Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 6: Chương 6




Thầy cô ngồi chấm điểm mà tưởng như đi đánh trận vậy, cuối cùng sau vài đêm thức trắng thì mấy trăm bài thi cũng đã chấm xong, mà cái giá phải trả cho sự liều mạng đó là đôi mắt thâm quầng hệt con gấu trúc cùng cơ thể suy nhược vì lao lực quá mức.

Dẫn đến việc họ phải lết một thân mệt mỏi đến cực độ, rồi sau đó còn phải dùng toàn bộ tế bào não còn lại giải thích bài thi cho mấy đứa đầu gấu ham chơi không chịu học, phải nói là khổ không tả hết.
“Nghe nói lần này có người Tiếng Anh được 149 điểm! 149 đó trời ơi, chắc là chỉ bị trừ một điểm phần viết thôi đấy,” Hạ Tiểu Hàn thật xứng với cái danh nữ hoàng tin tức, mới sáng sớm chưa gì đã sáp vào bàn Ôn Du bắt đầu ríu rít chia sẻ những thông tin mới nhất, “Điểm gì mà biế,n thái quá vậy, không biết ai ở lớp chọn có thể nặn ra được con điểm đó thế nhỉ?”
Ôn Du không ngạc nhiên lắm, dù sao có công mài sắt có ngày nên kim mà, học sinh lớp chọn ngày thường đều được ôn luyện trong cường độ rất cao, cho dù đã tới giờ tan học cũng không thấy một ai chịu ra ngoài hít thở không khí cả.

Đối với bọn họ, một bài kiểm tra điểm cao chính là phần thưởng thiết thực nhất cho tất cả sự nỗ lực của họ.
Tiết đầu là tiết Văn.

Ôn Du dù trong một năm dưỡng bệnh sau tai nạn kia đọc cũng không ít sách, nhưng ngữ văn cấp ba có rất nhiều khuôn mẫu riêng, mà cô thì chả biết tí gì về chúng cả, toàn dựa vào năng lực vốn có để viết, có thể là sẽ không chạm được tới ý chính của đề, bởi vậy có lẽ điểm sẽ không quá cao.
Môn Văn hồi cấp hai của cô cũng không đến nỗi tệ, ngữ văn chính là môn học dễ cải thiện điểm số nhất.

Không cần phải ghi nhớ hàng tấn kiến thức như các môn nghệ thuật xã hội, cũng không cần phải nổ não với mớ công thức vô cùng khó hiểu như các môn khoa học tự nhiên, chỉ cần đơn giản nhớ vài bài thơ trọng điểm rồi cứ nương theo đó mà tự thay đổi sửa chữa lại một chút, chắc chắn sẽ không quá khó để lấy điểm.
“Lần này bài thi ngữ văn đúng là có nhiều chỗ khó, toàn khối cũng có rất ít điểm cao.

Phần viết Văn càng là phần khó nhai nhất, rất nhiều học sinh tới hiểu đề cũng không làm được, mà cho dù hiểu thì cũng viết cực kỳ lộn xộn.


Nhưng vẫn đáng khen là lớp chúng ta có tới hai bạn viết được trên 50 điểm, toàn khối cũng rất hiếm bạn được như vậy.

Đầu tiên là bạn được 50 điểm, bạn Lư Vi Vi, còn bạn còn lại…”
Giáo viên ngữ văn Lâm Dương có dáng người cường tráng, ngoại hình trông cứ như thầy thể dục, mà đối nghịch với cái vẻ ngoài đó chính là giọng nói của thầy cực kì giống con lười ‘Zootopia’ chậm rì rì, vừa nói vừa cẩn thận nâng mắt kính, “Bạn Ôn Du lớp chúng ta, bạn được đến 54 điểm, là điểm viết Văn cao nhất toàn khối, không tệ không tệ.”
Thành tích nhất lớp môn Văn của Lư Vi Vi thì có ai là không biết đâu, mà cô ta đối với việc bản thân điểm cao mãi cũng thành quen, bởi vậy cũng không có phản ứng gì lớn.

