Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 2: Chương 2




Ôn Du không hề nghĩ tới, chuyện đầu tiên khi quay lại phòng học chính là bài kiểm tra môn toán của tháng.
Ôn Du:……
Bây giờ cô nên trực tiếp giả bệnh hay là làm theo trình tự? Nên nói cảm mạo phát sốt hay là đau bụng?
Suy nghĩ hồi lâu nhưng cuối cùng cô vẫn không thể không làm bài kiểm tra, cùng các bạn khác trong lớp than ngắn thở dài.
Trường Nhất trung ở Hoài Thành mà Ôn Du theo học là trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, tại đây chỉ có hai loại học sinh – một là thành tích nổi bật hai là con nhà giàu.
Hứa Sí và đám bạn của mình chính là thuộc về loại thứ hai, vì để không làm ảnh hưởng đến trạng thái học tập của các bạn học sinh khác, trường học vì bọn họ mà mở hẳn một lớp riêng, thích thì gà bay chó sủa cũng được, trốn học yêu đương cũng chả sao dù gì thì nhìn mãi cũng quen, chỉ cần là đừng quá khác người, giáo viên đều sẽ không quản.

Bởi vậy cả trường đều khinh thường lớp mười toàn con nhà giàu này.

Mà lớp một của khối mười là lớp chọn đều không để các lớp khác vào trong tròng mắt.

Lớp mười luôn cho rằng các học sinh lớp khác đều là mọt sách, nhưng nghĩ lại thì hình như là do thành tích lớp một ảnh hưởng, thế nên bọn họ đều không cảm thấy thỏa mãn.
Nguyên chủ học tập ngày đêm, lúc học cấp hai thành tích không tồi, thi đậu Nhất Trung ở Hoài Thành thì vào lớp bình thường, nhưng quả thật là không có khả năng, dù rất cố gắng học tập nhưng vẫn không thể theo kịp tiến độ học ở trường, không nhường nhịn ai chiếm luôn vị trí thứ hai trong lớp từ dưới đếm lên, mà vị đứng đầu từ dưới lên, không ai khác chính là người bạn tốt chuyên cùng cô đi quậy phá, nữ chính Hạ Tiểu Hàn.
Ôn Du vẽ mấy hình xoắn ốc lên giấy, nghĩ nghĩ, thật là cứ như người một nhà, chỉ là chưa ở cùng nhà thôi.
Lại nói Ôn Du, tuy rằng cô cũng là người có thiên phú, trí nhớ cũng quả thật là không tệ, nhưng năm lớp 9 sau khi bị tai nạn xe rồi phải tạm nghỉ suốt một năm, rồi cực khổ ôn tập rất lâu, còn đang chuẩn bị đọc sách cấp ba, đùng một cái liền xuyên đến đây.

Nói các khác, dù cho cô có thông minh như nào thì kiến thức còn lưu lại trong đầu cùng lắm là trình độ học sinh cấp hai, đừng nói là làm bài, có rất nhiều danh từ riêng trong này cô đều chưa từng nghe qua.
Nhìn dòng chữ bắt mắt “Bài kiểm tra tháng lần ba học kỳ một THPT Nhất Trung – Hoài Thành”, Ôn Du chưa bao giờ cảm thấy mấy chữ này đứng gần bên nhau lại khiến cô đau mắt như thế.
Sau tai nạn, cô không thể cầm bút trong thời gian dài.

Dù sau này có hồi phục thì chung quy là cũng không còn tốt như trước.

Mà hiện tại lại được trải nghiệm cảm giác tùy ý vung mười ngón tay, trong lòng lặng lẽ cảm giác không thực cho lắm.
Ôn Du đang ngây ngốc cầm bút, trong đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ vừa lạnh lùng vừa xa lạ.
“Chào mừng bạn đến với thế giới này, tôi là hệ thống cá nhân của bạn Moss213.

