Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 20: Chương 20




“Cậu…”
Cô gái tức muốn hộc máu, nhưng biết bản thân đuối lý, lại càng không tìm ra được lý do gì để phản bác, thế nên chỉ có thể cố gắng dùng sức để thoát ra khỏi cánh tay của Ôn Du.
“Hơn nữa, nếu tôi với Hứa Sí thật sự có mối quan hệ tốt như vậy, một khi cậu ấy biết tôi bị các cậu làm khó thế này, đoán xem cậu ta sẽ làm gì các cậu đây? Kết cục của nữ phụ ngôn tình các cậu hẳn cũng nghe qua rồi nhỉ?”.

Ôn Du thở dài: “Muốn theo đuổi con trai, không thể chỉ dựa vào mấy cái mưu mô được, bởi vì bọn họ ghét nhất chính là bị người khác tính kế.

Các cậu phải học được cách khiến bọn họ đổ gục bởi nội tâm bên trong ấy, có hiểu chưa?”
Vẻ mặt hai nữ sinh đang giằng co cùng cô trở nên ngơ ngác.

Đây có hơi khác với cốt truyện bình thường rồi đấy.

Từ chủ đề “Nữ nhân tranh sủng”, không biết vì lí do gì lại trở thành “Buổi tổng kết kinh nghiệm nhiều năm của Ôn Du”.

Nhất là, hai cô gái tự nhiên cảm thấy mấy lời cô nói quả thật quá có lý mà.
Cô gái bên trái cắn chặt răng, có hơi ngượng ngùng hỏi: “Vậy theo như cậu nói… Làm sao Hứa Sí mới chịu thích tôi đây?”
“Coi như cậu ta là trai thẳng đi.

Cậu theo đuổi cậu ta lâu thế mà vẫn còn chưa đơm hoa kết trái, chứng tỏ xác suất hai người thành công ở bên nhau cực kỳ thấp.

Với cả, cậu lớn lên không tệ, nhất định có rất nhiều người thích thầm cậu, vì cớ gì cứ phải ép bản thân, tự mình treo cổ ở một thân cây thế”.

Ôn Du buông tay ra, nghiêm túc phân tích lợi hại: “Cậu nghĩ xem, Hứa Sí có biết bao nhiêu người thích, mà trong số đó chắc chắn còn có người tốt hơn cậu rất nhiều, nhưng cuối cùng bọn họ cũng đâu thành đôi cùng cậu ta đâu.

Chỉ cần nghĩ như vậy chẳng phải cậu sẽ cảm thấy tốt hơn sao? Nếu lúc này, cậu chịu buông tay, có khi hình ảnh cậu trong mắt người ta sẽ tốt hơn rất nhiều đấy, biết dừng đúng lúc thì tội gì mà không làm chứ.”
“Cũng đúng, Bạch Lộ thích cậu ấy nhiều vậy, cũng chưa từng được ở bên cậu ấy.

Dù sao, tôi cũng không thiệt cái gì”.

Cô nàng ngơ ngẩn suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu nhìn Ôn Du tỏ vẻ rất hứng thú.

“Cậu thật thú vị nha, không hổ là bạn tốt của Hứa Sí! Tớ tên là Ngô Tình Tình, đây là bạn tốt của tớ Trần Linh.

Cậu ấy có hơi thẳng thắn, vừa nãy thực sự xin lỗi cậu.”
“Tôi tên Ôn Du.”
Ôn Du trong lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Đúng là, chỉ cần dùng biện pháp hòa bình vui vẻ giữa người với người để giải quyết, là mọi chuyện đâu vào đấy hết.

Vả lại, nếu mấy cô nàng nữ chính trong các cuốn tiểu thuyết cô đọc đều có thể ngộ ra được điểm này, thì cuộc đời học sinh đã không ngược nhau máu chó thê thảm như thế rồi.
“Cậu nói rất đúng, tớ mới mười sáu tuổi, không thể nào chỉ treo cổ ở một thân cây được.

Hứa Sí không thích tớ thì tớ không thích lại thôi.

Ai mà không có một hai cái lốp xe dự phòng cơ chứ”.

Ngô Tình Tình dậm chân, rồi nhìn Ôn Du với ánh mắt lấp lánh.

“Tiểu tỷ tỷ, cậu không chỉ lớn lên xinh đẹp mà lại còn cực kỳ ngầu nữa.

Tuy là trong lòng tớ cũng sẽ không vui vẻ mấy, nhưng nếu cậu và Hứa Sí ở bên nhau, tớ tuyệt nhiên không phản đối.”
Gia cảnh nhà Ngô Tình Tình không tệ, bạn bè cũng nhiều, từ nhỏ đến khi lớn lên đều được tất cả mọi người bên cạnh chăm sóc thương yêu.

Dù cho cô có theo đuổi Hứa Sí hết lần này đến lần khác nhưng cũng không có ai dám nói thẳng rằng “Hứa Sí căn bản sẽ không thích cậu”, mà bọn họ luôn tích cực cổ vũ cô tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mình.

Tất cả cũng chỉ là vì không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cô gái nhỏ.

Không biết vì sao giờ lại lòi ra thêm một fan couple của Ôn Du…
Đừng đừng đừng nha! Cô chỉ đang cố gắng hết sức làm tốt vai trò người qua đường thật vị tha tốt bụng thôi mà, còn mấy cái chuyện yêu đương này vẫn là nên nhường lại cho nam nữ chính đi.
Mặc dù là trong lòng luôn tự nói với bản thân như thế, nhưng nghĩ đến lúc Hạ Tiểu Hàn và Hứa Sí cuối cùng rồi cũng ở bên nhau, nơi ngực Ôn Du cảm thấy có chút âm ỉ khó chịu không biết từ đâu ra.
Ngô Tình Tình kéo Trần Linh đang vô cùng cảm kích rời đi.

Khi Ôn Du quay trở lại phòng học thì tiết tự học buổi tối cũng vừa vặn kết thúc.

Cô còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Hạ Tiểu Hàn đang cực kỳ lo lắng gọi lại.

Tâm trạng cô đang khá tốt, liền chớp mắt cười nói: “Có chuyện gì thế?”
“Tiểu Du… cậu nổi tiếng rồi!”
Cái gọi là “nổi tiếng” của Hạ Tiểu Hàn, chính là do một bài đăng trên diễn đàn trường học.

“Cô gái này là ai thế? Cho xin phương thức liên hệ!”
Nó được đăng cách đây ba giờ trước, mà lượt bình luận phải nói là vượt xa các bài đăng trước, rất nhanh đã trở thành tiêu điểm bàn luận sôi nổi hàng đầu trong trường.
Ôn Du vừa nhìn thấy tiêu đề, đại khái trong lòng đã đoán ra được chuyện gì.

