Editor: Lương Quỳnh
Beta: Mika
Người Thành Quan nói làm là làm. Tuy biến hóa đột ngột này làm cho người ta trở tay không kịp, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nên bọn họ nhanh chóng trở về sơn động bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lương thực được đóng gói lại, da thú cũng được đóng gói lại, hoa quả cũng sẽ mang theo, linh thú thì trói lại...
Tóm lại có rất nhiều đồ đạc phải đóng gói lại, vì vậy mãi đến sau bữa trưa bọn họ mới xuất phát.
Lúc này Quan Giang đang cảm thấy rất áy náy. Nếu không phải do mình, người trong tộc cũng sẽ không rơi vào tình trạng cả tộc dời đi.
Hiếm khi chàng ta không nói chuyện, buồn chán ủ rũ đi theo đoàn đội cùng tiến về Thanh Châu.
Nghiêm Thành thấy thế không nhịn được bèn an ủi chàng ta, nói: "Không phải do ngươi, ai có thể nghĩ tới sẽ biến thành như này chứ?"
Quả thật, hắn ta định từ bỏ việc mời chào người Thành Quan, vì người Thành Quan có thánh thú, ai sẽ bằng lòng đi cùng với bọn họ.
Ai biết được người Thành Quan thực sự không muốn đi với bọn họ, nhưng là Thánh thú của Thành Quan lại muốn đi.
Hắn ta nhịn không được nhìn thoáng qua thành chủ đi ở phía trước đoàn người.
Thành chủ của bọn họ, quả nhiên là nam nhân ai gặp cũng thích.
Đừng nói là người, dù là rồng thì rồng gặp cũng yêu.
Thật sự rất đáng sợ.
Quan Giang sau khi nghe Nghiêm Thành nói xong, cảm xúc tốt hơn một chút: "Nhưng mà mọi người ở nơi này bao nhiêu năm nay rồi. Bỗng dưng phải chuyển tới một nơi xa lạ, khẳng định sẽ không quen. Mặc dù không có người trách ta, nhưng mà..."
Nghiêm Thành nghe vậy nói: "Không chừng bọn họ sẽ không trách ngươi đâu."
Quan Giang ngẩng đầu hỏi: "Không trách ta?"
Nghiêm Thành đáp: "Ta có nói qua với ngươi chưa nhỉ, thực ra ta cũng không phải là người gốc Thanh Châu."
Quan Giang hoài nghi: "Ngươi không phải? Vậy sao ngươi lại ở Thanh Châu?"
Nghiêm Thành đáp: "Ta vốn là người thành Dương, thành chủ Thanh Châu coi trọng ta, vì vậy phái người tới mời chào ta đến Thanh Châu."
Quan Giang kinh ngạc: "Ta thấy ở Thanh Châu có rất nhiều người tôn kính ngươi. Ngươi còn là đội trưởng của đội săn thú, đi Khúc An cũng do ngươi dẫn đầu, không ngờ ngươi lại không phải là người Thanh Châu chính gốc."
Quan Giang suy nghĩ, nếu như có người gia nhập vào Thành Quan bọn họ, thì cha mình chắc chắn sẽ không giao trách nhiệm nặng nề như vậy cho người này.
Như thế nào cũng phải chiếu cố người trong tộc trước chứ?
Trước kia, Nghiêm Thành cũng có nỗi băn khoăn này, nhưng đã trải qua lâu như vậy, ý nghĩ này sớm đã biến mất, hắn ta nói: "Ở Thanh Châu, thành chủ nhìn vào tài năng và tâm tính của mỗi người, mà không phải là người đó xuất thân từ nơi nào."
Người Thanh Châu cũng không bài ngoại, thậm chí có thể nói phi thường mộc mạc, lúc ở đội săn thú, hắn ta cũng chưa từng trải qua bị gây khó dễ.
"Cho nên ngươi đừng lo lắng, tộc các ngươi hẳn là có thể sinh hoạt rất tốt ở Thanh Châu."
Nghe thấy Nghiêm Thành nói vậy, cuối cùng Quan Giang cũng không còn lo lắng nhiều như lúc ban đầu, thậm chí chàng ta còn đi an ủi những người khác.
Nghiêm Thành thấy thế bật cười.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.
Lảm nhảm vẫn là lảm nhảm.
Nhưng lần này lại không làm người khác khó chịu.
Quan Giang vốn là thiếu tộc trưởng, lại thêm có tài ăn nói tốt. Vậy nên sau khi nghe chàng ta nói xong, mọi người không còn quá khẩn trương lo lắng nữa.
Thậm chí, bọn họ còn liên tục nhìn Nghiêm Thành.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn so sánh một chút, cảm thấy Nghiêm Thành thực sự gầy yếu, không cường tráng bằng bọn họ. Không biết bọn họ cũng có thể lên chức đội trưởng đội săn thú được hay không.
