nhược Nhất quay đầu, còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy một cỗ lực to lớn hướng nàng đánh tới, hô hấp bị kiềm hãm, là một bàn tay với móng tay sắc nhọn hóa đen đang bóp cổ nàng!
Hắn khiến nàng ngã phục trên đất, gắt gao bóp chặt cổ nàng, sắc môi đen nhánh, đồng tử như nhiễm máu, trên mặt đầy màu tím đậm của yêu vằn. Mái tóc trắng bạc như tua cờ rũ xuống dưới, vắt bên tai nàng, ngăn cách thế giới bên ngoài bọn họ.
Nhược Nhất tựa hồ còn nhớ, một lần kia, nàng mới quay về Cửu Châu, tóc Thương Tiêu cũng rũ bên tai nàng như vậy, nàng nói “Ngươi không cho ta xì nước mũi, ta liền lau nó lên mặt ngươi.”
Thương Tiêu nói: “Nếu ngươi có cái lá gan kia.”
Cuối cùng nàng vẫn là không có cái lá gan kia, không phải bởi vì không dám mà là bởi vì không nỡ để hắn chịu bất kỳ vũ nhục nào, một chút cũng không nỡ.
Mà bây giờ…
“Tiêu… hồ ly… Chàng, chàng nỡ sao?”
Giết Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu chàng nỡ sao?
Thương Tiêu cũng không trả lời, lực đạo trên tay không giảm, ngược lại xu hướng càng ngày càng chặt. Nhược Nhất giãy dụa không được, trong tay mới vừa ngưng tụ một chút kim quang bị ma khí của Thương Tiêu chấn động, thoáng chốc biến mất.
Trên phương diện năng lực cùng đối chiến, hai người bọn họ vốn là cách nhau một trời một vực… Trong đầu Nhược Nhất dần dần phiếm lên một chút trống rỗng, mang theo mấy phần tuyệt vọng mà nghĩ, như vậy cũng tốt, bọn họ đồng sinh cộng tử, Thương Tiêu cũng không cần phải mặc bản thân tiếp tục nhập ma càng sâu…
Mà Vụ Quy bị đả thương ở một bên trong lòng cũng rất rõ ràng, dựa vào năng lực của Thương Tiêu, lâu như vậy mà không bóp chết một Nhan Nhược Nhất thật sự là không thể nào nói nổi, hắn biết bây giờ trong nội tâm Thương Tiêu nhất định là vô cùng rối loạn, một bên phải đấu tranh với ma khí, một bên còn phải chú ý tới sinh mệnh của Nhan Nhược Nhất, tim càng loạn lại càng có thời cơ.
Mà nay thuật quyển cấm [2] khắp bốn phía này chắc chắn là hao phí không ít yêu lực Thương Tiêu, mà phải duy trì nó thì yêu cầu càng nhiều yêu lực hơn. Nếu người thi thuật lúc này bỏ mình hoặc là bị trọng thương, thuật này tất nhiên là sẽ không đánh mà tan…
Vụ Quy bỗng chuyển tay, một đoản kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: Qua kiếp nạn này, có thể giết được Thương Tiêu, cũng là một vụ mua bán có lợi. Khóe môi hắn câu lên, mà trong mắt lại không hiện ra một tia vui vẻ. Giống như có thể ra khỏi đảo này không với hắn mà nói đều giống nhau, nhưng là bây giờ hắn nói với bản thân mình phải đi ra ngoài thôi.
Chẳng qua là có một lý do như vậy là đủ rồi.
Mặt hắn bỗng nghiêm lại, chủy thủ sắc bén hiện lên hàn quang, bổ không khí mà xẹt qua, thẳng hướng lưng Thương Tiêu, lực ném này rất lớn, nếu trúng mục tiêu, đủ để xuyên thấu qua lưng Thương Tiêu.
Nhược Nhất lại đang trong cơn hoảng hốt thấy được động tác của Vụ Quy, làm gì được khi nàng một chữ cũng nói không ra, hàn quang lóe tới, nhìn thấy nó sắp chui vào lưng Thương Tiêu. Nhược Nhất không biết từ đâu có được khí lực, đưa tay ra chắn.
Chủy thủ đâm vào mu bàn tay Nhược Nhất, trực tiếp xuyên thấu qua nó, mà dư lực mũi dao không giảm, chui nửa tấc có thừa vào thẳng lưng Thương Tiêu! Đóng bàn tay Nhược Nhất cùng lưng Thương Tiêu vào nhau, máu của Nhược Nhất từ lưỡi dao, ẩn ẩn xâm nhập vào trong xương cốt của Thương Tiêu.
Đồng tử đục ngầu tơ máu biến hóa vài lần, thoáng sáng trong lại một chút.
Mà lúc này Nhược Nhất đau đến mức sắp ngất đi, trước mắt nàng ập đến từng màn đen, nỗ lực chống đỡ muốn thăm dò tình hình của Thương Tiêu. Nhưng Thương Tiêu trước mặt bỗng lay động, hôn mê bất tỉnh còn sớm hơn nàng.
Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy, cơn gió phía chân trời ít đi nhiều. Trong cơn mơ màng nàng nghĩ, tên Vụ Quy kia sẽ không thừa dịp hai người bọn họ đều mê man mà hạ độc thủ chứ.
Nhưng mà, thế cũng không sao. Dù sao Nhan Nhược Nhất cùng Thương Tiêu bây giờ thiếu ai cũng đều không được.
[1] Vụ Quy trùng hợp phát âm như “Con Rùa” (Wù guī), cho nên bạn Nhược Nhất hiểu nhầm
[2] Quyển cấm: bị giam trong một mảnh đất với xung quanh đều là tường cao bao quanh.