Vãn Ca Phi

Chương 8: Trả đũa! (Gieo nhân nào gặt quả nấy)



Tên lính canh suy đi ngẫm lại, Vân Uyển Ca này dù có mọc cánh cũng chẳng bay khỏi chỗ này.

Nếu thật sự số tiền mình bỏ ra không xứng đáng, hắn nhất định sẽ lấy lại từ trên người nàng! Trước sau cũng chỉ mất vài ngày để thử thôi!

“Cứ quyết định vậy đi! Bây giờ ngươi nói thử ta nghe xem ngươi có biện pháp gì để giúp ta?” Tên lính canh có chút ngứa ngáy.

Ngu Vãn Ca xoay người rời khỏi gian phòng, hoàn toàn không đoái hoài đến phản ứng của hắn, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu:“Điều đầu tiên ngươi làm xong đi đã rồi hãy tới tìm ta!”

Lúc trở lại gian nhà giam, ánh mắt tò mò của mọi người đều rơi trên người nàng, nhìn đi ngó lại cô gái này cũng không có gì thay đổi.

Cô gái da ngăm đen kia không ngừng đánh giá nàng, mi mày nhíu lại, sao lại thế này?

Tên lính canh kia dẫn Ngu Vãn Ca tới gian nhà lao khác cách chỗ này cũng không xa, nếu quả thực hắn thực hiện đúng điều mình yêu cầu thì… ít nhiều gì cũng có tiếng động truyền tới đây, nhưng mãi đến giờ cũng có thấy tiếng kêu la nào đâu?

Bây giờ nhìn cô ta mặt mày vẫn bình thản mà trở lại, càng dấy lên sự nghi hoặc trong lòng cô gái ngăm đen kia.

Ngu Vãn Ca trở về chỗ của mình, phát giác được ánh mắt của cô gái da ngăm đen đang nhìn mình, nàng liền lia đôi mắt sắc bén của loài kềnh kềnh săn mồi sang đó, khóe miệng để lộ ra một ý cười tàn nhẫn.

Cô gái thầm giật mình, đột nhiên cảm thấy có dự cảm chẳng lành… trong chuyện này, hình như có gì đó không đúng; Còn không đợi cô ta kịp phản ứng, tên lính canh đó đã lên tiếng, “Ngươi! Ra đây!”

Thấy lính canh chỉ ngay đích danh mình, cô gái cả kinh, vô thức đưa mắt nhìn qua Áo Xám, cả người như đính chặt xuống nền đất, không dám nhúc nhích.

“Ở đó lèo nhèo làm gì nữa? Còn không mau cút ra đây cho gia gia ta!” Tên lính canh hết nhẫn nại rồi, dây roi trong tay bắt đầu được thả xuống.

Ánh mắt của cô gái có nước da ngăm đen lại nhìn sang Ngu Vãn Ca, nhưng hiện giờ nàng đã nhắm mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta nữa.

Lảo đảo từng bước đi tới cửa buồng giam, khẳng định là đã có gì đó không đúng ở đây; nhưng không chờ cô suy nghĩ thêm, tên lính canh quất thẳng một roi xuống người cô không chút lưu tình. Cô gái vô thức rên lên một tiếng, lập tức bị tên lính canh lôi đi.

Ánh mắt của mọi người dồn dập tập trung vào Ngu Vãn Ca, vẫn còn suy đoán chuyện gì đang xảy ra.

Mới vừa nãy, Ngu Vãn Ca bị mang đi, cô gái bị mù một con mắt còn tuyên bố nhất định Ngu Uyển Ca sẽ bị hủy hoại, trở thành kỹ nữ của lính canh, một thân tàn hoa bại liễu!

Nhưng không ngờ lát sau Vân Uyển Ca vẫn bình yên vô sự trở về, ngược lại một cô gái có chút nhan sắc trong nhà giam này lại bị đưa đi… Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Ai cũng không biết trong một khắc ngắn ngủ kia đã phát sinh cái gì, cả cục diện đột nhiên bị xoay chuyển một cách không ai ngờ tới.

“Á! Mau cút ra! Cút ra!”

Đương lúc tâm tư của mọi người còn đang phân tán, trong một căn phòng giam cách đó không xa vang lên tiếng kêu la than khóc của người con gái, nghe mà tan nát cõi lòng, chốc chốc còn xen lẫn tiếng đấm đá tàn nhẫn.

Ngu Vãn Ca trầm mặc, đang tính toán điều khoản đã thỏa thuận với tên lính canh, và cũng đang tập trung suy nghĩ biện pháp để thoát khỏi chỗ này. Bằng không, nếu cả đời nàng cứ bị vây hãm ở đây, trơ mắt nhìn Hác Liên Thành tiêu dao tự tại thì so với chết, nàng sống sót trên cõi đời này càng thống khổ hơn.

Mãi đến khi sắc trời bên ngoài biến thành màu đen, cô gái có nước da ngăm đen mới bị ném trở lại, cả người không khác gì một tấm thảm rách. Lớp quần áo đơn bạc sau cơn giằng co đã không ra hình dạng gì, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những vùng kín phủ màu tím xanh, vừa nhìn liền biết là chuyện gì đã xảy ra.

Cô ta ngây ngây dại dại, dường như đã chịu một sự đả kích không nhỏ, khi khóc khi cười, những người xung quanh khuyên bảo như thế nào cũng vô dụng.

Trong lòng Ngu Vãn Ca lạnh cười, người nuôi ý định hại người khác thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta hại lại mới phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.