Thế mà không nghĩ tới lần này lại bị Ôn Du, một học sinh kém chiếm lấy hạng nhất nổi bật trong lớp, đã thế điểm còn cao hơn cô một đoạn xa rất rõ ràng là đằng khác, đồng loạt cả lớp đều nhìn về phía Ôn Du.
Điểm Văn cấp ba phải nói là muốn được 50 đã hiếm có khó tìm, muốn nhích lên một điểm trên 50 phải nói là muôn phần khó khăn, cách một điểm như cách cả một thế giới, thế nên 54 điểm lại càng khó gặp.
Khuôn mặt Lư Vi Vi vừa mới tỏa sáng chứa đựng ý cười chưa được bao lâu, nghe thấy cái tên Ôn Du liền như ăn phải một con ruồi thối âm u đến lạ, không tin được mà quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét cùng khinh thường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Hạ Tiểu Hàn làm mặt quỷ đưa ngón giữa lên, làm như thể điểm vừa rồi chính là điểm của mình vậy, cực kỳ đắc ý.
Mà cái người đang ở trung tâm cơn bão kia, Ôn Du cũng đầy sửng sốt.

Cô trước đây chưa từng tìm hiểu bất cứ cái gì về cấp ba cả, thế nên cô cũng chẳng biết khái niệm tiêu chuẩn là như thế nào, cũng không hề biết bao nhiêu điểm thì mới coi là cao.
….

Mà hồi cấp hai, các bài văn của cô cũng chỉ bị trừ có một hai điểm mà thôi.
Từng là người không chút tiếng tăm, không chút ảnh hưởng nào ở trường cấp ba, tự nhiên giờ được khen ngợi, cô không cảm thấy hào hứng mấy, ngược lại cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt vì bị các bạn cùng lớp nhìn chằm chằm, ngại ngùng cúi đầu.
“ Em Ôn Du lần này có tiến bộ cực lớn.


Bài văn của em ấy còn được toàn bộ thầy cô trong tổ Văn nhất trí khen ngợi, chữ viết gọn gàng, hành văn lưu loát, nói có sách, mách có chứng đồng thời cũng nói đúng trọng điểm của vấn đề cần giải quyết trong đề bài, hy vọng các em khác sau này cứ nhìn bạn mà học hỏi.”
Thầy giáo Lâm quả thật là một người đàn ông thẳng thắn, không hề có chút tâm lí nào mà vẫn tiếp tục nhìn sắc mặt xanh tái mét của Lư Vi Vi nói:
“Bạn Lư Vi Vi cũng không tệ, nhưng cách dùng từ đặt câu quá cứng nhắc, cần tiếp tục cố gắng hơn.”
Vừa nhắc tới cô ta, Hạ Tiểu Hàn liền phụt cười ha hả ngay lập tức.
“Theo như luật cũ, cứ bài nào trên 50 điểm đều sẽ được biên soạn thành sách cho toàn khối học tập theo.

Vì thế hy vọng lần sau lớp ta sẽ có thêm nhiều bài văn hay được viết thành sách hơn nữa, được rồi, tiếp theo bây giờ tôi sẽ giải bài thi cho các em.”
Có lẽ vì là giáo viên dạy trong trường trọng điểm, trình độ giảng dạy của Lâm Dương quả thật không tầm thường một chút nào.

Thầy tuy rằng có khuôn mặt hơi dữ tợn một chút nhưng cách truyền đạt giảng dạy cứ như đang đọc thơ, cực kỳ nho nhã, Ôn Du lắng nghe không chớp mắt, thiếu chút nữa là đã đứng dậy vỗ tay hoan hô rồi.
Ngược lại với sự nhiệt tình của giáo viên, học sinh phía dưới có phần ảm đạm hơn nhiều.

