Nam Phương Bất Trí hủy đi hôn ước mới lập kia thì Mộ Dung Gia Hân cũng biết được tin này, động thời nàng cũng biết được thêm một chút thông tin.
Nàng nhớ lại lời của con gái mình: “Ta muốn mượn mẹ một tỷ Nguyên thạch Thượng phẩm.”
Điều này có nghĩa kẻ ảnh hưởng được tới lời nguyền chính là con trai của Tạ Long, cụ thể như thế nào thì nàng phải tự mình đi thăm do mới được.
Đợi thấy được mặt của hắn ta rồi tính tiếp.
Nàng cao giọng gọi:
“Hắc Tử đâu?”
Bóng đen kia xuất hiện ngay lập tức, quỳ trước mặt nàng:
“Chủ nhân có gì sai bảo?”
Mộ Dung Gia Hân mặc một bộ hắc bào lên người rồi hỏi:
“Con trai của Tạ Long, tên ấy gì?”
Bóng đen hồi đáp ngay lập tức:
“Thưa chủ nhân, tên hắn là Tạ Thiên Tiếu.”
Mộ Dung Gia Hân đeo khăn bịt mặt rồi hỏi:
“Đang ở cùng với con gái của ta có phải không?”
Bóng đen gật đầu:
“Đúng vậy.”
Mộ Dung Gia Hân khuôn mặt giấu sau lớp khăn, không biết có phải nhìn nhầm không nhưng Hắc Tử cảm thấy chủ nhân mình hình như đang cười.
Chủ nhân của hắn đang hứng thú với kẻ kia, thật sự rất kỳ lạ nhưng đúng là như thế.
“Nhiệm vụ này ám sát hắn tạm thời ngừng lại, để cho bên Hắc Lâu thử trước đi, còn hôm nay ta sẽ trực tiếp đi thăm dò.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Hắc Tử đáp ngắn gọn rồi nhanh chóng biến mất, Mộ Dung Gia Hân cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Đại điện rộng lớn trở lại vẻ yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tại một đại điện khác, Tây Phương Bất Lễ cũng được thông báo chuyện phu nhân của mình rời đi.
Nắn ngực một cô gái xinh đẹp, làm ngụm rượu Tây Phương Bất Lễ cười to:
“Muội ấy muốn làm gì thì kệ nàng.”
Hắc Tử khó hiểu:
“Phu nhân lần đầu tiên có hứng thú với một nam nhân, ngài không cảm thấy gì khác sao?”
Tây Phương Bất Lễ xì một tiếng, vẻ mặt bình thản:
“Ngươi đến giờ vẫn chưa hiểu sao, ta với nàng chỉ là quan hệ hợp tác, nàng có hứng thú hay thậm chí yêu đương với người khác thì có ảnh hưởng gì tới ta cơ chứ.
Hồi còn trẻ đúng là ta rất thích nàng, nhưng hiện tại thì khác rồi, ta cảm thấy ghê tởm nàng hơn là yêu thích.”
Một cái nô tài như Hắc Tử làm sao biết được những thứ Mộ Dung Gia Hân từng gây ra, Tây Phương Bất Lễ tự biết bản thân chỉ là con tốt trên bàn cờ của nàng.
Nhưng chẳng vấn đề gì cả, chỉ cần giữ sự ràng buộc với nàng thì Thái Dương Thần Cung vẫn sẽ đâu vào đó, tài nguyên, nữ nhân nàng không thiếu hắn là được.
Tây Phương Bất Lễ ném một cô gái từ bên trên xuống, Hắc Tử vội vàng đỡ lấy, giọng nói ồm ồm của Tây Phương Bất Lễ vang lên:
“Nàng ta không làm ra chuyện gì ảnh hưởng tới Thái Dương Thần Cung thì không cần thông báo ta, còn cô nàng kia thưởng cho ngươi, ta chơi chán rồi.
Đúng rồi, ngươi cũng nên thành gia lập thất đi, để cho Mộ Dung Gia Hân nắm được khuyết điểm của ngươi thì nàng mới yên tâm, nếu không đến một lúc nào đó nàng sẽ loại bỏ ngươi đấy.”
Hắc Tử ngừng lại một lúc rồi nói:
“Cám ơn Cung chủ đã nhắc nhở, cô gái này ta sẽ kết hôn với nàng ấy.”
Đợi cho Hắc Tử biến mất, lúc này một cô gái bên cạnh hỏi:
“Bỏ cô ta đi huynh không thấy tiếc sao?”
Tây Phương Bất Lễ vuốt mái tóc mềm mại của nàng rồi nói:
“Một nữ nhân xa lạ thôi, có gì đáng tiếc, quan trọng là ba người các nàng thôi, nếu không phải vì ba người thì ta đã không phải chịu đựng Mộ Dung Gia Hân lâu như vậy.
Nhưng cũng coi như may mắn, nếu không phải gặp được nàng ta thì ba muội đã sớm không có trên đời rồi, ba tên kia cũng có mục đích như thế, cuối cùng kẻ được coi là ngu ngốc như ta lại chiến thắng bởi ta chịu làm con rối.”
Ký ức xưa cũ tràn về, bốn huynh đệ cùng theo đuổi Mộ Dung Gia Hân bởi nàng ta có một năng lực ngang với Thần Thánh.
Một kẻ nếu bị khắc lên dấu ấn nô lệ của nàng ta, người đó sau khi chết sẽ được phục sinh một lần.
Còn lý do tại sao phải làm như thế, đơn giản thôi, lời nguyền kia không tác động tới đời con của Phương gia lão tổ là chuyện dối trá hắn tự vẽ ra, thực chất hễ bốn anh em này yêu thật lòng ai, tình đầu ý hợp thì người đó sẽ càng ngày càng ốm yếu, cuối cùng bệnh chết.