Cô không nói một lời nào, chỉ nhanh tay nhấn vào xem: tấm ảnh của “chủ thớt” đập thẳng vào mắt cô.
Bức ảnh được chụp vào thời điểm vừa kết thúc buổi chạy bộ sáng, là ảnh cô và Hứa Sí đang chào tạm biệt nhau.

Khi đó, Ôn Du đã đi lên cầu thang dài trên sườn núi rồi, mà người chụp lại đứng ở nơi cao hơn cô một chút, vừa vặn chỉ chụp được đến ngang nửa người trên của cô, cùng bóng người mờ mờ ảo ảo nho nhỏ đứng ở chân cầu thang của Hứa Sí.
Chủ thớt: “Hôm nay chạy bộ buổi sáng vô tình gặp được tiểu tỷ tỷ, không biết ai có phương thức liên lạc với cô ấy không thế? Online chờ.

Đang lén dùng điện thoại, khả năng bị tịch thu rất cao! Nhanh nhé mọi người!”
Hạ Tiểu Hàn tỉnh bơ cười nói: “Cậu mau xem bình luận phía dưới đi, phải nói là cực kỳ náo nhiệt luôn.”
“Hóng ké! Đều là chạy bộ buổi sáng, sao nhan sắc nữ nhân lớp chúng tôi đều trông như quỷ mà vị tiểu tỷ tỷ này lại có thể xinh đẹp như thế! Vì sao trước kia tôi lại không biết đến sự hiện diện của cô ấy vậy!”
“Không phải là học sinh chuyển trường chứ hả? Với nhan sắc này ở trường chúng ta thì đã trở thành hoa khôi luôn rồi.

Làm gì có chuyện mọi người chưa ai từng thấy qua.”
“Mẹ ơi, con muốn yêu! Đây là vị thần tiên tỷ tỷ nào giáng trần thế?”
Nhìn thấy bản thân bị một đống người vây quanh bàn luận sôi nổi như vậy, trong lòng Ôn Du cảm thấy có chút không thoải mái cho lắm.

Đặc biệt trong số đó, thỉnh thoảng còn có vài câu sỉ nhục như: “Thế này mà cũng tính tạo ra mưa gió gì à”.
Cô nhanh chóng lướt xuống dưới, bỏ qua tất cả những bình luận không chút “dinh dưỡng” nào về vẻ ngoài của cô.
“Cơ mà, có phải phía sau cô gái này chính là Hứa Sí không thế?”
“Thật này! Cô ấy và anh Sí quen nhau ư?”
“Hơn nữa nếu nhìn kỹ ảnh chụp, sẽ thấy lão đại Hứa Sí rõ ràng là đang yên lặng đứng nhìn bóng lưng của cô ấy.

A a a! Tôi cứ như vừa mới phát hiện ra bí mật cực kỳ vĩ đại cả đời người rồi!”
“Tiểu bạch thỏ trong sáng thuần khiết vừa chuyển trường cùng lão đại trường học lãnh khốc kiêu ngạo.

Tôi đẩy thuyền này ra khơi, mời mọi người cứ tự nhiên.”
“Cẩu lương chất lượng thật bổ não.”
“Bổ não + 10086.”
Bình luận này được hưởng ứng nhiều nhất, Ôn Du xem đến mặt mày cũng đỏ lên, rồi khẽ mắng: “Vớ va vớ vẩn, nói nhảm quá.”
Hạ Tiểu Hàn cười đến nhăn cả mặt: “Cậu cứ tiếp tục xem.”
“Cái gì mà học sinh chuyển trường chứ.


Đây là bạn học cùng lớp với tôi, tên là Ôn Du, bên ngoài trông còn đẹp hơn ảnh rất nhiều lần.

Nếu có ai muốn được ngắm dung nhan của thiếu nữ xinh đẹp thì mời các cậu đến trước cửa lớn lớp bảy, à hiển nhiên là có thu phí.

Cảm ơn đã hợp tác.”
“Vậy là lớp ngay bên cạnh bọn tôi á? Được rồi, từ này về sau mỗi lần tan học, tôi đều sẽ đứng ở ngay WC, coi như ngẫu nhiên gặp được tiểu tỷ tỷ vậy.”
“Ôn Du, có phải là cái bạn được ghi tên trên sách viết văn hay nhất khối không thế? Tôi nhớ rất rõ luôn nha! Văn của cậu ấy viết cực tốt, tôi chỉ là muốn học hỏi trích dẫn vài câu trong đấy, không ngờ là bản thân gần như chép y chang xuống luôn.

Ha ha ha.”
“Cậu ấy có phải là người thi tiếng Anh được 149 điểm không vậy? Lớp bọn tôi có cùng giáo viên dạy Anh với lớp bảy.

Cô giáo ngày nào cũng kể có một bạn nữ tên Ôn Du, nhờ nỗ lực học tập mà thành tích vượt bậc khó tin, hẳn chính là tiểu tỷ tỷ này rồi.”
“Xong luôn, người ta lớn lên không những xinh đẹp mà thành tích còn tốt như thế.

Sự tồn tại của bọn tôi liệu có ý nghĩa gì nữa?”
Có người trả lời: “Những đóa hoa xinh đẹp luôn cần những chiếc lá xanh làm nền cho!”
Cái bình luận cuối cùng này được đẩy lên top đầu một cách cực kỳ kịch tính.

Bình luận đang trong lúc sôi nổi ngất trời thì chủ thớt bỗng đăng một tin tức.
“Bạn học này đang trong tiết tự học buổi tối mà lại dám lấy di động ra lướt diễn đàn trường, rồi bị bạn học khác bắt được.

Công cụ gây án đều đã bị tịch thu.

Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, đề nghị các em khác mau quay lại nghiêm túc đọc sách, dừng ngay việc bàn tán nhảm nhí mấy chủ đề như này lại đi.

Đặc biệt lúc học thì không được chơi di động.

Cảm ơn đã hợp tác.”
Mục bình luận bên dưới rất nhanh bị che lấp, toàn là “Ha ha ha ha” và “Người anh em ra đi thanh thản”.
Ôn Du còn nhịn không được mà bật cười thành tiếng, sau đó đem điện thoại của Hạ Tiểu Hàn trả lại còn không quên nói thêm một câu: “Mấy học sinh này thật thú vị.”
Đây là lời nói thật lòng.

Trường dành cho con gái giới quý tộc luôn bị dạy dỗ bởi mấy cái luật lệ cực kỳ nghiêm khắc: không những không được giao lưu chuyện phiếm với các bạn học khác trên diễn đàn trường, mà ngay cả ngày thường lúc nói chuyện với nhau cũng phải chú ý lễ nghi trật tự.