Nhiệm vụ của bạn là hỗ trợ nam chính Hứa Sí học tập, giúp anh ta thuận lợi vào đại học Thanh Hoa, trường kinh tế đứng đầu Trung Quốc.

Nhiệm vụ một khi bắt đầu liền sẽ không thể dừng, mỗi sự lựa chọn của bạn đều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến số mệnh của các nhân vật và tiến triển của cốt truyện, hy vọng bạn sẽ hoàn thành nhiệm vụ cẩn thận.”
Giọng nói khô khan lạnh lùng đó đột nhiên ngày càng nhỏ dần, Ôn Du sợ hãi lo lắng nó một đi không trở lại, tranh thủ thời gian hỏi: “Này đợi một lát! Mục đích nhiệm vụ này là cái gì? Vì sao lại chọn tôi?”
“Trong nguyên tác, nam chính là một thanh niên hư hỏng thành tích lại đếm ngược, thế mà có thể trở thành doanh nhân đỉnh cao sau khi tiếp nhận công ty từ cha cậu ta, đây tất nhiên không hợp lí rồi.” Hệ thống đã mất kiên nhẫn với cô, nói nhanh gấp hai lần bình thường, trực tiếp ngó lơ, “Vì để giải quyết vấn đề nan giải này cho nguyên tác, ngẫu nhiên chọn một người nào may mắn, thế nên kính mong bạn cố gắng hoàn thành.”

Không hiểu tại sao lại biến thành nữ phản diện bị mọi người hắt hủi, cô quả thật không may mắn chút nào nha! Hơn nữa công tử bá đạo kia lúc này lại đi yêu một cô ngốc, lẽ nào chỉ có một loại kịch bản thôi sao?!
Người bình thường sẽ sắp xếp một nữ phụ hiền lành xinh đẹp, chẳng phải là không muốn theo đuổi một tiểu bạch ngốc nghếch nhiều năm sao? Thế mà làm một vai ác, Ôn Du chỉ thay đổi kiểu tóc và đeo kính áp tròng, nhan sắc cứ thế tăng lên vùn vụt? Quan trọng nhất chính là, làm gì có chuyện một học sinh cấp ba chỉ biết nghĩ đến chuyện yêu đương mà lơ là việc học! Cũng không có khả năng mới sáng sớm mà tất cả chỉ biết yêu yêu, nếu không thì sau này ai sẽ đi xây dựng tổ quốc chứ?
Ôn Du nghẹn một bụng mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể tự an ủi chính mình: Đừng tích cực đừng tích cực, ở thế giới ảo mà tìm kiếm tình cảm thật sự, coi như thua ngay từ trong trứng.
Hệ thống cũng thật sự mặc kệ đời, sợ cô lại đặt câu hỏi, nháy mắt liền biến mất không chút dấu vết.
Để lại Ôn Du đang trải qua loạt bùng nổ những suy nghĩ lớn trong đầu, nhân sinh quả nhiên khó lường, thực lực bản thân đã không đủ mà cấp trên còn mặc kệ không quan tâm, cô thật là đáng thương.
Tuy rằng trong đầu vẫn còn ký ức của nguyên chủ, nhưng căn bản vị đó cũng không hơn không kém học sinh biếng nhác, lượng kiến thức còn đọng lại thậm chí không bằng cô.

Ở phương diện văn học cô còn có thể đoán mò mà điền chút ít, còn khoa học tự nhiên thì thật sự là ấn vào giấy trắng bằng hai tay, ngẩng đầu nhìn trời xanh, cái gì cũng không biết, toàn phụ thuộc vào mấy câu trắc nghiệm.