Ba cô gái này theo hầu Tây Phương Bất Lễ từ nhỏ, họ lớn lên cùng với hắn, khi đủ lớn liền có tình cảm với nhau.
Cũng vì thế sức khỏe của họ càng lúc càng yếu, tu vi tăng cũng chẳng ích lợi gì, rồi hắn biết tới Mộ Dung Gia Hân thông qua cha của mình, từ đó hắn cũng biết được con đường để có thể cứu lấy nữ nhân của mình.
Đầu tiên hắn muốn theo đuổi nàng, tuy nhiên nữ nhân kia là một con rắn độc, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được việc phải chung sống với nữ nhân kia cả đời.
Cuối cùng hắn có một quyết định táo bạo, chấp nhận bị khắc ấn nô lệ, cùng ba người thương chết đi rồi sống lại.
Nhưng hắn cũng vĩnh viễn bị ràng buộc linh hồn với nàng ta, cả đời không thể thoát ra được.
Trời gần sáng
Lúc này Thiên Tiếu đã ngủ say rồi, hắn đã quá mệt mỏi nguyên ngày hôm nay rồi, mấy cô nàng kia thật sự quá rắc rối.
Hắn không hề biết tới ngay lúc này có một nữ nhân đang đứng ngay đầu giường của hắn, đôi mắt nàng ánh lên màu đỏ như máu, mái tóc đỏ đậm như mặt trời lúc hoàng hôn hơi tung bay.
Sự hiện diện của nàng gần như bị xóa bỏ, kể cả ba cái Tinh Linh cũng hoàn toàn không cảm nhận được gì.
Bọn chúng cũng rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, mấy ngày nay chúng đã vì Thiên Tiếu mà cố gắng hết sức rồi, cần phải tranh thủ thời gian Thiên Tiếu không chiến đấu để nghỉ ngơi chung.
Mộ Dung Gia Hân quan sát một hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng:
“May mắn cho ngươi là không giống hắn, nếu không ta sẽ rất vui lòng vẽ vài đường.”
Nàng ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt của Thiên Tiếu, tuy nhiên hắn lại chẳng có chút dấu hiệu nào rằng sẽ tỉnh lại.
Nàng ta tiếp tục thì thào một mình, trong giọng đầy căm hận:
“Tại sao hắn không chọn ta, chỉ cần hắn chọn ta thì nàng ấy đã không sao rồi.
Nếu ngươi không xuất hiện thì nàng ấy cũng không sao cả, chỉ tại hai cha con các ngươi, tất cả đều tại hai cho con các ngươi mà…..”
Thiên Tiếu bỗng nhiên xoay người, gương mặt trực diện lấy Mộ Dung Gia Hân, nhìn rõ toàn bộ gương mặt của Thiên Tiếu nàng khựng lại cả người.
Ký ức ngày xưa tràn về, tâm tình nàng có chút ba động, Thiên Tiếu mở mắt ra bởi hắn cảm giác có người, nhưng khi tỉnh lại thì xung quanh chẳng có ai cả.
Hắn gãi đầu tự chế giễu chính mình: “Chắc mình quá lo thôi, mình mới tới đây có một ngày thôi mà.”
Mộ Dung Gia Hân ngồi bên góc tường ôm đầu, cảm giác như quay lại ngày xưa vậy.
Khi nàng còn yếu đuối nhút nhát, chỉ biết ngồi một chỗ ôm đầu khóc khi bị bắt nạt.
“Ngươi có sao không?”
Nàng nghe được giọng nói liền bất ngờ ngẩng đầu lên, một cánh tay đang vươn ra với nàng.
Vân Ca đang đưa tay ra với nàng, nhưng chỉ một cái chớp mắt sau nàng chợt bừng tỉnh, ảo ảnh tan biến, đứng trước mặt nàng chính là Thiên Tiếu đang mặc đồ ngủ.
Thiên Tiếu tỉnh dậy liền cảm thấy khó ngủ lại, quá chán nên đi ra ngoài một chút, tự nhiên thấy một cô gái ngồi ôm mặt trong góc.
Trên người nàng chỉ tỏa ra khí thế yếu ớt, một cô gái với tu vi yếu ớt ở ngoài đường buổi tối không an toàn chút nào cả, thế nên hắn chủ động tới bắt chuyện.
Nắm lấy bàn tay của nàng kéo lên, hắn hơi ngạc nhiên bởi cô gái này thật sự quá xinh đẹp, gương mặt cực kỳ non nớt nhưng thân hình thì thật sự không có chỗ nào để chê.
Trông nàng giống như một tiểu thư cao ngạo, cùng mà mặt học sinh thân hình phụ huynh nhưng hai người thuộc hai trường phái khác hẳn.
Mộ Dung Gia Hân lau đi nước mắt nơi khóe mắt rồi nói:
“Không có gì, chỉ là ta nhớ tới người bạn đã mất của mình.”
Tội nghiệp cô bé, Thiên Tiếu nghĩ như vậy đấy, nhìn mặt nàng giống như một đứa học sinh cấp hai vậy.
Trẻ tuổi như vậy mà gặp phải sinh ly tử biệt thì thật khó chịu.
Nghĩ một chút hắn quyết định ở lại nói chuyện với nàng, trong lòng hắn hiện tại cũng có nhiều vấn đề, ban đêm không ngủ được lại nghĩ hơi nhiều, có người chia sẻ một chút cũng không tệ.
Thiên Tiếu không hề biết quyết định đơn giản này đã giúp hắn giữ lại cái mạng.
.