Thấy nhiều người nhìn chằm chằm đánh giá mình như vậy, Nghiêm Thành nhịn không được mà thu hồi ý tưởng ban nãy.
Lảm nhảm vẫn trước sau như một làm người ta khó chịu.
Sau hơn hai canh giờ, trước khi mặt trời lặn mọi người đã kịp thời về tới thành Thanh Châu.
Từ xa bọn họ đã nhìn thấy một tòa tháp cao.
"Sao tháp này cao thế?"
"Hình như có người trên đó?"
"Đó chính là Thanh Châu sao?"
"Tường thành này xem ra rất là bền chắc!"
Đối với người Thành Quan mà nói, nơi trước kia bọn họ ở không có tường thành, vì vậy nhìn tường thành cao này bọn họ lại có cảm giác an toàn.
Có bức tường này, lại thêm Thánh Thú thì bọn họ không cần sợ yêu thú với chướng khí nữa rồi.
Chỉ là không biết sau khi bọn họ tới Thanh Châu, ăn gì ở đâu, đồ mà bọn họ mang theo, có phải giao toàn bộ cho thành Thanh Châu hay không?
Từ sáng sớm, các tu sĩ thủ thành đã bắt đầu chờ mong thành chủ trở về. Ai biết đợi chờ một ngày, đều đợi đến lúc sắp đổi ca rồi vẫn chưa nhìn thấy thành chủ, đang thở ngắn than dài họ chợt thấy ở phía trước xuất hiện một đám điểm đen.
"Đó là thành chủ sao? Làm sao mà có nhiều người đi theo đằng sau vậy?" Một tu sĩ hoài nghi nói.
"Đi, đi xuống xem xem."
Cửa thành mở ra, mọi người đều biết là chuyện gì rồi. Thì ra là thành chủ đã mời chào một đám người đến Thanh Châu.
Tô Thu Diên nói: "Đây là người thành Quan được ta mời đến từ phụ cận dãy núi Hoành Đoạn."
Nghe y giới thiệu như vậy, trái tim Quan Huy đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống.
Những người thành Quan khác nghe được cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Thành chủ Tô nói là mời bọn họ đến, mà không phải là bọn họ tới đây nương tựa. Đổi sang cách nói này, ý nghĩa của câu tất nhiên cũng sẽ không giống nhau.
Mọi người thành Quan đều nhìn Tô Thu Diên với ánh mắt đầy cảm kích.
Tu sĩ Thanh Châu nghe xong, cũng liên tưởng tới kế hoạch tiến cử nhân tài lúc trước, nên họ cũng nhìn người thành Quan bằng con mắt khác.
Thanh Châu bọn họ đang thiếu sức lao động, gần trăm người đến nơi này, lượng người làm không phải càng thêm nhiều sao?
Sau khi Tô Thu Diên dẫn theo một đám người vào thành, bèn gọi người đi sắp xếp các vấn đề liên quan đến người thành Quan.
Đầu tiên là vấn đề chỗ ở.
Bây giờ phòng ở của Thanh Uyển không đủ, cho nên chỉ có thể để người thành Quan chịu ủy khuất một chút, sống tạm ở phòng các tu sĩ ở trước đây. Đợi ổn định lại, sau đó dựa vào lượng người rồi lại đi xây thêm phòng ở.
Thứ hai là vấn đề ăn uống.
Dựa theo lý mà nói phủ Thành chủ nên phát cho mỗi người thanh Châu vật tư sinh hoạt và ăn uống, nhưng tài nguyên của Thanh Châu hiện giờ đang hạn hẹp nên dù muốn phát cũng không thể phát được.
Vấn đề này cũng không khó giải quyết, người thành Quan tự mang lương thực, linh thú và linh thực đến đây. Như thế nào cũng đủ ăn.
"Còn những việc khác, thì đợi ổn định lại rồi thương lượng sau."
Bao gồm cả vấn đề hộ tịch, vị trí làm việc,... đều không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.
Tạ Ngang hỏi: "Thành chủ, vậy những linh thú, linh thực và da thú bọn họ mang đến đây không cần phải giao cho phủ Thành chủ sao?"
Quản gia Tạ vẫn còn giữ suy nghĩ của những người thế hệ trước, trong cái nhìn của ông, tất cả đồ của thành Thanh Châu đều là của thành chủ. Thực ra không phải chỉ có mình ông là nghĩ như vậy. Cả Tiên Lục đều vẫn giữ suy nghĩ như thế... Thành chủ quyền tùy ý sắp xếp vật tư, đồ đạc trong thành.
Hơn nữa người thành Quan đến nhờ vả bọn họ, ăn ngủ đều tốn linh thạch. Bọn họ cũng phải bỏ ra chi phí tương ứng mới đúng.