Lúc này, khi vừa thấy mọi người có thể thỏa thích bung xõa, muốn nói gì thì nói nấy trên mạng như vậy, trong lòng cô không khỏi có chút xúc động.
“Trọng điểm không nằm ở bọn họ.” Vì từng trải qua vết xe đổ, Hạ Tiểu Hàn không dám dùng điện thoại di động quá lâu, rất nhanh tay ném thẳng nó, giấu vào trong túi.

“Mấu chốt là cuối cùng cậu đã bị nhiều người biết đến hơn rồi.

Tiểu Du, cậu ưu tú như thế, tớ biết chắc chắn sớm hay muộn cũng có một ngày cậu sẽ trở thành tiêu điểm được người người hoan nghênh.”
Đối với chuyện này của Ôn Du, Tiểu Hàn chính là cực kỳ vui mừng, hai mắt cô cười cong lên trông như vầng trăng khuyết.

Ôn Du sờ sờ đầu cô, đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy phía sau vọng lên một giọng châm chọc đầy mỉa mai: “Có gì mà đắc ý như thế? Thật đúng là tự cho rằng bản thân ghê gớm rồi.

Chẳng qua chỉ là trùng hợp rơi vào cùng một khung hình với Hứa Sí thôi mà đã tự biên tự diễn như thể bản thân nổi lắm vậy.”
Vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt đầy khinh thường của Lư Vi Vi – đang ngồi dựa trên ghế.

Bởi vì quan hệ của bọn họ trước giờ vẫn luôn không tốt, cả hai đều không ưa gì nhau.

Thế mà lúc này Ôn Du lại được săn đón như vậy, hiển nhiên cô ta không vui nổi rồi.

Huống hồ Lư Vi Vi thường xuyên xuống sân thể dục lặng lẽ xem Hứa Sí chơi bóng, mà chuyện này hình như cả lớp đều biết.
“Cũng đúng.

Tiểu Du ngoại trừ lớn lên xinh đẹp hơn cậu, giọng nói dễ nghe hơn cậu, chỉ số thông minh so ra cũng là cao hơn cậu một ít, đối nhân xử thế cũng là tốt hơn cậu, thì hình như cũng không có cái gì tốt để khoe ra cả”.

Công lực đấu võ mồm của Hạ Tiểu Hàn phải nói là đỉnh của đỉnh.

Cô không chút lưu tình nào mà nói: “Cậu còn nhớ hôm cậu ấy mang về phòng một cái áo khoác nam không? Là Hứa Sí nhờ cậu ấy giặt hộ đấy?”
Vừa nghe nói như vậy, Ôn Du cũng mơ hồ nhớ lại cái lần cô mang áo khoác của Hứa Sí về thì có nghe Lư Vi Vi nói linh tinh cái gì mà: “Loại mặt hàng này có tặng tôi cũng không thèm.”
Bởi vì Hạ Tiểu Hàn đã cố ý không quá nhấn mạnh đến mấu chốt của vấn đề.

Chính là việc cô mang áo về giặt cho Hứa Sí, thực ra cũng chỉ để chịu trách nhiệm cho lỗi lầm cô gây ra mà thôi.

Cho nên, Lư Vi Vi lại nghĩ bụng rằng Ôn Du giặt áo cho người nào đó là vì có nguyên nhân mờ ám khác.

Nhưng mà thật ra… hiếm khi Ôn Du ôm suy nghĩ xấu xa, cô không nói sự thật cho cô ta biết cũng bởi vì chuyện này vốn không có gì to tát.
Đứa con gái mình ghét nhất lại cùng với người mình thầm thương trộm nhớ bao lâu nay phát sinh quan hệ mờ ám, phải nói cái tin tức này đối với Lư Vi Vi không khác gì tia sét đánh giữa trời quang cả.

Cô còn muốn giãy giụa một chút nên bèn căng da đầu nói: “Các người gạt tôi! Hứa Sí mới không thèm để ý đến loại người như Ôn Du đâu…”
Cô ta còn chưa kịp dứt lời đã bị bạn học ngồi ở cạnh cửa ra vào gọi to cắt ngang: “Ôn Du, có người tìm!”
Ba người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa bóng dáng thiếu niên thon dài tựa như cây tùng bách, đứng thẳng tắp ngay ngắn trước cửa lớp học.

Đèn dây tóc chiếu sáng lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh cùng biểu cảm lạnh lùng cao ngạo, khiến người ta có cảm giác chớ có lại gần.
Sau đó, Hứa Sí nhìn về phía Ôn Du, đôi môi hơi cong lên, tay quơ quơ cuốn sách giáo khoa Toán.
*
Hứa Sí cảm thấy có hơi phiền.
Tuy đã đồng ý với Ôn Du rằng bản thân sẽ chăm chỉ học tập, nhưng khi nhìn đến đống sách giáo khoa, anh liền cảm thấy chúng chẳng khác “sách trời” là mấy.

Anh thậm chí đến mấy kí hiệu toán học và vật lý đơn giản còn không hiểu, chứ nói chi tới việc giải chúng như thế nào.
“Anh Sí, ảnh Ôn Du được đăng trên diễn đàn kìa.

À, anh cũng rất vinh dự được đứng chung một khung hình đấy!”
Tiết tự học buổi tối của lớp mười trước nay đều không có ai quản cả.

Cho dù thầy cô có ở đó, cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dần dà, tiết tự học cũng thành thời điểm tốt nhất để bọn họ lướt điện thoại và ngồi tán dóc với nhau.

Nghe thấy cái tên Ôn Du, Hứa Sí theo bản năng giật mình một cái, nhanh tay đoạt lấy chiếc điện thoại trên tay Sầm Dương, tâm tình cực kỳ phức tạp mà ngồi đọc hết toàn bộ từng cái từng cái bình luận một.
Sầm Dương cười đầy thần bí: “Tấm ảnh chụp chung đầu tiên, có phải không?”
Hứa Sí dựa nghiêng người trên ghế, nhấp môi liếc nhìn cậu ta một cái, trong lòng như có trăm ngàn pháo hoa đang đua nhau nổ tung.
Anh thích nhìn thấy người ta bình luận về anh và cô ở cùng nhau, và cũng thích bức ảnh chỉ có riêng hai người bọn họ kia.

Dù rằng trong bức ảnh kia, bóng người anh có hơi mờ nhạt.

Nhưng chỉ cần có chút liên hệ với Ôn Du, bất luận thế nào anh đều cam tâm tình nguyện.