Muốn cô đi giúp Hứa Sí học…
Ôn Du đỡ trán, này không phải là chọn lầm người rồi sao.
Mơ màng làm bài kiểm tra một ngày, cũng chỉ có Tiếng Anh là cô có chút nắm chắc – Ôn Du khi còn nhỏ đã ở nước ngoài một khoảng thời gian, tiếng Anh coi như là ngôn ngữ đồng hành lớn lên cùng cô, làm bài tiếng Anh mà cứ như là làm bài ngữ văn tiểu học.
“Lần này thầy cô đúng là ma quỷ? Toán học cứ như tiếng Mông cổ, mấy từ Ngữ văn kỳ lạ hiếm có, tiếng Anh thì không thể nào hiểu nổi bài đọc, bài nghe cứ như tiếng chim hót? Toàn bộ bài nghe tớ chỉ nghe ra cái chín gam và mười lăm xu, đó bởi vì mỗi lần trong bài thi tiếng anh đều nghe đầu tiên.”
Hạ Tiểu Hàn mỗi lần kiểm tra xong một môn đều kéo cô nói một tràng, Ôn Du cũng không hiểu cái chủ đề này, không thể cứ tỏ vẻ càng tán đồng, mà nhịn không được nhắc nhở cô ấy: “ Chín gam mười lăm xu là đáp án đề thi nghe, cậu sẽ không đem nó đồ vào tờ đáp án rồi sai luôn vị trí chứ hả?”
“Thì ra là vậy! Hèn chi tớ chỉ có chút khả năng nghe!’’

Đây không còn là sự ngọt ngào trong trắng ngốc nghếch nữa rồi, chào!

Một ngày làm bài kiểm tra không ngừng nghỉ, mọi người đều mệt đến sức tàn lực kiệt.

Ôn Du và Hạ Tiểu Hàn ở cùng phòng ngủ, mà còn là giường đôi với nhau cho nên giống như những cô gái cùng trang lứa khác vui vẻ cùng nắm tay nhau đi về.
Ôn Du ôm cái áo khoác nặng nề của Hứa Sí yên lặng nghe Hạ Tiểu Hàn đi bên cạnh ba hoa chích chòe, miệng toàn nói phét nhưng cũng không quên hỏi cô là có nặng không, có thể giúp cô đem về phòng ngủ.
Nhìn cái vị là nữ chính quá mức ngốc nghếch trước mắt được vô số độc giả yêu thích, Ôn Du thật lòng khó mà kìm chế được cảm thán, vì lí do gì mà hầu như tất cả các nhân vật khác đều thích cô ấy.
Sau tai nạn xe cô nghỉ ngơi an dưỡng mất một năm, cô gần như là cắt mất liên lạc với thế giới bên ngoài, rồi những người bạn cũ trước kia vì xa mặt cách lòng mà mối quan hệ dần lạnh nhạt.

Bố mẹ bên cạnh thì bộn bề công việc cùng những lời nói không tốt từ người hầu trong nhà.

Cô đã phải ở một mình trong thời gian dài, mà giờ đây Hạ Tiểu Hàn cứ như một ngọn lửa cháy hừng hực bước vào thế giới cô, sung sướng không nói phải trái, cũng là điều làm cô vui vẻ nhất.
Phòng ngủ của Ôn Du tổng cộng có bốn người, sự khác biệt lớn nhất giữa bọn họ chính là hai người kia đều là học sinh đứng đầu lớp, người đen đen gầy gầy kia là Lâm Hạ, người còn lại ngũ quan xinh đẹp, mang mắt kính là Lư Vi Vi, dù ở chung không chọc quậy gì nhau nhưng vẫn là có chút ngượng.
Mối quan hệ của Lưu Vi Vi với nguyên chủ quả thật không tốt lắm, hai người họ cãi lộn gay gắt với nhau như cơm bữa, lúc này lại thấy trở về với một chiếc cái áo, theo thói quen dùng giọng điệu châm chọc nói: “ Ồ, cô gái nghèo nàn giờ cũng chịu mua quần áo mới rồi?”
Nguyên chủ ở nhà không được yêu thương, từ nhỏ đến lớn không được mặc nhiều quần áo mới, chủ yếu là do mấy người thân thích hay trẻ nhỏ trong nhà đều không dùng nữa mới cho cô.

