Hắn vội vàng nhấn thủy chủ trong tay nàng xuống, cùng lúc đó hoàng đế miễn hành lễ. Nam Huyền liền lập tức ôm lấy eo nhỏ của nàng, tay cướp đi thanh thủy chủ.
“Ngươi muốn trước mặt mọi người gϊếŧ hoàng đế? Ngươi muốn tìm đường chết thì cũng đừng lôi kéo ta”. Nàng là người mà hắn mang tới đây, nếu thật có hành động gây nguy hiểm tới hoàng đế, tội danh liên quan này chắc chắn sẽ có cả phần của hắn.
Bạch Tô trừng mắt nhìn hắn: “ Ai bảo chàng đem ta ấn xuống bắt dập đầu hắn?”.
Nam Huyền: “.......”
Nhìn thấy hoàng đế dập đầu không phải là lễ nghi cơ bản nhất ư? Nhìn biểu cảm của nàng giống như là hắn bắt nàng phải làm chuyện ác tày trời vậy.
“ Hoàng đệ, ngươi còn chưa giới thiệu cho trẫm vị cô nương bên cạnh ngươi là ai đâu?”.
Ánh mắt tìm tòi mang theo vài phần nghiên cứu của hoàng đế dừng ở trên người Bạch Tô, khi thấy những vết sẹo trên mặt nàng, hắn cũng vô cùng hoảng sợ.
Hắn đã từng thấy khuôn mặt của hoàng đệ, khi đó liền cảm thấy có lẽ là khuôn mặt khủng bố nhất, vậy mà bây giờ khuôn mặt của cô nương này lại trông khủng bố hơn cả hoàng đệ?
Nam Huyền nhéo hông nàng cảnh cáo: “ ngươi yên tĩnh hộ ta một chút!”.
Hắn cảm thấy hối hận, lúc trước tại sao lại đồng ý cho nàng đi cùng mình? Lại còn đồng ý cưới nàng?
Cuối cùng là hắn tự mình tìm cho bản thân rắc rối.
“ Bẩm hoàng huynh, nàng là thê tử tương lai của ta, hôm nay là mong muốn được hoàng huynh tứ hôn cho hai chúng ta”.
Lời nói của Nam Huyền vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh đều bị kinh hãi rồi.
Ba năm trước, hoàng đế đã từng tứ hôn cho Nhϊếp Chính Vương. Nhưng mà vào buổi tối, tân nương tử đã bị vẻ ngoài của hắn dọa chết.
Không sai chút nào, chính xác là sợ chết. Bởi vì nguyên nhân này mà bao nhiêu lời truyền được đồn ra, nói rằng vẻ ngoài của Nhϊếp Chính Vương giống như quỷ, vô cùng dọa người.
Lời truyền này khiến cho tất cả các cô nương, các vị thiên kim đại tiểu thư đều vô cùng sợ hãi bị hoàng đế tứ hôn cho Nhϊếp Chính Vương.
Cho dù các nàng vô cùng mơ ước được ngồi ở ghế Nhϊếp Chính Vương phi, nhưng cũng phải có mạng sống mới thể ngồi.
Năm đó, tất cả các cô nương đều cáo ốm, trốn đến chùa miếu vì cầu phúc cho Nhϊếp Chính Vương. Cho tới khi quân định tới xâm lược thì việc này mới dừng lại.
Nhϊếp Chính Vương trở về khiến cho bọn họ còn lo lắng có phải hoàng đế muốn tứ hôn cho hắn hay không, thế mà chờ mọi người là hắn chủ động cầu hoàng đế tứ hôn?
“ Hoàng đệ, ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Ngươi thật lòng muốn kết hôn cùng vị cô nương này sao?”.
Vị cô nương này lớn lên thật là khó nhìn...
“Bệ hạ, người muốn vương gia nghĩ kĩ? Nghĩ kĩ cái gì? Nghĩ kĩ liệu rằng hắn có xứng với ta, hay là ta không xứng với hắn?”.
Bạch Tô nghe hoàng đế nói cảm thấy vô cùng không vui, một NPC mà cũng dám khinh thường nàng?
Dù sao ở thời đại tinh tế nàng cũng là một tiểu mỹ nhân, cho dù ở nơi này chủ thân thể bị phá hủy sắc đẹp, nhưng mà nàng không bị hủy dung, hoàng đế dựa vào cái gì mà kì thị nàng? Dựa vào việc hắn là một NPC không có tư tưởng?
“To gan! Ngươi cũng dám chống đối bệ hạ? Ngươi biết tội chưa?”. Hoàng hậu phẫn nộ chỉ trích Bạch Tô.
Khi ánh mắt của hoàng hậu dừng ở trên mặt nàng liền ngay lập tức theo phản xạ mà nhìn ra chỗ khác.
Công nhận là khó nhìn.
Bạch Tô cười khẽ một tiếng, đứng lên, nhẹ nhàng trả lời nữ nhân mặc cẩm tú phượng bào.
“To gan sao bằng ngươi, bệ hạ chưa hề nói gì, thì từ lúc nào đến lượt ngươi nói chuyện, hơn nữa, gả cho Nhϊếp Chính Vương là ta, không phải ngươi, liên quan gì tới ngươi?”.
Sắc mặt hoàng đế vô cùng không tốt, cố gắng không tức giận, thanh âm uy nghiêm.
“ Không biết vị cô nương này có biết đây là đại điện, trẫm là ai? Mà ngươi lại là ai?”.
Còn không phải là NPC thôi à? Còn bắt nàng phải cung kính nữa ư? Vui đùa chuyện gì vậy?
[ tiểu tỷ tỷ, ta cầu xin ngươi không cần phải đi gây sự, ngươi không thể nghiêm túc làm nhiệm vụ được hay sao? Đừng gây chuyện nữa được không?].
Hệ thống hiện tai vô cùng sợ hãi chờ một chút nữa tiểu tỷ tỷ sẽ bị kéo ra ngoài chém đầu. Thế giới thứ 2 đã phá kỉ lục, đã ở đây được ba ngày!