Hơn nữa, anh quả thật rất muốn đọc những bình luận ghép đôi ngọt ngào đó.
Hứa Sí lúc đầu xem đến trái tim tựa như con nai tơ chạy loạn, sợ tâm tư đã được mình cẩn thận giấu đi bị Ôn Du phát hiện.

Thế nhưng, khi đề tài đang dần chuyển hướng sang thành tích học tập, đột nhiên anh nhớ tới đống “sách trời” của mình.

Hứa Sí: “…”
Tâm trạng anh càng lúc càng rối như tơ vò.

“Anh Sí, anh sẽ không thật sự nghiêm túc học tập đấy chứ?” Sầm Dương ngó qua thấy anh đang xoay bút trước cuốn sách giáo khoa toán mới tinh của mình, cảm thấy có chút lạ lẫm hỏi.

“Lợi hại, quả nhiên lợi hại, đúng là sức mạnh của tình yêu.”
Bạn học đang “ăn gà” ở bàn sau Hứa Sí (chơi PUBG), nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn cái gáy của anh, nói với giọng khó tin: “Anh Sí mà học bài?”
Hai chữ “học hành” từng bị bỏ ngỏ trước đây, tưởng chừng như đã phai mờ theo năm tháng.

Thế mà lúc này bị buộc nói ra, quả thật cảm thấy có chút khó phát âm đến mém cắn phải lưỡi của mình.
Bàn trước nghe vậy, cũng ngoảnh đầu lại xem náo nhiệt: “Các người không để ý sao, anh Sí hôm nay còn mặc đồng phục nữa đó.

Phải nói là lão đại lãnh khốc làm rung chuyển một phương trời, hôm nay nháy mắt một cái liền biến thành một thiếu niên đồng phục chỉnh tề.

Đúng là nửa chữ cũng thấy khó tin.”
Hứa Sí vẫn luôn ngồi nhìn tấm ảnh kia.

Lúc nghe thấy những lời này, anh nâng nâng mí mắt, đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn: “Trông có giống đồ đôi không?”
Mấy bạn nữ xung quanh nghe vậy đều phì cười.

Sầm Dương nhìn anh như nhìn đứa con trai ngốc nghếch của địa chủ trong làng, không ngừng cảm thán: “Quả nhiên là nam nhân si tình, suy nghĩ cũng khác người thường.

Anh Sí thật mạnh mẽ.”
Cái đề tài này thành công thu hút sự chú ý của đại đa số người trong lớp.

Đám anh em của Hứa Sí cũng lộ rõ sự thích thú nhiệt tình.

“Hôm nay tôi cũng có nhìn thử tấm ảnh đó rồi.

Bạn nữ đó quả thật rất xinh đẹp nha.

Ôi, anh Sí nhà ta ánh mắt quả nhiên vẫn luôn rất cao.”
“Cơ mà con gái người ta trông giống kiểu nữ sinh ngoan ngoãn.

Nhìn mấy cái bình luận kia xem, nào là ‘thành tích không tồi’, nào là ‘con ngoan trò giỏi’.

Loại con gái này là loại khó theo đuổi nhất, chỉ hợp để ngắm từ xa thôi.

Còn về chuyện ở bên nhau thì thật sự là không dám nghĩ tới luôn đấy.

Hứa thiếu gia nhớ suy nghĩ thật kỹ nha.”
“Anh Sí là ai cơ chứ, có thể giống như chúng ta sao.

Để anh em dạy cho anh vài chiêu: cứ kabedon cô ấy, cưỡng hôn cô ấy, rồi vừa nhìn cô ấy vừa dùng giọng trầm trầm nói ‘cô bé, em đã thành công khiến tôi chú ý’.

Bọn con gái đều thích kiểu như vậy.”
Ngay lập tức liền có giọng bạn nữ khác tiếp lời: “Bây giờ đã là năm bao nhiêu rồi, bộ cậu là người cổ đại xuyên không tới đấy à?”
Thế là, cái trò khôi hài này kéo dài gần một tiếng mới chịu chấm dứt.

Cùng lúc đó, tiết tự học buổi tối cũng sắp kết thúc.

Anh cuối cùng cũng có thể tập trung học bài.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hứa Sí liền nhận ra một vấn đề khá nan giải.

Căn bản là, lớp mười của anh không tồn tại bầu không khí học tập bình thường nào cả.
Ở đây, tất cả mọi người đều thuộc dạng “ăn không sợ đói, mặc không sợ thiếu”, là những cậu ấm cô chiêu được cha mẹ trải sẵn con đường phú quý tương lai.

Đối với bọn họ, thành tích học tập dù có thế nào cũng chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi, bởi vậy chịu bỏ sức lực mà học tập chăm chỉ thật không có mấy người.
Môi trường là yếu tố ảnh hưởng trực tiếp đến việc học hành nhất.

Trong tình huống này, người tâm không kiên định giống như một hạt giống tốt, dù cho sức sống rất tràn trề, nhưng khi rơi vào chậu đất không chút dinh dưỡng nào, thì cuối cùng cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ chết mà thôi.
Dù Hứa Sí có quyết tâm hừng hực ra sao, nhưng xung quanh lúc này nào là âm thanh trò chơi, nào là âm thanh mọi người nói chuyện phiếm.

Một chút yên tĩnh cũng không có.

Thế nên, hiệu suất đọc sách của anh phải nói là cực kỳ thấp.

Bên cạnh đó còn tồn tại thêm một vấn đề khác chính là: trong lớp của anh không hề có một ai có đủ khả năng cho anh hỏi bài.

Việc học của Hứa Sí chỉ mới đang chập chững vài bước khởi đầu, tất nhiên khó tránh khỏi việc có nhiều chỗ kiến thức anh không hiểu, nhưng đám bạn bè bên cạnh anh đều thuộc dạng chỉ biết ăn nhậu chơi bời.

Lượng kiến thức bọn họ biết so với anh cũng là “kẻ tám lạng người nửa cân” mà thôi.

Vừa nghĩ tới đây, anh lại không khống chế được mà nhớ tới Ôn Du.

Cô từng nói, nếu anh có vấn đề gì thì có thể đi hỏi cô bất cứ lúc nào.

Không biết bây giờ lời cô nói có còn tính không.
Ngay lúc tiết tự học buổi tối sắp kết thúc, Hứa Sí cẩn thận lấy ra cuốn notebook được tặng hôm sinh nhật, viết câu trả lời cho câu hỏi của Ôn Du ngay trang đầu tiên.
“Ngày đầu tiên học bài, hiển nhiên là cảm giác không mấy vui vẻ chiếm phần nhiều.

Nhìn mấy thứ kiến thức phức tạp cùng những công thức như cua bò, tôi cảm thấy bản thân hơi ngu ngốc.

