Vài Lần Hồn Mộng

Chương 59



    Nhược Nhất vui mừng chạy hướng hắn, đưa trái cây trong tay ra: “Nếm thử xem, đồng cam cộng khổ làm sao có thể thiếu ngươi, ăn xong cái này chúng ta liền mang theo Thương Tiêu rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.”

            Huân Trì đầu tiên là ngẩn ra, sau lại nhìn trái cây còn tươi trong tay Nhược Nhất, dở khóc dở cười tiếp nhận, hắn thuận theo cắn một ngụm, hơi có chút phong độ nuốt xuống, nói: “Những ngày qua các ngươi đều ăn cái này?”

            “Chỉ một mình ta ăn, Tiêu hồ ly…” Ánh mắt Nhược Nhất hơi tối đi, “Hắn bây giờ nếu có thể há mồm ta cũng nên cười trộm rồi.”

            Nghe ra sự chua chát trong lời nói của Nhược Nhất, Huân Trì nhíu nhíu mày: “Có phải xảy ra rủi ro gì không?”

            Nhược Nhất cười khổ: “Ngươi theo ta trở về thì sẽ biết.” Nàng vừa nói, vừa đưa Huân Trì đi về, hỏi: “Bức tường gió bên ngoài vẫn còn, tuy sức gió yếu đi không ít, nhưng là con thuyền kia chắc chắn là chống đỡ không nổi. Ngươi vào bằng cách nào?”

            Huân Trì cười nhạt lắc lắc đầu: “Ta là trái tim của Mộc thần Câu Mang, thân có thần lực, ắt sẽ có biện pháp.”

            Tuy là nói như vậy, thế nhưng Nhược Nhất trong nháy mắt vẫn thấy, mu bàn tay bị cứa rách da được hắn giấu bên trong tay áo.

            Bức tường gió ngay cả Thương Tiêu thân là Thiên Ma cũng bị cứa đến rách da nát thịt, dù là yếu đi rất nhiều, nhưng sao lại để hắn dễ dàng xông vào như vậy chứ…

            Trong lúc nhất thời, Nhược Nhất phân không rõ tư vị trong lòng, nàng dừng bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Huân Trì nói: “Huân Trì, nếu như có một ngày, Nhan Nhược Nhất hoặc là Thương Tiêu ai làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi hoàn toàn có thể lấy đi tính mạng người đó.”

            Lời này của Nhược Nhất rất kiên quyết, biểu đạt cho tấm lòng cảm kích, hoàn toàn không biết rằng đã vô tình đem Huân Trì cùng bản thân nàng và Thương Tiêu phân cách thành hai bộ phận rõ ràng, nàng cùng Thương Tiêu ở bên trong, là một thể, mà Huân Trì ở bên ngoài.

            Huân Trì vỗ vỗ Nhược Nhất đầu, thản nhiên cười, không nói gì.

            Lúc trở về, Thương Tiêu vẫn cái tư thế kia mà ngồi ở mép giường. Nhược Nhất xấu hổ cười cười với Huân Trì: “Nếu nói nhập ma thật sự là như cái dạng này của hắn, vậy Thiên Ma quả thật là thứ dễ đối phó nhất trên đời này.”

            Huân Trì nhưng vẫn chớp ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Tiêu.

            Nhược Nhất ngầm xem xét, lúc này mới nghĩ ra, đây chắc hẳn là lần đầu tiên Huân Trì và Thương Tiêu gặp mặt nhau. Thương Tiêu ở trong hồi ức hư ảo của Nhược Nhất gặp qua Huân Trì của hai trăm năm trước, nhưng không có qua lại với hắn, mà Huân Trì hẳn là cũng chỉ là từ vài lời miêu tả của Nhược Nhất mới biết Thương Tiêu.

            Cũng khó trách Huân Trì lúc này lại lộ ra vẻ mặt tò mò đánh giá giống tiểu hài tử.

            “Ừm, hắn chính là Tiêu hồ ly, thế nào? Có giống nhau so với những lời ta miêu tả thường ngày?”

            Huân Trì lại cười nói: “Ta đã gặp qua hắn.”

            “Hả!” Lần này đến phiên Nhược Nhất kinh ngạc. Huân Trì từ khi ra đời tới nay vẫn ở Không Tang Sơn, cảm giác ngoại giới sự vật toàn bộ chỉ qua mấy tiểu tinh quái [1] đụng phải thời cơ, mang mấy quyển sách về cho hắn. Hai trăm năm mà Nhược Nhất đi này hắn vẫn bị vùi ở trên U Đô Sơn.