Có người thì đang sầu não vì điểm số, người thì chỉ quan tâm đến cách giải đề theo khuôn điểm, chẳng mấy ai là có hứng thú thật sự với văn chương, đây cũng là một trong những thất bại lớn của nền giáo dục hiện nay.
Tiết học trôi qua rất nhanh chóng, thầy Lâm trước khi rời đi còn dặn dò lớp trưởng phát cuốn sách có bài văn đạt điểm cao nhất, Lư Vi Vi sắc mặt rất khó chịu đuổi theo thầy giáo.
Hạ Tiểu Hàn nhìn cảnh này của Lư Vi Vi có phần quen mắt nhanh chóng sát lại trước mặt Ôn Du: “Cậu ta lại muốn bắt đầu nhiều chuyện, đáng ghét thật đấy.”
“Ừ…” Ôn Du nhìn lướt qua bóng dáng xa xa của cô ta, cây ngay không sợ chết đứng, cô cũng chả làm gì sai trái bởi vậy cũng không cần sợ có người đi nói xấu sau lưng cô, bất đắc dĩ trả lời một câu, “Cậu ta thích sao thì tùy.”

Hạ Tiểu Hàn quả thật đoán không sai, Lư Vi Vi chạy ra khỏi phòng học đuổi theo thầy Lâm, đứng trên hành lang tự mình bày tỏ nỗi lòng.

Cô dõng dạc hùng hồn mà nói liên tục, nhưng nội dung chỉ đơn giản chỉ là Ôn Du căn bản là học sinh dốt đặc cán mai môn Văn, làm sao có thể trong một đêm mà tiến bộ vượt bậc như vậy được, cậu ta chắc chắn là đã ăn cắp bài văn của ai đó rồi cho là của mình.

Lâm Dương nghe đến đây nhìn cô một hồi lâu, coi như là bỏ qua cái bản tính lương thiện của thầy đi nhưng mà lại bị một người đàn ông cao 1m9 nhìn chằm chằm, dù là ai thì đều sẽ cảm thấy áp lực bí bách.

Lư Vi Vi không dám nói nữa, nháy mắt nghe được giọng nói trầm trầm của thầy giáo.
“Nếu bài văn thật sự không phải do em ấy viết, chẳng lẽ các thầy cô sẽ không nhận ra sao? Bài văn đó quả thật viết rất tốt, nhiều thầy cô còn cho rằng đây không thể nào là trình độ của một học sinh cấp ba sẽ có, vì thế đã lên mạng tra rất nhiều tư liệu, cuối cùng là vẫn không phát hiện ra có bài văn nào tương đồng với nó.”
Lư Vi Vi trong lòng chấn động, không cam lòng mà cắn chặt răng.
“Lư Vi Vi, em cho rằng em Ôn Du chỉ tiến bộ ở cách hành văn thôi sao? Em ấy trước đây viết chữ không khác gì học sinh tiểu học, chữ như gà bới, ấy vậy mà lần này kiểm tra chữ viết của em ấy rất khác biệt, đều đặn, gọn gàng tiêu chuẩn, trong khoảng thời gian ngắn mà có thể tiến bộ được như thế chắc chắn là em ấy đã phải rất nỗ lực.

Ngược lại là em…”
Thầy thở dài, “Không chịu chuyên tâm cố gắng cải thiện trình độ của bản thân, lại đi nghi ngờ bạn mình dối trá, điều này quả thật làm thầy thất vọng.”
Cô cũng coi là một trong những học sinh xuất sắc của lớp, rất ít khi bị thầy cô chỉ trích nặng nề lại còn thẳng thừng như thế, vậy mà lần này bị phê bình bởi vì bản thân cô xem thường các bạn học tệ hơn, hốc mắt Lư Vi VI rất nhanh liền đỏ.
“Em mau trở về suy nghĩ thật kỹ lại đi, nếu Ôn Du thật sự có vấn đề thì thầy cô chắc chắn là người đầu tiên nhận ra.”
Lư Vi Vi vừa tức vừa tủi thân, khó chịu đến khó thở, trong đầu đấu tranh kịch lịch hết nửa ngày cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Em biết ạ.”