Nhưng chỉ cần tưởng tượng ra lúc mình có thể đuổi kịp cậu, tôi liền cảm thấy rất vui vẻ.
Mấy người bạn của tôi thấy tôi chăm chỉ học hành đều không biết nên giải thích thế nào, rồi còn cười nhạo tôi một trận nữa chứ.

Đã thế mỗi người bọn họ còn dám ngồi đánh cược năm đồng, nói rằng tôi tuyệt đối sẽ không kiên trì được đến một tuần.
Cứ chờ đến khi đám người đó thật sự biết thích một người con gái, thì tôi cũng sẽ cười nhạo bọn họ y như thế.”
Hứa Sí vừa viết vừa nghĩ, tuyệt đối không thể để Ôn Du nhìn thấy những điều anh viết trong này, bằng không mặt mũi anh coi như vứt cho chó gặm hết.

Câu cuối cùng chính là câu duy nhất anh phá lệ mà viết cực kỳ nghiêm túc, dù đã đặt bút xuống rồi nhưng vẫn rất coi trọng nó.

Nhìn năm chữ “thích một người con gái” kia, tai anh cũng ửng đỏ lên luôn.
Còn nữa… hình như nếu so sánh mấy quy tắc trong nét chữ Khải của anh với Ôn Du, thì quả thật chữ anh siêu siêu vẹo vẹo trông chả khác gì đứa nhóc ba tuổi đang ngồi nghịch ngợm vẽ bậy cả.
Sao cô lại có thể ưu tú đến như vậy nhỉ?
Hứa Sí thở dài, quay quay cây bút giữa những ngón tay, sau đó vẽ đại một đường vòng cung xuống phía dưới, nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Cậu cứ yên tâm tiến về phía trước, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ bắt kịp cậu thôi.”
*
Hứa Sí rất vất vả mà cố gắng chịu đựng tiết tự học buổi tối cực kỳ nhàm chán này.

Vừa kết thúc, anh nhanh chóng ôm cuốn sách toán học chạy ngay đến trước cửa lớp bảy.

Thật ra, lúc đọc thử một lượt chương đầu tiên, anh đại khái cũng có thể hiểu trọng tâm của bài học rồi.


Nhưng hiện tại trước mắt ngoài môn Toán ra, anh cũng chẳng còn cách nào để lấy lý do tiếp cận Ôn Du được cả.

Thế là Hứa Sí dứt khoát chọn luôn bài cuối cùng cũng là bài khó nhất trong đống phần đề luyện tập kia để tới hỏi cô.

Lúc cô bước ra khỏi phòng học còn mang theo ý cười rất vui vẻ, khóe miệng cong cong, nói với anh: “Bọn tôi vừa nãy còn nhắc đến cậu, cậu liền xuất hiện, linh thật.”
Hứa Sí rũ mắt nhìn cô, đáy lòng hơi hơi dao động, thấp giọng cười một tiếng: “Nói cái gì về tôi?”
“Nói rằng cậu rất thu hút người khác.” Ôn Du nhớ tới khuôn mặt khiếp sợ của Lư Vi Vi khi nhìn thấy Hứa Sí lúc nãy, nhấp môi tiếp tục hỏi: “Tới tìm tôi có chuyện gì à?”
“Có bài này tôi không biết làm.”
Cô nhận lấy cuốn sách từ tay anh, quả nhiên nhìn là biết đây là sách của Hứa Sí.

Giờ cũng đã đến cuối kỳ, ấy vậy mà cuốn sách giáo khoa của anh lại còn mới cóng, đến một nếp gấp cũng không có, nhìn hệt như cuốn sách mới được mua về vậy.
Đề luyện tập phần đầu trông không khác gì tờ nháp toàn là rồng bay phượng múa, đến nỗi nhìn không rõ cái đề bài nữa.

Phía ngoài bìa sách còn có rất nhiều câu tựa như “Buổi tối đi tiệm net?”, “Trưa nay ăn gì?”.

Chúng đều nhỏ li ti như mấy nét vẽ bùa đơn giản vậy.

Rõ ràng chiếc bìa này đã được Hứa Sí dùng với mục đích thay anh truyền tin qua lại trong lớp.

Cô xem sơ lược mấy phần lời giải qua loa của anh rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu quyết định từ nay sẽ chăm chỉ học tập?”
Hứa Sí gật đầu, tay trái đút vào trong túi áo khoác.

Cái bóng đen to lớn của anh lúc này bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cô.
…Ôn Du thiếu chút nữa là quên mất một chuyện rất quan trọng, chính là Hứa Sí trong nguyên tác căn bản là một thiên tài.

Tác giả sáng tác bộ truyện này đã xây dựng một nam chính cực kỳ hoàn mỹ, không thèm để tâm cái gọi là giới hạn thể chất thông thường của con người, cứ cố chấp nặn ra hình tượng một Hứa Sí, dù có bất cần đời đi nữa, thì đầu óc vẫn thông minh phi thường.

Đây cũng chính là nguyên nhân cô không hiểu nổi.

“Vì sao từ nhỏ đến lớn, nam chính dù không học vấn không nghề nghiệp, vẫn có thể hoành hành ngang dọc trên con đường sự nghiệp như thế”.
Học sinh bình thường khác phải dùng vài buổi học mới có thể nắm vững được các kiến thức cơ bản.

Ấy vậy mà anh chỉ cần dùng một ngày là đã có thể đại khái hiểu được hết, đúng là khiến con người ta tức chết.

Quả nhiên không nên tìm chút logic cùng thực tế nào trong thế giới tiểu thuyết hư cấu như thế này.
“Đề bài này có hơi phức tạp mà bây giờ còn phải nhanh chóng lên lớp, có lẽ không thể giúp cậu giải quyết xong ngay được.” Ôn Du vui mừng hít sâu một hơi, ánh mắt lay động khẽ chuyển, “Tan học cậu có rảnh không? Khoảng thời gian từ sau giờ tan học đến lúc khóa cửa ký túc xá là tầm 40 phút.

Chúng ta có thể tranh thủ lúc đó để thảo luận cách giải bài này luôn.”
Hứa Sí bị những lời này làm cho đáy mắt sáng rực.

Trong giây phút ấy, anh cố gắng kiềm chế nội tâm đang nhảy nhót không ngừng, ổn định giọng nói có chút run rẩy của mình, rồi giả vờ bình thản nói: “Vậy… Tan học tôi lại đến lớp bảy tìm cậu?”
“Không thành vấn đề.” Cô đồng ý gật đầu, cuối cùng lại nén cười nói: “Đúng rồi, chữ của cậu, nên rèn lại thôi.”
Bị cô cười nói như thế, Hứa Sí đột nhiên cứng đờ người, hai bên tai cũng có chút nóng lên.