Tô Thu Diên nghĩ một hồi rồi nói: "Ta dự tính để một vài người trong số bọn họ phụ trách nuôi đàn linh thú, trồng linh thực. Sản lượng những thứ này, thống nhất giao cho phủ Thành chủ phân phối, giống như linh thạch của khu quặng, thịt yêu thú của đội săn thú, đều thuộc về tất cả mọi người trong thành Thanh Châu. Chỉ là trước mắt phủ Thành chủ chưa phát được lương thực cho bọn họ, cho nên cần phải để lại lương thực bọn họ ăn."
Còn hệ thống điểm cống hiến, đương nhiên cũng cần phải thêm bọn họ vào.
Tạ Ngang đã hiểu, trong thời kỳ đặc biệt thì xử lý theo cách đặc biệt. Lần sau bọn họ đi đổi lương thực đầy đủ rồi sau đó dựa theo quy tắc của Thanh Châu, không phân cái gì mà Thanh Châu với thành Quan.
Tô Thu Diên định dặn dò Tạ Ngang thêm mấy câu, ai ngờ Tiểu Kim Long ở trên cổ tay lại tỉnh giấc.
Ứng long khi nhỏ thật sự rất đáng yêu, đôi mắt vừa to vừa sáng, giống như một chú rắn bụ bẫm màu vàng kim.
Quan trọng hơn là, bởi vì Ứng long là thần thú nên linh lực trên người nóng bỏng vô cùng, vậy mà Tô Thu Diên lại cảm thấy ấm áp.
Cho nên Tô Thu Diên mới mang Tiểu Kim Long bên người.
Tiểu Kim Long vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Tô Thu Diên, nó vui vẻ đến mức mấy sợi râu lại đung đưa nhếch lên.
"Hương Hương, chúng ta đi tắm đi!" Nó vui vẻ, nói.
Chuyện Tiểu Kim Long thích nhất là tắm rửa, vì vậy dù mới tỉnh lại thì nó đã mời Tô Thu Diên đi tắm với nó.
Tô Thu Diên dùng ngón tay xoa đầu nó rồi đáp: "Đi ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi tính."
Y sẽ không kỳ lưng cho Tiểu Kim Long, nhưng có thể cùng nhau đi ngâm suối nước nóng.
Tiểu Kim Long rất có kiên nhẫn khi đối mặt với Tô Hương Hương, vì vậy nó lập tức gật đầu đồng ý.
Tạ Ngang thấy vậy thì lui ra ngoài, nhưng trước khi lui ra ngoài, ông vẫn không kìm được mà liếc Tần Việt đứng ở bên cạnh đang đen mặt.
Ôi, thật là tạo nghiệt!
Trong Thanh Trúc Uyển còn có một đám chim kìa!
Bên phía người thành Quan cũng đã nhanh chóng ổn định lại.
Lúc mới vào thành, đã có tu sĩ giới thiệu với bọn họ tình hình hiện tại của Thanh Châu.
Cái gì mà y quán, rừng trúc, suối nước nóng, nhà trẻ, xưởng bùn, thanh quặng... mới nghe tới những thứ này, bọn họ thấy cứ như là nghe từ sách trời vậy. Từng cái từng cái xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Hiếu kỳ và kinh ngạc tức khắc thay thế cho bàng hoàng và bất an. Lực chú ý của không ít người đều bị thu hút bởi cuộc khám phá Thanh Châu.
Cho đến khi bọn họ tiến vào căn phòng có thể chắn gió mưa, đều chưa định thần lại được.
Mẹ Quan Giang tóm lấy Quan Huy nói: "Cha nó à, ngươi nhìn Thanh Châu này, thế nào mà phồn hoa như vậy chứ?"
Nơi ở trước kia của bọn họ là trong sơn động, bước ra ngoài là đường rừng núi nhỏ, đi nơi nào thì chân cũng dính bùn, nào từng thấy qua phòng ốc xinh đẹp như Thanh Uyển.
Đừng nói Thanh Uyển, chỉ là khu tứ hợp viện bọn họ đang đứng này thôi cũng là đẹp lắm rồi.
Quan Huy không có tâm tư kinh ngạc những thứ tốt của Thanh Châu, hắn ta đang suy nghĩ sau này bọn họ nên làm thế nào đây.
Kiểu ăn nhờ ở đậu này, thật sự rất khó chịu.
Đúng lúc này, Tạ Ngang tìm thấy hắn ta và nói với hắn ta quyết định của Tô Thu Diên.
Quan Huy lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Lương thực của chúng tôi, đều không cần phải giao ra, đúng không?"
