Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 58: Cẩn thận hói đầu



Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

“Hả?” Hà Tấn vừa uống một ngụm Caramel Macchiato, nghe được câu hỏi thì sửng sốt ngẩng đầu, “À, cũng tương đối, sao em biết?”

Tầm mắt không hề dịch chuyển, Đông Huyên nhìn chằm chằm vào Hà Tấn. Trên môi thanh niên nọ còn vương một vòng bọt trắng xóa của sữa, biểu tình có phần mơ hồ ngốc nghếch, đôi con ngươi như mặt nước hồ, trong veo tĩnh mịch và sâu thẳm… Trong phút chốc, những lời cô muốn nói đột nhiên nghẹn lại, không cách nào có thể thoát ra.

Vốn dĩ Đông Huyên định nói cho Hà Tấn biết, cô đang để ý Tần Dương, muốn theo đuổi người ta… Còn về lý do tại sao lại thích, đơn giản là vì lúc trước, có một lần cô đi ngang qua sân tennis, vô tình nhìn thấy người nọ đang thi đấu giao hữu, liền bị bộ dáng oai phong tiêu sái của hắn hút hồn, có chút cảm giác vừa gặp đã thương.

Nhưng cô biết, nữ sinh nhất kiến chung tình với Tần Dương có thể xếp thành một hàng dài thật là dài, cho nên rất có khả năng mình cũng chỉ là động tâm trước cái đẹp chứ không hẳn là thật lòng yêu thích, tựa như loại cảm xúc dành cho Hà Tấn hai năm về trước vậy, thật sự khó hiểu vô cùng.

Trong trường học, Đông Huyên rất được hoan nghênh, cho nên cô cũng thực tự tin. Mặt khác cô lại là người dứt khoát, yêu ghét rõ ràng, chỉ cần gặp được đối tượng mình thích sẽ lập tức chủ động theo đuổi.

Bởi vì Hà Tấn rất thân với Tần Dương, nên cô nghĩ, có thể nhờ đối phương thăm dò giúp mình một chút, hoặc là, tạo một vài cơ hội để cô có thể gần gũi người kia.

Có lẽ việc này đối với Hà Tấn chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng Đông Huyên lại không biết đối phương có còn tình cảm với mình hay không. Nhỡ như có, cho dù chỉ là một chút, Đông Huyên chắc chắn sẽ cảm nhận được, mà một khi đã như thế, nếu còn lợi dụng sự mềm lòng của người ta để trục lợi cho bản thân mình thì cũng quá là bỉ ổi.

Vì thế cô cố gắng kìm nén suy nghĩ trong lòng, ngược lại vờ như trêu chọc Hà Tấn: “Quan hệ giữa anh và Tần Dương rất tốt, các nữ sinh trong hội sinh viên đều kháo nhau như vậy đấy. Anh cũng biết mà, bên tuyên truyền và bên kỷ luật toàn mấy cô bé giống kiểu Bách Hiểu Sanh, bất cứ tin đồn nào cũng không thoát được lỗ tai bọn nó… Ôi chao, em còn nghe nói hai ngươi tản bộ tâm sự trong sân trường giữa lúc đêm khuya? Có chuyện này không?”

Hà Tấn nhớ tới tình cảnh chạy bộ nửa đêm lại gặp phải một đám nữ sinh về muộn, nhất thời xấu hổ không thôi, sao mới có mấy ngày mà chuyện đã lan truyền đi khắp nơi như vậy?

Tuy nhiên, nếu nhân vật chính trong tình huống đó đổi thành cậu và Hầu Đông Ngạn, chắc chắn sự tình sẽ không có sức lan tràn mạnh mẽ thế này. Rõ ràng vấn đề vẫn là ở phía Tần Dương!

Hà Tấn giải thích một chút với Đông Huyên về chuyện Tần Dương dạy cậu đánh tennis, sau đó liền bị đối phương đốc thúc việc luyện rèn thể dục thể thao. Đông Huyên nghe xong lại cảm thấy không thể tin được: “Sao trước kia em chưa từng thấy anh quan hệ với người nào tốt như vậy nhỉ?” Dừng một chút, cô lại nửa thật nửa giả mà nói đùa, “Không phải là hai người thật sự giống như lời đồn, dắt nhau đi làm gà vàng chứ?”

Hà Tấn vốn đang rất bình thường, nghe được mấy tiếng “làm gà vàng” này thì bàn tay cầm cà phê cũng nhất thời buông lỏng. “Cạch” một tiếng, cái tách rơi xuống mặt đĩa, cà phê bắn tung ra ngoài. Hai người vội vã đứng lên, lấy khăn giấy thấm thấm mặt bàn, đồng thời lau sạch chỗ quần bị café bắn tới.

Ngoài mặt tỏ ra vô cùng bình tĩnh, Hà Tấn tiếp nhận chiếc khăn lông ướt mà nhân viên của hàng đưa tới, nhẹ nhàng chấm chấm vào tay của mình.