Bóng dáng anh cao cao gầy gầy nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, chả khác gì con thỏ đang chạy trối chết vậy.

Ôn Du bình tĩnh đứng nhìn anh rời đi, một lúc lâu sau mới xoay người trở lại phòng học.
Tuổi dậy thì là thời điểm các thiếu niên thiếu nữ thích hóng chuyện nhất, thế nên lúc này ngay cửa lớp tụ tập không ít người đang lén lút núp sau cánh cửa lớn rình trộm bọn họ.

Ngay lúc Ôn Du vừa trở vào, không hẹn mà gặp cả lớp đều đồng thanh phát ra mấy âm thanh hỗn tạp “Oa ahhh….”
“Thôi thôi thôi, cầu mong mọi người bớt suy diễn lại nhé.” Ôn Du bị bọn họ làm cho đỏ cả mặt.

“Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Mọi người ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là không ai nói ra mà thôi: “Được được được, chỉ là bạn bè.”
“Hứa Sí cũng đỉnh quá đi, lựa đúng lúc này mà xuất hiện, quả thật tuyệt diệu! Cậu có thấy biểu cảm không thiết sống của Lư Vi Vi không hả?” Hạ Tiểu Hàn cao hứng vui vẻ hạ giọng tám chuyện cùng cô: “Cậu nói xem đây đúng là cái vận khí khỉ gió gì thế chứ, lúc trước bài thi Tiếng Anh thì bị Chu Mẫn vả mặt, giờ thì bị Hứa Sí vả, quả thực là nữ vương bị vả mặt thảm nhất.

Thật làm tớ cảm thấy cậu ta quá đáng thương luôn đó.”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng cô thực sự cảm thấy rất hả hê khi người mình ghét gặp họa.

Ôn Du cười, chọc chọc đầu Hạ Tiểu Hàn, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Cậu đó.”
Cô ấy cũng vẫn chưa chịu dừng cái đề tài này lại, dù lo lắng nhưng trong lòng rất muốn hóng chuyện nên lại tiếp tục hỏi: “Các cậu vừa nãy ở ngoài đấy thương lượng cái gì à? Cậu ta có viết gì vào cuốn sách mà cậu ta đưa cậu không thế? Thổ lộ tình cảm?”
“Người ta tới gặp tớ hỏi bài.” Ôn Du quay lại chỗ ngồi, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

“Tối nay tớ phải ở lại lớp học để giảng bài giúp cậu ấy, nên không thể trở về ký túc xá cùng cậu được.

Cậu có thể tự về một mình được chứ?”
Giọng nói cô nhẹ nhàng như thế, dù là bất kỳ ai nghe xong cũng đều khó mà cự tuyệt được.

Hạ Tiểu Hàn lại chẳng phải là người nhỏ mọn.

Cô nàng không chút bận tâm, xua tay: “Đương nhiên rồi! Tớ còn có thể về cùng với Lục Ninh mà.

Nhưng mà trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, không những thế Hứa Sí quả thực rất khỏe, cậu nhất định phải cẩn thận nha.”
Ôn Du lắc đầu cười cười, cô chắc chắn Hứa Sí sẽ không sinh ra chút tâm tư gì với cô đâu, bởi vì trong nguyên tác cũng có nói rõ là Hứa Sí tuyệt đối không thích những loại người giống như nguyên chủ.

Vậy nên bây giờ cô có thể trở thành bạn bè của anh quả thực không dễ dàng rồi.

Vì vậy làm gì có chuyện trong thời gian ngắn như thế có thể phát triển thêm một bước khác cơ chứ.
Nam chính và nữ phản diện thì có thể có chuyện gì được đây.
*
Hứa Sí nghĩ như nào cũng không ngờ bản thân mình thế mà lại mong ngóng tới lúc tan học đến vậy, còn là vì học tập nữa.
Sầm Dương ngồi nhìn người bạn tốt ngày thường đi học không phải ngủ thì chính là chơi game của cậu, lúc này đang tranh thủ ngồi rèn chữ trong giờ học, cậu vừa cảm thán phải chăng thế giới thay đổi rồi ư, nhưng cũng không quên cầm điện thoại chụp lấy một tấm rồi chia sẻ vào nhóm bạn tốt.

Ừm, nếu có thể chuyển nó thành biểu tượng cảm xúc thì càng tốt hơn.
Đến cả dòng chú thích hình ảnh, cậu cũng nghĩ xong cẩn thận, đó chính là: “Đang học, chớ làm phiền.”
Hai người bọn họ ngồi ở bàn cuối trong góc lớp học.

Thế nên khi Sầm Dương nghiêng người sang phải để chụp toàn thân Hứa Sí thì cũng trùng hợp đối diện luôn cửa sau của lớp.

Cậu còn chưa kịp bấm nút chụp ảnh, thì phía sau cửa sổ thấp thoáng một đôi mắt nồng nặc sát khí.

Con ngươi do ngược ánh đèn mà trông không khác gì hai con ma trơi đang bay giữa không trung, phải nói là khủ.ng bố và lạnh lẽo đến cực độ.

… Đúng thật là vị phó chủ nhiệm rất hay đi dạo quanh phòng học để kiểm tra học sinh các lớp.

Ông cũng vì luôn ít nói ít cười mà được gọi là vị “Diêm Vương sống”.
Đương nhiên, thủ đoạn mà ông dùng để đối phó với học sinh cũng là cấp bậc của Diêm Vương.
Chuyện khủ.ng bố nhất trong đời học sinh cấp ba là gì nào? Đơn giản chính là, không nói không rằng, bất thình lình trên cửa sổ xuất hiện một đôi mắt đỏ ngòm nhìn bạn.

Vậy là ngay lập tức cuộc đời bạn sẽ rất nhanh trở thành một bộ phim kinh dị thôi.
Sầm Dương khóc không ra nước mắt, lập tức đổi thành camera trước rồi tự mình chụp ảnh.

Thôi thì cứ lấy gương mặt đẹp trai bi thương này làm thành di ảnh luôn đi.
Thế là bạn học Sầm Dương vinh dự được thầy phó chủ nhiệm phê bình giáo dục trước toàn lớp, và hiển nhiên là cũng tịch thu luôn vật chứng gây án – chính là chiếc điện thoại kia.

Hứa Sí đợi mãi cuối cùng cũng nghe được tiếng chuông tan học vang lên.

Anh chào hỏi qua loa với đám bạn rồi vội vàng rời khỏi.

Có người mắt chữ “a” mồm chữ “o” mà bình luận một câu: “Quá thần kỳ nha! Hồi trước anh Sí đi tiệm net chơi cũng chưa bao giờ tích cực như thế.

