Vạn Biến Hồn Đế

Chương 8: Em Chưa Mười Tám





Cảm nhận được giọng điệu của Thiên Tiếu có chút không đúng nhưng nàng vẫn cười nói:

“Tất nhiên là thật rồi, suy nghĩ thật kỹ ta mới để đại ca là người đầu tiên dẫn ta vào đời, trêи đời này ngoài mẹ thì còn ai thân thiết với ta hơn đại ca.”

Nghe đến đây thì “súng” của hắn không thể nào kiềm chế mà đứng dậy biểu tình mãnh liệt, phải biết Lý Nhã Kỳ hiện tại chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭót, áo phông mỏng tay và chắc chắn không mặc áo trong.
Nàng lại dụ dỗ như thế thì thì chỉ có “gay” thì mới không rung động, hắn ta thì chắc chắn không phải “gay” rồi nên có phản ứng là bình thường thôi.


Thấy dưới ʍôиɠ mình có vật thể lạ làm khó chịu Lý Nhã Kỳ nheo mắt lại, để xác minh suy nghĩ của mình nàng hơi kéo cổ áo trườn người về đằng trước, quả nhiên thứ kia càng trở nên mãnh liệt hơn lúc nãy.


Đang không biết phải làm sao thì bỗng nhiên Thiên Tiếu cảm giác bên huyệt thái dương của mình hơi mát, liếc mắt quá thì một khẩu súng màu bạc đang chống thẳng vào đầu của hắn, Lý Nhã Kỳ nheo mày nhìn hắn cười khinh bỉ.


Nàng hừ một tiếng rồi nói:

“Ta coi ngươi là đại ca mà người lại muốn ăn ta, Thiên Tiếu ngươi không cảm thấy thẹn với lòng sao?”

Thiên Tiếu bĩu môi:

“Từ lần đầu tiên cầm tiền viện trợ từ ngươi thì thấy thẹn đã là một cái gì đó quá xa xỉ rồi, với lại ngươi dụ dỗ đại ca như vậy sao ta chịu nổi.
Ta cũng là một nam nhân bình thường thôi, ngươi lại còn xinh đẹp như thế, có phản ứng sinh lý cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.”


Lý Nhã Kỳ súng dí chặt vào hỏi:

“Ta dụ dỗ ngươi.”

Nàng tự nói xong liền tự ngồi nghĩ lại, bỗng nhiên nàng cảm giác những lời kia quả thật có chút ám muội, Thiên Tiếu hiểu nhầm thì cũng phải thôi, nhưng bảo nàng nhận sai thì đương nhiên là không được rồi.
Có điều hóa giải hiểu lầm thì nàng cũng hạ súng xuống khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm, nàng ta hiện tại đang có men say trong người, chọc cho một người say tức giận không phải chuyện hay ho.


Từ trong nhẫn không gian lấy ra một tờ giấy rồi giải thích cho hắn, học vượt lớp thì có tốt thật thế nhưng điều đó đồng nghĩa với việc sẽ gặp vấn đề tuổi tác, muốn được các học viện cấp cao tuyển chọn thì ngoài thiên phú còn cần có kinh nghiệm sống.
Khi nàng bày tỏ nguyện vọng với lão sư rằng muốn vào Thiên Hồn học viện, cái nàng nhận lại chỉ nhận lại cái lắc đầu bởi nàng chưa có chút kinh nghiệm sống nào.


Muốn được nhận vào trong Thiên Hồn học viện thì ít nhất phải làm một công việc gì đó đủ để gây ấn tượng cho tuyển trạch viên, thứ hai là thiên phú phải cực kỳ tốt, thứ ba là phải vượt trội trong “Thăng Thiên Đài” kỳ thi tuyển chọn được hợp tác giữa Sáng Thế Thần Điện và Liên Minh các học viện do Thiên Hồn học viện đứng đầu.


Tu vi của nàng nhìn thì có vẻ ghê gớm đấy nhưng so với thiên tài tới từ toàn bộ Thiên Vương Tinh thì chưa chắc đã ghê gớm cho lắm, lắm ngoài nàng tự điều tra và phát hiện tham gia có cả thiên tài đã đạt Hồn Sĩ.
Có được Khí Hồn mạnh mẽ cũng có không ít người, khả năng nàng được tuyển chọn quá nhó, lão sư bảo nếu muốn vào đó thì nàng cần phải chờ hai năm nữa.


Chừng nào được mười sáu tuổi rưỡi thì sẽ được làm thẻ chứng minh, lúc đó nàng có thể bắt đầu đi làm, lão sư có nói nếu không phải nàng sinh vào tháng ba thì có thể kịp thời đi làm và tham gia thi tuyển thử vào Thiên Hồn học viện cuối năm nay.
Tuy chưa chắc đậu nhưng coi như lấy kinh nghiệm có lần kiểm nghiệm diễn ra vào năm sau, nghe được thế đương nhiên Lý Nhã Kỳ liền có hi vọng, sau nguyên một ngày mày mò trêи quang não nàng cuối cùng cũng tìm ra cách.


Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —


Có một số chỗ làm chính quy cho phép người chưa có chứng minh thư đi làm, đương nhiên sẽ có yêu cầu kèm theo, điều kiện duy nhất được đặt ra là phải có người thân đủ tuổi có tên trong cùng hộ khẩu làm cùng.
Chính vì thế nàng mới quyết định tìm Thiên Tiếu, đây là người duy nhất đáp ứng đủ các loại yêu cầu, đủ tuổi, có thể đi làm cùng với nàng, cùng có tên trong hộ khẩu.