            Mà Thương Tiêu từ thuở nhỏ đã học pháp thuật trên U Đô. Sau này mặc dù chinh chiến khắp nơi, thế nhưng lại chưa một lần đi qua Không Tang. Hai trăm năm này, Thương Tiêu vẫn luôn bị phong ấn.

            Huân Trì gặp Thương Tiêu ở đâu chứ.

            Nhận được ánh mắt thăm dò của Nhược Nhất, Huân Trì lắc đầu lắc đầu, cười bí hiểm: “Không thể nói, không thể nói.” Hắn đi đến bên người Thương Tiêu bắt mạch cho hắn. Nhướng mày nói, “Hắn biến thành như vậy từ khi nào?”

            Nhược Nhất nghĩ nghĩ rồi nói: “Lần đầu gặp nhau, quanh hắn đầy ma khí, vốn đang muốn giết ta, sau đó lại… Khi đó trên đảo còn có một người khác, người nọ muốn giết Thương Tiêu, Tiêu hồ ly nhất thời không lưu ý, bị trúng một đao, sau khi ngất xỉu, tỉnh lại đã là như thế.”

            Huân Trì cũng không có quan tâm những chuyện khác, chuyên chú hỏi chỉ một đề tài, “Chỉ bị trúng một đao?”

            Nhược Nhất thở dài, vươn tay phải: “Ta thay hắn cản lại một chút.”

            Huân Trì ngầm xem xét một hồi đã minh bạch rõ ràng tình cảnh lúc ấy, hắn trầm mặc lại bắt mạch cho Thương Tiêu, hỏi: “Hắn chỉ có phản ứng với máu của nàng?”

            Nhược Nhất gật đầu.

            Huân Trì trầm mặc một lúc lâu, cười nhạt nói: “Nếu đúng theo ta nghĩ, đợi Thương Tiêu tỉnh lại, hắn nhất định sẽ trở thành vị thần đầu tiên của Cửu Châu sau thời đại thần diệt.”

            Không khí im lặng rất lâu, Nhược Nhất rốt cuộc phản ứng lại ý nghĩa những lời Huân Trì vừa nói.

            “Thần… Cái gì!” Nhược Nhất ngạc nhiên, “Thần?” Cái đó là sinh vật sẽ chỉ xuất hiện trong những truyền thuyết xa xưa!

            Huân Trì gật gật đầu, có chút lạnh nhạt nói: “Dựa vào tu vi hiện nay của Thương Tiêu, hắn chắc chắn là đang độ một kiếp cuối cùng, mà một kiếp cuối cùng này chắc hẳn là ma khí trong cơ thể, cùng ma khí trong cơ thể tranh đấu, bại ắt rơi vào ma đạo, mà thắng tất nhiên là thăng thiên thành thần. Nhược Nhất, dòng máu thượng cổ thần lực mà nàng đang có đã trợ hắn một tay, khiến hắn có thể mau chiến thắng ma khí trong cơ thể. Nhưng cũng vì nguyên nhân này, Thương Tiêu hiện nay cũng biến thành như vậy.”

            Trong đầu Nhược Nhất nhão thành một mảnh, nhìn Huân Trì, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

            Huân Trì nói: “Máu của nàng giống như một mãnh dược (thuốc cực mạnh), trợ hắn cũng đồng thời khiến hắn trả một cái giá lớn tương ứng. Thương Tiêu phải tiêu phí càng nhiều tinh thần hơn để dẫn đường cho mãnh dược, phát huy công hiệu của nó, cho nên thoạt nhìn mới thấy giống như bị mất đi ý thức. Mà nhu cầu của hắn đối với máu của nàng, chắc hẳn là xuất phát từ bản năng cần thiết của sinh lý, cho dù là mãnh dược, dùng một thang cũng trị không hết bệnh được.”

            Lần này Nhược Nhất mới thoáng có chút hiểu được.

            Nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm Thương Tiêu, hỏi: “Làm thần, sẽ thanh tâm quả dục, đạm mạc vô tình sao?”

            Huân Trì gật đầu: “Đây là tất nhiên.”

            “Thần sẽ luôn cao cao tại thượng, kẻ khác không thể chạm vào sao?”

            “Theo lý thì là như vậy.”

            “Sẽ quên đi quá khứ, từ nay về sau tiêu dao thiên hạ, nhưng lại cô tịch một mình sao?”