Đông Huyên tưởng lời trêu chọc của mình quá mức giật gân khiến Hà Tấn đánh rơi cả chén nước, có phần áy náy, vội vàng quan tâm hỏi: “Có nóng lắm không? Anh ổn chứ!”

“Không việc gì.” Cà phê không nóng, cái nóng chính là bản thân Hà Tấn, là trái tim đang ‘bình bịch bình bịch’ đập trong kinh hoàng của cậu. Câu nói của người đối diện cứ như bất ngờ vạch trần bí mật cất giấu thật sâu trong lòng cậu vậy. Kỳ thực giữa cậu và Tần Dương chẳng có gì, việc ấy cả hai người đều hiểu rõ, chỉ là, không biết vì sao bản thân bỗng chốc lại có phản ứng thế này…

Mà, trong nháy mắt nghe Đông Huyên trêu chọc, người cậu nghĩ đến lại là Thương Hỏa – kẻ có giọng nói rất giống với Tần Dương, cũng nghĩ đến nụ hôn dưới một trời đèn hoa rực rỡ của Nhàn Vân cùng Dã Hạc, lại nghĩ đến xúc cảm khi cơ thể cận kề với ông chồng mình ở trong game… Sau đó, toàn thân Hà Tấn giống như bị một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt, khẩn trương và sợ hãi.

Xử lý sự cố bất ngờ xong, Hà Tấn không gọi cà phê nữa mà chỉ bảo người phục vụ mang cho mình một cốc nước chanh, cúi thấp đầu chậm rãi chậm rãi uống.

Đông Huyên cũng không nhắc đề tài ban nãy, mà kể lể chút chuyện phát sinh xung quanh mình, công ty thực tập, hội sinh viên, còn có cả chuyện nhà. Hà Tấn kiên nhẫn nghe cô nói hết, thỉnh thoảng cũng đóng góp một vài ý kiến, hai người giống bạn cũ đã lâu không gặp, cứ thế nhẹ nhàng thoải mái chuyện trò.

Hà Tấn thích Đông Huyên như vậy, cách nói chuyện của đối phương khiến cậu cảm thấy thực tự nhiên.

Cuối cùng, Đông Huyên lấy hai vỉ vitamin trong túi xách ra đưa cho cậu: “Dạo trước anh vừa mắc mưa đã phát sốt rồi ngất xỉu, phải chú ý giữ gìn sức khỏe vào, đây là vitamin C chị họ em mang từ Mỹ về, anh cầm lấy đi, mỗi ngày uống một viên, có thể tăng cường sức đề kháng.”

Hà Tấn muốn từ chối, lại thấy Đông Huyên chỉ tay vào quầy bar của quán café: “Đừng khách khí, cà phê hôm nay anh mời là được rồi.”

Đồ ăn thức uống trong trường không đắt, nhưng ý tốt của Đông Huyên cũng không tiện chối từ, Hà Tấn nói cảm ơn rồi tươi cười đứng lên đi thanh toán.

Cửa chính của quán cà phê không nằm trên trục đường lớn mà là một ngõ nhỏ khuất sau một khúc cua, bốn phía đều được bủa vây bởi những cây bách vừa cao vừa thẳng. Hiện tại chưa đến giờ ăn cơm, ngõ nhỏ không có nhiều người, Hà Tấn đột nhiên dừng lại, nói: “Đông Huyên…”

“Hửm?” Đông Huyên nhanh chóng quay đầu, chiếc khuyên tai pha lê vì phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa của trời chiều mà lập lòe lóe sáng.

Hà Tấn nhìn cô, lễ độ hỏi: “Anh có thể ôm em một cái hay không?”

Đông Huyên: “…”

Khi còn hẹn hò người kia chưa từng chủ động đưa ra yêu cầu, lúc này bỗng nhiên lại mở miệng, thật khiến Đông Huyên không tài nào hiểu nổi. Nhưng dù sao thì cô cũng là một cô gái trưởng thành đĩnh đạc, chỉ trong chớp mắt đã xoay người, tự nhiên dang rộng cánh tay trước mặt đối phương.

Nhẹ nhàng ôm cô một cái, Hà Tấn nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được mùi hương chỉ có trên thân thể nữ sinh, mềm mại, lại mang theo chút một chút ngọt ngào. Hương vị thực xa lạ, thực mới mẻ, nhưng cậu lại không nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.

Sau khi buông tay, Hà Tấn vốn định hỏi Đông Huyên có cảm giác gì, nhưng vừa phát hiện vành tai người nọ đỏ bừng lên, hàng mi rũ xuống, tầm mắt nhắm thẳng vào mũi chân, Hà Tấn liền biết mình không cần phải hỏi nữa.

— Đông Huyên thế nhưng… hiếm thấy mà thẹn thùng.

“Cám ơn vitamin C của em, anh đi nhé.” Hà Tấn cầm hai vỉ thuốc trong tay, vẫy chào Đông Huyên rồi nhanh chân bước về ký túc.