Nếu tôi nhìn không lầm thì hình như cậu ấy có cầm quyển… sách giáo khoa Toán hả?”
“Tớ còn tưởng tớ bị hoa mắt, nhưng không ngờ rằng đó quả thực là cuốn sách giáo khoa Toán cấp ba.”
Học sinh cấp ba sau khi tan học đều gấp rút quay về kí túc xá.

Bởi vì bọn họ cả ngày cắm mặt cắm mày vào học tập, thế nên chỉ cần tan học mọi người đều muốn về phòng ngủ của mình thật nhanh, rồi dính lấy cái ổ chăn thân yêu của mình, đặc biệt là lúc này còn đang là mùa đông rét lạnh nữa.

Hứa Sí đi vào lớp bảy nhìn thấy trong phòng học lúc này chỉ còn vài tốp năm tốp ba học sinh vẫn còn ở lại chăm chỉ đọc sách, cũng nhìn thấy Ôn Du đang ngồi trên ghế của mình vẫy tay với anh.
Trông thấy cảnh này, trong lòng chờ đợi thế giới riêng tư của hai người giờ đây coi như hóa thành bọt nước.


Anh lạnh lùng liếc đám học sinh đang tập trung học bài kia, ánh mắt không khác gì con dao sắc bén đang rà trên người bọn họ, nhìn chằm chằm khiến toàn thân da gà da vịt gì đều nổi lên hết.
“Cậu tới nhanh thật”.

Ôn Du vừa nói vừa mở cuốn sách toán ra, đem cái đề lúc trước đến trước mặt anh: “Lúc cậu vừa về, tôi có xem lại đề này một lần nữa.

Thực ra muốn giải nó cần phải vận dụng và tổng hợp các công thức lại rồi tính toán…”
Vì để không quấy rầy các bạn học khác, cô cố tình nhỏ giọng hết mức có thể.

Vốn dĩ giọng cô căn bản đã sạch sẽ thuần khiết, lúc này đây lại có phần êm ái hơn rất nhiều, tựa như dòng suối mát lạnh trong vắt, không gặp chút sóng to gió lớn nào cả, cứ như thế mà dịu dàng thong thả chảy xuôi.
Cô phân tích cực kỳ rõ ràng, không giống như các thầy cô khác lúc dạy trên lớp cứ vội vàng mà chạy cho kịp giáo án.

Thế nên Hứa Sí nghe được một nửa thì đã biết bước tiếp theo nên làm thế nào rồi, nhưng anh nhìn thấy Ôn Du thật sự đang rất nghiêm túc giảng bài, vì vậy cũng không muốn quấy rầy cô.

Cuối cùng anh đành im lặng giả vờ nghe giảng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.
Trước đây anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc Ôn Du học tập bao giờ, thành ra cũng không ngờ tới con gái lúc nghiêm túc lên trông cũng đáng yêu đến như vậy.
Bọn họ thật sự cách nhau rất gần nhau.

Hứa Sí lúc này thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng đôi chân mày vì gặp phải câu hỏi khó mà nhăn lại, cùng hàng mi phía dưới mềm mại như cánh bướm lượn lờ.

Mỗi một lần chúng khép lại đều nhẹ nhàng bay bổng lướt qua trái tim anh, tạo thành từng cơn chấn động to lớn – cứ như một loại khác của hiệu ứng cánh bướm vậy.
Anh không dám nhìn cô quá lâu, vì vậy mỗi lần ngẩng đầu đều chỉ trong vài giây ngắn ngủi rồi thôi.

Dù vậy, trong lòng anh vẫn không khỏi dấy lên từng hồi rung động.
“Đại khái hướng giải của nó là thế, cậu nghe có hiểu không?” Ôn Du vừa dứt lời liền ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như có thể nhìn thấu người khác.

“Tôi chỉ có thể hướng dẫn qua loa hướng giải cùng những điểm trọng tâm giúp cậu mà thôi, không thể chỉ dẫn cậu tất cả mọi bước mà không bỏ sót bước nào được.

Nếu như nghe hiểu được thì cậu phải tự thân vận động tìm ra phần đáp án.”
“Ừm.” Hứa Sì dừng bút: “Cảm ơn.”
Ôn Du cười.

Hứa Sí trong nguyên tác hình như chưa từng nói với ai hai từ này, nhưng xem ra anh đúng là trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Hứa Sí vừa nói lời cảm ơn xong, liền bắt đầu tự mình giải ra được bài toán.

Mà Ôn Du cả ngày đều học tập mệt mỏi, cô thực sự không muốn tạo thêm áp lực cho bản thân nữa, thế nên dứt khoát bỏ sách xuống và lôi ra một tờ giấy nháp, nhìn Hứa Sí rồi bắt đầu vẽ bậy.
Gương mặt tuấn tú không chút tì vết của cậu thiếu niên, do ở khoảng cách gần mà trông như được phóng đại ra thêm vài lần.

Cô ngắm nhìn cặp lông mi sắc bén cùng sóng mũi cao thẳng, sau đó lướt mắt xuống đôi môi mỏng cùng chiếc cằm nhọn gọn gàng sạch sẽ.

Đúng là nét đẹp vốn có của người mẫu.
Cô tuy là đã hơn một năm không vẽ tranh, cảm hứng cũng không còn nhiều lắm, nhưng bản thân vẫn luôn ghi nhớ từng bước cơ bản cùng mấy quy luật và kỹ xảo đơn giản.

Thế nên cũng không cần tốn quá nhiều thời gian, từ một tờ giấy trắng trơn ban đầu, giờ đã được phác họa lên vài đường nét gương mặt của thiếu niên.

Ôn Du quả thực vẽ rất tốt, cho dù chỉ là đang vẽ cho vui.

Không những thế, dù cô chỉ phác ra vài nét đơn giản cho đôi mắt thon dài nhưng cũng đủ để nhận xét rằng trông nó thật sự rất có linh hồn.
Hứa Sí rất thích nó, nhưng vì anh trước nay cũng không biết nói mấy lời văn vẻ cho lắm, thành ra chỉ có thể nhìn cô cười nói: “Cậu vẽ tốt thật.”
Vừa lúc anh cũng đã giải xong bài toán, giây phút này lại được cô gợi lên sự hứng thú, nên liền lấy cô làm người mẫu, dựa theo đó mà vẽ ra mấy nét tranh chân dung.

Nhưng lúc vừa vẽ xong, anh lại ngượng ngùng che lại.
Ôn Du thấy thế liền nhướng mày, ý bảo Hứa Sí bỏ tay ra.

Lúc nhìn thấy bức tranh, ánh mắt cô không kìm được mà bật cười cong cong.