Thiên Tiếu nhìn vào cánh cửa phòng đã đóng của Lý Nhã Lan hỏi:

“Sao không nhờ Nhã Lan tỷ đi?”

Lý Nhã Kỳ làm một hớp hết sạch lon bia lau miệng nói:

“Chỗ ta muốn làm là bệnh viện, mẹ ta lười biếng, lại không gọn gàng chút nào, chưa kể tay chân hậu đậu nữa, gọi lại đi làm chung để ta biến thành trò hề sao?”

“Roạt…..long…cong”

Nàng uống hết lon bia bóp nó ném về đằng sau không một chút suy nghĩ, nhìn đống rác siêu to khổng lồ đằng sau hắn nhận ra một điều đó chính là Lý Nhã Kỳ cũng không khá hơn Lý Nhã Lan bao nhiêu.
Điều đó đồng nghĩa với việc nếu thật sự đi làm cùng nàng ở bệnh viện thì mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, hắn rất sợ nàng sẽ gây ra rắc rối khiến cho hắn ta lãnh đủ.


Hắn vội đẩy nàng ra:

“Ta không đồng ý.”


Lý Nhã Kỳ vội vàng lấy hai tay quàng lấy cổ hắn, hai chân bấu chặt lấy hông hắn nhất quyết không buông ra:

“Đại ca không đồng ý ta nhất định không buông ra.”

“Không là không, ta đi ngủ.”

“Ta vẫn không buông ra.”

Hắn chẳng thèm quan tâm nhiều nữa nàng thích ôm thì cho nàng ôm, nằm kềnh ra giường hắn liền ngủ ngay lập tức, kỹ năng khủng bố này hắn đã luyện được sau một năm làm giao hàng.
Sáng chiều đi học, đêm tối làm việc, một ngày làm việc thường kết thúc vào đêm muộn, thế nên để tiết kiệm thời gian hắn đã luyện được kỹ năng ngủ ngay lập tức để tiết kiệm thời gian, hôm sau còn tỉnh táo để học tập.


Ngủ ngon đến giữa đêm thì hắn ta tỉnh lại, không phải tự nhiên tỉnh ngủ mà do cảm giác được cổ hắn có chút ướt át, mở mắt ra nhìn xuống thì thấy Lý Nhã Kỳ vẫn ôm mình cứng ngắc không chịu buông ra.
Nàng ngủ say miệng chảy nước miệng ròng ròng ướt hết cả ngực hắn, thở ra một hơi liền tràn ngập mùi bia, hắn ước gì mấy tên đang theo đuổi nàng ta thấy được cảnh này cho họ vỡ mộng hết.


“Bốp…..bốp….bốp” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

Hắn đánh liên tục vào ʍôиɠ của nàng, tỉnh dậy ai thấy cảnh này mà lại không tức giận thì chắc dây thần kinh phải đứt hết rồi.


Lý Nhã Kỳ mơ hồ tỉnh dậy, quệt nước miếng vào áo của hắn cho sạch rồi nàng cười hỏi:

“Đại ca ngươi suy nghĩ lại rồi sao, quyết định cùng ta đi làm rồi đúng không.”

Thiên Tiếu tức giận:

“Ngươi có thôi đi được không, nước miếng của ngươi ướt hết áo của ta rồi, còn không buông ra thì đừng trách ta vô tình.”


Lý Nhã Kỳ chép miệng:

“Không đồng ý mà cũng gọi ta dậy.”

Nói xong thì nàng tiếp tục nằm trêи người hắn, rõ ràng nàng không tính đầu hàng dễ dàng như thế, Thiên Tiếu tức giận dùng quang não chụp hình to giọng uy hϊế͙p͙:

“Ngươi còn không dậy thì ta sẽ mang hình này phát tán lên mạng cho người trong trường biết đệ nhất mỹ nữ của trường học ngủ chảy cả nước miếng.Lúc đó mấy tên đang theo đuổi ngươi sẽ chạy hết, tất cả mọi người sẽ kỳ thị ngươi đấy, sợ chưa.”

Nghe được Thiên Tiếu uy hϊế͙p͙ Lý Nhã Kỳ có chút mệt mỏi ngồi dậy, nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của hắn ánh mắt nàng không khỏi nheo lại, lần này là lần mà hắn bướng bỉnh nhất.
Bình thường thì chỉ cần dùng tiền thì có thể lung lay được rồi, lần này dùng đến phương pháp tối thượng rồi nhưng hắn vẫn hết sức phản kháng.


Từ lúc nàng sinh ra đến giờ thì ngoài mẹ nàng thì còn chưa có ai dám uy hϊế͙p͙ nàng, người nào chuẩn bị mở miệng ra muốn nói thì nàng liền nhét súng vào họng liền câm ngay.
Nhát gan Thiên Tiếu luôn chịu thua nàng trong mọi việc nay lại dám phản kháng, điều này làm cho nàng rất là không vui, nàng liền quyết định dạy cho hắn biết nhà nào cũng phải có nóc.


Nàng thì thầm vào tai của Thiên Tiếu một câu liền dập tắt toàn bộ ý nghĩ phản kháng của hắn:

“Em chưa mười tám.”

Lý Nhã Kỳ chưa mười tám tuổi, ảnh này lên mạng thì chắc chắn sẽ có hiểu lầm, rất có thể sẽ bị thầy cô nhìn thấy, khi đó họ sẽ vui vẻ cho cảnh sát tới tìm hắn, khả năng cao sẽ được tặng thêm một chuyển nghỉ dưỡng dài hạn ở một trại giam nào đó.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.