Sách văn rất nhanh được phát cho các lớp khác trong khối, đối với lớp chọn mà nói, đây chính là trình độ viết văn có thể chữa lành bách bệnh, nơi mà trong mắt các lớp thường khác đó là chốn các vị đại thần tụ tập không đời nào bọn họ có thể kết giao được; còn lớp mười chuyên gia quậy phá lúc này…
Các bạn học sinh nữ thảo luận cực kỳ hào hứng: “Hôm nay chúng ta gấp máy bay hay hạc giấy đây?”
“Ngày hôm qua, tớ mới vừa học được cách gấp thỏ con ở trên mạng, đúng lúc giờ có thể luyện tập rồi.”
“Lục Ninh lại đứng đầu viết văn! Thật không hổ danh là Trạng Nguyên toàn khối, lớn lên vừa đẹp trai mà viết văn cũng thật giỏi, ước gì cậu ấy có thể liếc mắt nhìn mình một cái, ôi!”

“Và sau đó những giọt mồ hôi học tập của Lục Ninh ca ca cuối cùng sẽ vì tình yêu đương với cậu mà biến thành nước mắt!”
Nếu Ôn Du mà nghe được câu nói ấy, nhất định rất nhanh có thể nhớ tới Lục Ninh trong cốt truyện như thế nào ngay.

Là một nam phụ trong truyện, đồng thời cũng là bạn thanh mai trúc mã của Hạ Tiểu Hàn, là chàng trai dịu dảng hiền lành học ở lớp một, đơn phương nữ chính nhiều năm cũng không chịu thổ lộ.

Đến lúc đã đủ can đảm để nói ra thì chợt nhận ra người mình yêu sớm đã yêu một chàng trai khác.
Đây đích thị là câu nói trúc mã không tránh nổi vận mệnh chèn ép, chàng trai ôn nhuận ấm áp như vậy cũng không thoát được số trời, đáng tiếc đáng tiếc nha.
Các bạn nữ chơi cực kỳ hăng say, nhưng đối với đám nam sinh thì trông không khác gì một đống giấy phế liệu.
Sầm Dương hứng thú đảo mắt qua dòng chữ cực kỳ nhỏ, không phục mà kêu lên: “Lục Ninh cái gì mà Lục Ninh, mẹ ơi, người ta là… hả, Ôn Du?”
Hứa Sí cầm quyển sách văn đang quay trên tay nghe xong liền dừng lại.
“Sí ca, cậu có còn nhớ không? Người đó không ai khác chính là cô gái mà cậu bắt giặt áo cho cậu đó, ôi không ngờ là có thể viết văn cao nhất khối?” Cậu ta nói không màng thế sự, liếc mắt nhìn cái tên ở trang đầu của cuốn tập sách “ Hạng nhất luôn, ghê thật, trường chúng ta từ trước đến nay đứng đầu luôn là nữ thần Bạch Lộ của tớ đó nha.”
Bạch Lộ không chỉ là học sinh tiềm năng của lớp chọn, mà nhan sắc cũng trắng nõn xinh đẹp, khiến không ít nam sinh trong lòng gọi cô là nữ thần.

Danh tiếng viết văn hay của cô không ai không biết, luôn luôn đạt điểm cao nhất khối, ấy vậy mà lúc này trang hạng nhất lại in tên của một người khác, mặc dù Sầm Dương là loại người không bao giờ để ý học hành nhưng cũng khó tránh cảm thấy mới lạ.

Hứa Sí thấp giọng đáp: “Ừm” , nghe Sầm Dương lắp bắp đọc đoạn mở đầu của bài văn, anh nhịn không được mà hơi hơi mỉm cười.
Anh cười một lúc, trong đầu không tự giác hiện lên hình ảnh cô gái kia đang ngồi vùi đầu viết văn, dựa vào thành ghế lười nhác nói: “Có điểm ấn tượng.”
Chờ Sầm Dương ríu rít tám nhảm xong cuối cùng cũng chịu về chỗ ngồi, anh không nói một lời cẩn thận mở cuốn sách đó ra, phía trên có một phần nhỏ bị nhăn nhúm lại, Hứa Sí ngay lập tức liếc mắt đã thấy hai cái chữ nhỏ nhỏ gọn gàng.
Ngón tay hiện rõ khớp xương nhẹ nhàng dừng trên tên của cô, anh lại không rõ vì nguyên nhân gì mà cười rộ lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.