Tạ Ngang gật đầu đáp: "Đúng vậy, bây giờ phủ Thành chủ không có lương thực phát cho các ngươi, vì vậy các ngươi cũng không cần phải giao ra lương thực của mình. Có điều sau này linh thú và linh thực đều sẽ quy về phủ Thành chủ. Phủ Thành chủ cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi, những đồ này sau khi thu lại, đều sẽ kết hợp với những thứ khác thống nhất phân phát cho mọi người."
Ông còn tiện thể giải thích những ngành sản xuất hiện tại của thành Thanh Châu, biểu thị mọi người đều được đối xử bình đẳng như nhau, không có phân biệt đối xử.
"Còn da thú của các ngươi, phủ Thành chủ cũng sẽ không lấy không của các ngươi. Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, phòng ở Thanh Uyển không đủ, vì vậy cần phải xây thêm phòng cho các ngươi. Tới khi đó, xưởng bùn và xưởng gạch sẽ hoạt động lại, còn phải đi chặt xẻ gỗ, tìm các nguyên liệu khác. Sau khi chuẩn bị đủ nguyên vật liệu, đội thi công cũng phải mất một thời gian mới có thể xây xong phòng."
Những chi phí này tỉ mỉ tính ra cũng không hề ít. Bởi vì bây giờ khác với mùa đông, mọi người đều phải làm việc.
"Vì vậy ý của thành chủ là, các ngươi dùng da thú để trả chi phí cho phòng ở, làm thành tiền lương cho nhà xưởngvà đội thi công. Dẫu sao khi giúp các người xây phòng ở, bọn họ không đi săn thú hay đào quặng được. Không có sản xuất, phủ Thành chủ cũng không có cách nào phát lương thực cho bọn họ."
Lao động mới có ăn, đây là luật lệ thép* ở Thanh Châu.
(*) luật lệ cứng rắn, khó thay đổi, cần phải tuân thủ nghiêm túc.
Nói tới đây, Tạ Ngang lại giải thích cho Quan Huy một lượt về quy tắc phát vật tư của thành Thanh Châu.
Quan Huy nghe xong thì đau đầu, nhưng cũng hiểu rõ rồi. Ý chính là tất cả mọi người đều phải làm việc, có làm mới có ăn, làm được nhiều sẽ có điểm cống hiến, có thể đổi tài sản riêng cho bản thân.
Mặc dù quy tắc này phức tạp hơn so với thành Quan một chút, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cũng công bằng, Thanh Châu cũng không có chiếm tiện nghi của bọn họ.
Thế là Quan Huy đồng ý đáp: "Đa tạ thành chủ Tô suy nghĩ cho chúng tôi."
Tạ Ngang nói: "Các ngươi đã gia nhập Thanh Châu thì chính là người Thanh Châu. Cảm thấy chưa quen là điều bình thường, lâu dần sẽ ổn thôi. Năm ngoái có mấy người của thành Dương đến Thanh Châu, bây giờ đều không khác gì so với người Thanh Châu chính gốc."
Quan Huy gật đầu.
"Ngày mai sẽ có người của phủ Thành chủ đến đăng ký hộ tịch và sắp xếp công việc cho các ngươi. Còn chuyện của phòng ở thì nhiều nhất là một, hai tháng hẳn là cũng xây xong rồi. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể đề xuất ý kiến về kiểu dáng của căn nhà."
Quan Huy tiếp tục gật đầu.
Tạ Ngang lại dặn dò thêm một đống, Quan Huy chỉ biết liên tục gật đầu.
Tóm lại, ngày hôm nay Quan Huy đã phải tiếp nhận quá nhiều thứ, trừ gật đầu ra thì không có phản ứng nào khác.
Còn những người khác lại không nghĩ nhiều như hắn ta.
Sau khi được sắp xếp vào ở phòng lớn, bọn họ đã yên tâm rồi.
Với lại phủ Thành chủ còn phái người dẫn bọn họ đi ngâm suối nước nóng, mọi người càng yên tâm hơn.
Thậm chí có người nói: "Ta đoán Thánh thú biết được thành Thanh Châu tốt, vì vậy mới dẫn chúng ta tới đây."
Nói câu này là một người trẻ tuổi, tuy hắn rất có cảm tình với nơi ở cũ, nhưng theo suy nghĩ của hắn, ăn ngon uống ngon ở tốt mới là chuyện đại sự của đời người.
Bây giờ bọn họ chuyển tới Thanh Châu, bị bệnh thì có nơi chữa trị, trẻ em có nơi để học hành, bọn họ cũng có phòng để ở, lại không cần phải ở trong sơn động, cũng không cần ngày ngày ngây ngốc đối diện với rừng rậm đen tối. Chẳng lẽ không tốt sao?
Tóm lại hắn tin rằng, bọn họ nhất định có thể sống tốt hơn so với trước kia!
---------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com