Trình độ này của anh thật sự là không dám khen tặng gì, bởi vì đến cả trẻ nhỏ tiểu học có khi còn vẽ sinh động hơn như thế nữa là.
Đôi mắt trong bức tranh thật sự rất giống với đôi mắt màu đồng của các thiếu nữ trong truyện tranh thời cổ đại, không những vậy còn có mấy ánh sáng bling bling, cái mũi nhỏ như cái móc câu bé xíu.

Có lẽ đây là phiên bản tiến hóa của loài chim ưng; còn cái miệng thì…
Hai cái cánh hoa mỏng trông như cây quạt ấy, thật sự không phải là môi của cô đâu nha!
Ôn Du nhìn nó rất lâu, rồi tự hỏi bản thân, cái cằm nhọn đủ để giết luôn một người như này chính là thẩm mĩ của bọn con trai sao?
Hứa Sí cảm thấy có chút xấu hổ, rất nhanh giành lại tờ giấy nháp, hơi tự ti mà uy hiếp cô.

“Không cho cười.”
Anh vẫn luôn phản ứng như một đứa trẻ mỗi khi ở trước mặt cô.

Ôn Du biết anh vì vẽ không đẹp mà cảm thấy xấu hổ.

Hai người họ nếu xét ở một mức độ nào đó thì có lẽ là cùng một loại người: bởi vì xuất thân từ một gia đình tri thức mà bất tri bất giác hình thành một loại lòng tự tôn rất mãnh liệt.

Hơn nữa, Ôn Du có nền tảng hội họa nhiều năm nên mới có thể vẽ ra được như thế, mà điều này càng làm Hứa Sí cảm thấy bối rối hơn.
“Không sao, không sao đâu, bức vẽ này thực sự rất đáng yêu.”
Cô vừa nói vừa đưa bức tranh của mình cho anh.

Chân dung không biết từ khi nào đã được Ôn Du chỉnh sửa lại.

Nhưng ngoại trừ chỗ đôi mắt vẫn giữ như cũ thì ngũ quan còn lại đều bị chỉnh giống theo như phong cách vẽ tranh hoạt hình như của Hứa Sí, trông chẳng có chút thú vị gì… Cũng chỉ vì để cho Hứa Sí không cảm thấy quá khó xử, nên cô liền đem chính bức vẽ của mình biến thành tác phẩm dành cho trẻ con, trông rất kỳ quái.
Hay ho nhất chính là việc cô còn vẽ thêm một đôi tai lông xù cực kỳ xấu, rồi sau đó còn dùng giọng nói mềm mại như bông nhẹ nhàng an ủi: “Cậu xem, một chú cún tròn tròn.”
Dù cho anh có là tảng băng ngàn năm đi chăng nữa, thì lúc này cũng bị sự dịu dàng êm ái của cô đánh gục hoàn toàn.

Càng đừng nói đến chính là, ngay từ lúc bắt đầu Hứa Sí đã có sự quan tâm đặc biệt với Ôn Du rồi.

Những cảm giác lúng túng, xấu hổ, ngại ngùng, phút chốc tan thành mây khói.

Những lời muốn nói giờ nửa chữ cũng chẳng hề nhớ rõ nữa.
Hầu kết anh lăn lên lăn xuống, kìm nén cảm giác xúc động muốn ôm lấy cô vào lòng.

Sau đó, anh liền vẽ thêm một đôi tai vào bức vẽ của mình, rồi bắt chước theo điệu bộ của Ôn Du đẩy bức tranh đến trước mặt cô: “Mèo con.”
Nếu phải dùng một con vật để hình dung cô, hẳn nên là mèo rồi.

Hứa Sí nghĩ nghĩ, Ôn Du thật cứ như một con linh miêu trong màn đêm lạnh lẽo, đột ngột xuất hiện trước mặt anh.

Nó có đôi mắt sáng lấp lánh cùng bộ lông trắng muốt, vừa cao ngạo vừa thần bí, cũng có chút đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn tiếp cận.
Anh trước giờ cứ như một người lang thang vô định trong bóng tối, đến một mục tiêu còn không có.

Nhưng kể từ khi gặp được cô, cuộc sống của anh tuy vẫn là một mảng đen tối, nhưng cuối cùng cũng lấp lóe chút sắc màu, giúp anh nhìn thấy phương hướng cần đi.
Đáy mắt cô toát lên ý cười thuần khiết êm dịu tựa như mùa xuân ấm áp.

Ôn Du cứ như đứa trẻ nhỏ tròn xoe đôi mắt, rất vui vẻ mà cầm lấy tờ giấy nháp đó: “Có thể tặng cho tôi sao? Vậy coi như nó là thù lao đêm nay tôi giảng bài cho cậu đi.”
Hứa Sí không cần nghĩ liền đáp: “Vậy đổi lại cho tôi bức ảnh kia đi.”
*
Hứa Sí quay trở lại ký túc xá.

Ý cười trên mặt anh lúc này vẫn chưa hề giảm bớt đi chút nào.

Sầm Dương nằm trên giường, thoáng thấy trên tay anh cầm theo thứ đồ gì đó, bèn ló đầu ra hỏi: “Anh Sí, chị dâu tặng gì cho anh thế?”
Cách gọi “chị dâu” này làm tâm tình anh càng thêm tốt.

Hứa Sí ngồi dựa lưng trên ghế, theo bản năng định rút điếu thuốc ra, nhưng đầu ngón tay lại dừng lại, chuyển sang cầm lấy hộp kẹo cao su trên bàn.

“Một bức tranh.”
“Cô ấy còn biết vẽ tranh á?” Một người bạn cùng phòng khác nghe tiếng, liền từ trong ổ chăn vùng ra hóng chuyện: “Đa tài đa nghệ, thật lợi hại.”
Hoài Thành nhất trung có rất nhiều con mọt sách.

Những người có chút tài lẻ đặc biệt như vậy thật sự là không nhiều lắm.

Mà Ôn Du lúc nào cũng mang đến cho anh từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác: nào là ca hát, hội họa, viết văn, và cả hiểu biết về xe Harley… Phải nói là mỗi một đặc điểm nơi cô đều là một phần báu vật quý giá trong anh.
Hứa Sí nhai kẹo cao su, chỉ cảm thấy trong lòng lúc này thật sự ngập tràn từng luồng gió tươi mát.
Sau đó, anh cực kỳ kiên nhẫn mà dọn dẹp sạch sẽ lại toàn bộ bàn học lộn xộn của mình, rồi đem bức tranh dán lên trên bàn.
Đồng thời, anh còn dán thêm một miếng băng keo cá nhân bên cạnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.