            Huân Trì lại thở dài: “Nhược Nhất, ta cũng không biết Thương Tiêu sau khi thăng thiên thành thần sẽ biến thành bộ dạng gì. Nhưng, Cửu Châu của hiện nay, càng cần hơn nữa chính là một vị thần tôn đạm mạc vô tình vô dục, để cải chính ma khí của thiên hạ. Mà không phải một Thương Tiêu trong mắt chỉ biết Nhan Nhược Nhất.”

            Ban đêm, Nhược Nhất không cảm thấy buồn ngủ.

            Nàng chưa từng nghĩ qua tình yêu của mình sẽ có một ngày liên lụy đến bá tánh thiên hạ, liên lụy đến sự diệt vong của Cửu Châu.

            Người nàng thích, đúng rồi, người nàng thích ở trước mặt con dân của hắn, vốn chính là một bộ dáng anh hùng. Bi ai của một nữ nhân yêu anh hùng. Nhược Nhất cười tự giễu, ở trên giường trợn tròn mắt nhìn lều cỏ suốt một đêm.

            Ngày hôm sau, trời hãy còn chưa sáng hết, Nhược Nhất nghe được một trận các tiếng bước chân nhỏ vụn chậm rãi bước thong thả ra khỏi viện.

            Mới đầu nàng cho rằng là Huân Trì, cũng không để ý nhiều, nhưng cẩn thận nghe tiếng bước chân này, rõ ràng có chút vụng về cùng phù phiếm, hiển nhiên không phải tiếng bước chân của Huân Trì!

            Nhược Nhất bỗng lật chăn lên, ngay cả giày cũng không mang, để chân trần liền chạy vội ra ngoài, một khắc mở cửa kia trùng hợp thấy một thân ảnh màu trắng chuyển qua con đường nhỏ trùng điệp bóng cây phía trước, rồi mất hút. Nàng cũng không để ý đến Huân Trì dụi xoa đi ra hỏi nàng “Làm sao vậy?”

            Vung bàn chân liền đuổi theo. Trong lòng như vang dội tiếng sấm, một lần lại một lần vang lên những lời này:

            “Thương Tiêu tỉnh rồi, lấy thân phận thần.”

            Một đường đuổi theo thân ảnh đi về trước của Thương Tiêu, Nhược Nhất cũng không quản bây giờ chạy tới đâu. Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, xung quanh đã là khung cảnh rừng cây biển hoa xa lạ.

            Ở trên đảo nhỏ nhiều ngày như vậy, mỗi ngày nàng cũng ra tìm thức ăn, lại chưa từng đến qua nơi này. Cảm giác ngạc nhiên mới lên, phía trước một cơn gió êm ái xẹt qua bên tai, mang theo một tia vắng vẻ hiu quạnh rõ ràng, làm Nhược Nhất hơi run lên.

            Nàng không khỏi thả nhẹ bước chân đi về phía trước. Từ từ tiến vào sâu trong biển hoa.

            Hoa ở đây Nhược Nhất chưa từng gặp qua, cho dù là ở Cửu Châu. Cánh hoa ửng lên huỳnh quang, như nhung như sương, hư hư ảo ảo, dàn trải ra khiến người khác cảm thấy phảng phất như không còn tại nhân cảnh (trần thế).

            Mà Thương Tiêu chính là đang lẳng lặng đứng nơi trung tâm của biển hoa. Thần sắc nghiêm trang, nghiễm nhiên gần như là vị thần phật để người ta chiêm ngưỡng cung kính.

            Hắn vươn lòng bàn tay, chung quanh nhất thời nổi lên cơn gió nhẹ, từ từ thu nạp bức tường gió chuyển động vây quanh tiểu đảo, gom lại vào lòng bàn tay, cuối cùng một trận cuồng phong như san bằng đất nổi lên, làm cả mặt đất loạn đầy hoa.

            Mái tóc màu bạc của Thương Tiêu hòa với sắc hoa nhung bạch bay đầy trời tạo thành một bức họa cực đẹp, tựa như chỉ cần chớp mắt, hắn sẽ theo những cánh hoa tung bay trên không trung kia mà biến mất. Thân ảnh hắn lẳng lặng được khắc trong mắt Nhược Nhất, in thành một ca khúc tuyệt hưởng (thất truyền).

            Trong mắt Nhược Nhất, Thương Tiêu xưa nay luôn rất đẹp, thế nhưng từ trước đến nay chưa từng đẹp đến mức xa vời. Mặc dù bọn họ từng bị hai thế giới ngăn cách, mặc dù giữa bọn họ từng hiểu lầm rất nhiếu, mặc dù bọn họ một lần lại một lần chia lìa… Trước kia mặc kệ cách càng xa với Thương Tiêu, cũng không có xa như hôm nay.