Ôn Du trước đây sống rất thoải mái, lần đầu bị đả kích như vậy có chút không quen, thẳng thắn đáp: “Cái này không phải của tôi.”
“À để tôi nói cho nhé!” Lư Vi Vi cười lạnh, kéo dài giọng điệu, “Trong nhà cậu chỉ có vài đồng bạc lẻ.”

Lâm Hạ vẫn luôn chuyên chú yên lặng ngồi trên giường đọc sách, nghe thế cũng không chịu nổi nữa: “Vậy là, nhà cậu là biệt thự, đi xe BMW chắc? Nói chuyện tích đức chút đi.”
“Cậu nhìn không ra à? Đây là đồ con trai! Tiểu Du được người ta nhờ giặt quần áo, ai như cậu, lớn như vậy cũng chẳng có ai theo đuổi”.

Hạ Tiểu Hàn làm mặt quỷ, không bận tâm đến khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Lư Vi Vi, quay đầu nhìn Ôn Du, “ Đồng phục này cũng không dễ giặt, để tớ đi mua cái máy sấy, cậu giặt xong rồi có thể dùng nó.”
Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng không phải kẻ ngốc, có thể nhìn ra được Hạ Tiểu Hàn là thực sự đối tốt với cô, hơn nữa trong nguyên tác, dù nguyên chủ có làm nhiều chuyện sai trái vô lý như vậy nhưng cô ấy đều lựa chọn tha thứ, có thể thấy được tình cảm sâu nặng như nào.
Ôn Du cô dù sao cũng không phải kẻ không tim không phổi, hiển nhiên phải bảo vệ thật tốt người bạn tốt duy nhất này.
Lư Vi Vi ở phía sau vẫn chưa chịu thôi, lầm bầm: “Nam sinh chịu ở chung một chỗ với cậu ta hẳn chẳng phải kẻ tốt lành gì? Tặng không tôi cũng chả thèm!”
Ôn Du nghe thấy vậy, thế là khuôn mặt lạnh lùng kia của Hứa Sí bị cô ta vô tình chà đạp, nhịn không được mà cười một tiếng, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hắn cũng khá tốt.”
Lư Vi Vi thấy cô không có ý đồ đấu võ mồm, liền giả vờ mệt mỏi, không mấy hứng thú mà đi rửa mặt, trước khi đi còn không quên nhìn cô hừ lạnh một tiếng.
Quần áo mùa đông tốt nhất nên giặt tay mà Ôn Du kinh nghiệm giặt đồ rất ít, chỉ có thể dựa vào những gì cô đã từng xem qua trên phim ảnh.
Áo khoác Hứa Sí thật sự không dễ ngửi cho lắm, không chỉ có dính canh của mì gói, mà trên cổ còn có mùi khói nồng nặc khó ngửi đến mức cô cũng phải nhíu mày, tưởng chừng sắp nín thở.
Ôn Du lần đầu giặt đồ mùa đông, bất ngờ phát hiện ra phải rất tốn sức mới có thể tạo được bọt, và phải để cả lớp lông mềm trên áo ngập hẳn vào trong nước mới giặt được.
Ôn Du vừa giặt vừa nghĩ, cô nên làm gì để Hứa Sí có thể cải thiện điểm của mình đây?
Dùng cái chết chắc hẳn hắn sẽ tuyệt đối không dao động, lấy lý lẽ thuyết phục sẽ bị coi như trò cười, lấy thân báo đáp…
Biến biến biến! Nghĩ cái gì đâu không, anh ta làm sao có thể coi trọng cô chứ? Huống chi cô còn là thanh niên hiện đại, có lý tưởng sống, có khát vọng hoài bão, cô làm sao có thể đem cái chuyện này ra để bán đứng chính mình.
Ôn Du mãi cũng không nghĩ ra được lý do, đành phải tự nghĩ đến chuyện khác, chậc, tốt nhất là anh ta nên bỏ thuốc đi, cô không chịu nổi cái mùi này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.