Ôm ấp người khác phái lại không có bất cứ cảm xúc gì, trong khi tiếp xúc thân thể với đồng tính lại bồn chồn khẩn trương đến khó hiểu… Đương nhiên không phải tiếp xúc với ai cũng vậy, mà chỉ một vài, ví dụ như Thương Hỏa, lại ví dụ như Tần Dương.

… Vì sao chứ? Chẳng lẽ mình có vấn đề?

Hà Tấn vừa suy nghĩ miên man vừa vội vàng đi về ký túc, vội đến mức không phát hiện phía sau có người đang gọi mình. Thực ra là bởi cái thanh âm kia quá đỗi quen thuộc, cho nên cậu tưởng bản thân nghe lầm… Mãi đến khi cánh tay đột ngột bị người nắm lấy, kéo mạnh về sau, Hà Tấn mới giật mình.

“Cậu chạy đi đâu đấy? Không nghe thấy tôi gọi cậu sao?” — Người nọ cười nhẹ, ánh mắt thâm sâu, thanh âm trầm thấp, toàn thân tản ra một thứ hormone nam tính nồng đậm khiến cho Hà Tấn không cách nào thoát được.

Trong ngực “bịch” một tiếng vừa trầm vừa đục, thanh âm này làm chấn động toàn bộ trái tim, từ tâm nhĩ tâm thất cho đến mỗi một mạch máu vây quanh… Cậu cố sức rút tay nhưng lại không rút ra được, toàn thân vô lực hệt như con cá bị mắc vào tấm lưới, bất kể giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra.

Tần Dương vươn tay quơ quơ trước mắt người nọ: “Hà Tấn?”

Hà Tấn bỗng chốc hoàn hồn, hít vào một hơi sâu thật là sâu: “… Tần Dương?”

Tần Dương buông lỏng bàn tay đang nắm trên cổ tay cậu: “Ừm, cậu vừa tan học à?”

“Ừ… À không, tan lâu rồi.” Hà Tấn xoay người, cúi đầu chầm chậm bước đi.

Tần Dương sóng vai đi ngay bên cạnh: “Thất thần sao?”

Hà Tấn nói dối: “À, nghĩ đến công việc sau này.”

Tiếp theo là một hồi trầm mặc ước chừng năm – sáu giây, sau đó Hà Tấn đột nhiên cảm giác đỉnh đầu bị người xoa nhẹ một chút. Cậu bị người kia xoa đến mụ mị, ngây ngốc nhìn về phía Tần Dương: “Làm gì vậy…” Trong khoảnh khắc cậu đã quên truy cứu lý do đàn em khóa dưới làm ra loại hành động có thể coi là hỗn xược này.

Tần Dương cười cười, lại nói: “Đừng có nghĩ nhiều, cẩn thận rụng tóc hói đầu đấy, đến lúc đó cậu sẽ biến thành một ông cụ non.”

Mang theo trái tim còn chưa bình yên trở lại, Hà Tấn ngốc ngốc đáp: “Tóc tôi rất dày.”

Tần Dương giơ tay che miệng cười cười hồi lâu, mãi sau Hà Tấn mới kịp phản ứng… Sặc, vì sao mỗi lần ở cạnh Tần Dương hoặc Thương Hỏa, cậu đều cảm thấy chỉ số thông minh tụt dốc không phanh thế này!

Thế nhưng cái cảm giác bị trêu chọc, bị đùa giỡn, đồng thời lại được chăm sóc quan tâm này, ngoại trừ khiến Hà Tấn rối rắm và xấu hổ ra thì hình như còn mang theo một tư vị khác. Tựa như xâu mứt quả mua ở Hoàng thành trong game Thần Ma, cắn vào một miếng, trong chua có ngọt, khiến người ta nhịn không được nhăn mặt rồi lại cảm thấy toàn thân ngập tràn sung sướng.



Hai người đi chung một đoạn đường, sau liền tách ra ai về phòng người nấy.

Bởi vì buổi sáng thức dậy quá sớm, nên chưa tới tám giờ Hà Tấn đã mệt rã rời. Cậu dùng ME nhắn tin cho Thương Hỏa, nói hôm nay sẽ không onl game rồi tức thì lên giường đi ngủ.

Cuối tuần, Hà Tấn và Tần Dương hẹn nhau ra ngoài mua vợt tennis. Kỳ thực dưới thời đại mua sắm online phát triển mạnh mẽ như hiện nay, bất kể thành phố lớn hay là thị trấn nhỏ, chỉ cần là nơi có dịch vụ chuyển phát nhanh hoạt động thì mọi người có thể mua bất cứ cái gì mà không cẩn ló mặt ra đường.

Nhưng Tần Dương nói, mua vợt tennis cần phải kiểm tra kỹ lưỡng, tựa như mua đàn, mua giày, hoặc là mua quần áo cao cấp vậy đó, phải đích thân đi xem, mặc thử dùng thử, rồi mới quyết định trả tiền.

Hà Tấn không để tâm nhiều lắm, song cũng chẳng dị nghị gì, trong lòng kỳ thực còn thích ra ngoài cùng với Tần Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.