            Bởi vì trước kia, trong mắt Thương Tiêu có nàng.

            Sau khi gió êm sóng lặng, người cấu thành bức họa cực đẹp kia thu bàn tay lại, nhẹ nhàng quay đầu, nhìn thẳng Nhược Nhất.

            Trong đôi mắt tím phi thường trong suốt.

            Nhược Nhất đối với ánh mắt này cũng không xa lạ, bởi vì ánh mắt Huân Trì chính là như vậy, mang theo vẻ lạnh lùng cùng vô dục vô cầu của thần linh. Chỉ là trong mắt Huân Trì chưa từng bị thế tục nhiễm qua, trong suốt giống như trẻ sơ sinh vậy, mà trong mắt Thương Tiêu thì lại là loại thanh thản lắng đọng lại sau khi trải qua tang thương.

            “Song sinh ấn, ta giải giúp ngươi.”

            Từ lúc trùng phùng tới nay, đây là câu nói đầu tiên Thương Tiêu nói với Nhược Nhất.

            Nhược Nhất trong khoảng thời gian ba năm này vô số lần mơ giữa đêm khuya, vô số lần thất thần mở trân mắt, nghĩ tới rất nhiều tình huống trùng phùng giữa nàng và Thương Tiêu.

            Hoặc là trên U Đô Sơn, xâm nhập vào đại điện mà hắn đang nghị sự. Hoặc là dưới Không Tang Sơn, hắn không kiềm chế được nỗi nhớ mà tìm về. Hoặc là ở một con đường không tên nào đó, như hoàng tử và công chúa tràn đầy duyên phận ngẫu nhiên gặp nhau.

            Nhưng lại chưa từng nghĩ tới cảnh này.

            “Không cần.” Nhược Nhất kiên định lắc đầu.

            Thương Tiêu trầm mặc trong chốc lát, cởi ngọc bội “canh suông mì sợi” trên thắt lưng xuống, vững vàng mà thả trên mặt đất nói: “Nếu như vậy, chết tâm rồi thì lại đến tìm ta.”

            Nhược Nhất chỉ cảm thấy mũi bỗng chua xót, dạ dày lạnh đến co thắt. Nàng hít sâu một hơi rồi nói: “Đó là vật ta tặng cho chàng, ta không cho chàng trả, thì chàng không được trả.”

            Thương Tiêu trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu nói: “Ta đã không thể làm canh suông mì sợi cho ngươi, hay là chuyển giao nhiệm vụ này cho người khác đi, Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu chỉ có thể phụ ngươi.” Hắn xoay người rời đi, Nhược Nhất rốt cuộc nhịn không được bước nhanh đi. Muốn giữ tay áo hắn, lại không nghĩ rằng bị một cái kết giới của hắn bắn trở về.

            Dây cung nhẫn nại dưới đáy lòng Nhược Nhất cuối cùng cũng đứt đoạn. nàng niệm một cái quyết, dưới tình thế cấp bách cũng ngả ngả nghiêng nghiêng mà bay lên, nàng đuổi theo thân ảnh Thương Tiêu gọi: “Chàng muốn trừ ma vệ đạo (vệ: bảo vệ) ta có thể giúp chàng, chàng muốn bảo vệ bá tánh ta cũng có thể giúp chàng, chàng có thể làm một vị thần hoàn mỹ, chàng có thể không làm Thương Tiêu của trước kia… Thế nhưng, thế nhưng!”

            Nhược Nhất cắn răng bỗng thân thể lóe lên, dùng hết toàn lực xông lên trước, rốt chắn được trước mặt Thương Tiêu, nàng giương hai tay ra, như là đang ngăn trở, càng như là muốn ôm.

            “Thương Tiêu, chàng không thể phụ ta.” Đôi mắt Nhược Nhất mềm nhũn, nước mắt lưng tròng, lã chã rơi xuống, “Chàng đừng phụ Nhan Nhược Nhất.” Câu nói này đã mang theo ý tứ cầu khẩn.

            Đôi mắt tím của Thương Tiêu xẹt qua một tia sáng, hắn rũ mí mắt, ấn ký đọa ma (sa vào ma đạo) giữa mi tâm lúc này đã biến thành màu trắng bạc, là thần ấn.

            Thần, quả dục (không ham muốn), vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.