Vãn Ca Phi

Chương 30: Đêm tối mê mông!



Lúc chạng vạng, liền có một nữ tỳ mang đến một cái khay đựng trang sức của Hoàng hậu đưa cho Vân Uyển Ca.

Vân Uyển Ca cám ơn xong, liền vào phòng mở tấm vải đỏ lên, tập trung quan sát những món trang sức trong khay. Ánh mắt khẽ lạnh đi, hoàn toàn tương phản với ánh nến lập lòe trong căn phòng ấy.

Tranh thủ lúc Thải linh vẫn chưa về phòng, Vân Uyên Ca giấu khay xuống gầm giường, dùng vải đỏ gói lại toàn bộ trang sức, cất vào trong người rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Dưới sắc trời tối mờ, hoàn toàn không một ai chú ý tới hành động của nàng.

Sau khi ra khỏi Thượng Cung cục, Vân Uyển Ca đi vào nhà bếp ở Tĩnh An viện, vẫn như mọi khi lấy ra một ít thức ăn rồi mang đến cho Bắc Đường Yêu.

Tiếng cửa gỗ "kẽo kẹt" đẩy ra kèm theo không ít tro bụi bị khuấy động, trong phòng tối thui không một ngọn nến.

Đặt giỏ thức ăn lên bàn, Vân Uyển Ca thắp lên một ngọn nến, chợt phát hiện người nằm trên giường hoàn toàn không nhúc nhích.

Nàng nhíu mày, bước tới, trên mặt hắn hằn lên một vệt máu, quần áo trên người rách tả tơi.

Lông mi của Bắc Đường Yêu nhè nhẹ rung động, hai mắt từ từ mở ra, bắt gặp ánh mắt lạnh tựa hàn băng tháng chạp của nàng, hắn vẫn im lặng..

"Thập Nhị Hoàng tử lại đến sinh sự sao?" Vân Uyển Ca nhẹ giọng hỏi.

Bắc Đường Yêu không trả lời, chỉ ngồi dậy đi về phía bàn ăn, thức ăn tuy không phong phú gì, nhưng chỉ đơn giản chút cơm canh nóng hổi đã đủ làm ấm lòng hắn.

Nàng không truy hỏi thêm, nhưng khi thấy hắn cầm đũa lên, mi mày lần nữa nhíu lại.

Những khớp xương của ngón tay hắn không ngừng run rẩy, tựa như hiện giờ đối với chuyện cầm lấy một đôi đũa mà nói là chuyện rất khó khăn, cứ gắp đi gắp lại mãi một lúc lâu, thức ăn vẫn như thế mà rơi xuống mặt bàn.

Nhìn gần hơn, những ngón tay của hắn be bét máu thịt, tím bầm vô lực, tựa như vừa bị người ta dùng chân tàn nhẫn dẫm lên.

Thần sắc của nàng lạnh đi, không tiếng động trực tiếp lấy đũa từ tay của Bắc Đường Yêu, Bắc Đường Yêu hơi sững sờ, lúc những ngón tay tinh tế của nàng chạm phải bàn tay te tua của hắn, lòng hắn đột nhiên se lại, nâng mắt nhìn nàng.

Nàng gắp thức ăn và cơm đưa đến bên miệng hắn, Bắc Đường Yêu đần ra tại đó, mãi vẫn chưa hé miệng.

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt màu lưu ly kia, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Bắc Đường Yêu lắc đầu, bắt đầu ăn cơm do nàng bón, không nói một lời nào, yên tĩnh và ngoan ngoãn.

Nàng nhẹ nhàng giúp hắn dùng xong phần cơm, lúc thu thập bát đĩa mới nhẹ giọng nói: "Hãy nhẫn nại thêm vài hôm."

"Được!"

Chỉ cần nhẫn nại thêm ít hôm, đợi nàng giải quyết xong Thượng Cung, khi đó nàng sẽ xin Châu công công cấp cho mình một tiểu viện độc lập để ở. Đến lúc đó, cũng tiện đưa Bắc Đường Yêu trốn đến đó, tháng ngày sau này của hắn cũng sẽ dễ qua hơn.

Bắc Đường Yêu lẳng lặng nhìn những ngón tay thon dài kia, trắng noãn nhưng không hề trơn bóng, trên đó vừa thô ráp, vừa có nhiều vết thương và chai hằn, nhưng từ đầu chí cuối nàng chưa từng nhíu mày hay than thở qua.

Dọn dẹp xong chén đũa, Nàng lấy thuốc trị trương lần trước ra, đi đến trước mặt Bắc Đường Yêu, giúp hắn cởi y phục ra.

Bắc Đường Yêu ngồi trước giường khẽ run lên, nâng mắt nhìn nàng, ngoại trừ chạm phải đôi ngươi đen láy mênh mông vô bờ bến thì... chẳng còn gì nữa.

Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng thoa lên ngực hắn một lớp thuốc mỡ mát lạnh, mùi vị của thuốc nhàn nhạt lan tỏa khắp gian phòng, Bắc Đường Yêu như bị ma nhập, cứ thế ôm chặt lấy eo nàng, đem đầu mình kề sát trước ngực nàng, vòng tay càng lúc càng siết chặt, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể nhắc nhở hắn, hiện tại hắn vẫn còn sống sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.