Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 79: Anh chị em



Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Tất nhiên Tần Dương không thể nói ra nguyên nhân thực sự trước mặt Hầu Đông Ngạn, chỉ tùy tiện lấy cớ, đại khái là vì nhà ở gần đây nên ngày nào về cũng được, sau đó nhanh chóng chuyển đề tài.

Nhưng là Hà Tấn lại bị ánh mắt như có như không kia của đối phương làm cho bối rối, mặc dù không đối diện với Tần Dương, song cậu vẫn có thể cảm nhận được sự oán giận phát ra trên thân người nọ!

Hà Tấn áy náy mà cúi đầu và cơm, thái độ của Tần Dương khiến cậu cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì đó. Nhưng cậu nghĩ rồi lại nghĩ, Tần Dương không vui ở chỗ nào nhỉ? Nếu vì chuyện mình dẫn theo Hầu Đông Ngạn tới ăn cơm thì chẳng phải là rất kỳ quái hay sao? Tất cả đều là bạn bè của nhau cơ mà.

… Có lẽ là mình quá nhạy cảm và cả nghĩ rồi chăng?

Tóm lại bữa cơm này, ngoại trừ Hầu Đông Ngạn ra thì hai người còn lại đều cảm thấy nuốt không trôi.

Sau khi ăn xong Hà Tấn đòi thanh toán, Tần Dương không tranh với cậu. Lúc đứng dậy hắn cầm theo khăn quàng cổ của Hà Tấn, đồng thời trên tay còn có một cái khác, là của hắn. Cái khăn kẻ caro màu xanh đậm, cũng là cái khăn hắn mua trong cửa hàng lưu niệm lúc đưa Hà Tấn đi mua vợt tennis hôm nào.

Vào khoảnh khắc truyền tay chiếc khăn quàng, ngón tay hai người thoáng chạm vào nhau, ánh mắt Tần Dương giống như đang chất vấn: vì cái gì lại không đeo cái khăn tôi tặng cậu?

Hà Tấn rụt tay lại theo bản năng, bối rối cúi đầu, tự nhắc bản thân không nên nghĩ bậy.

Ra khỏi nhà hàng, Tần Dương hỏi: “Các cậu còn bận gì không?”

Hầu Đông Ngạn đáp: “Tôi phải ra sân bay, đến sớm còn làm thủ tục, bây giờ phải trở về thu dọn hành lý đây.”

Tần Dương nhìn về phía Hà Tấn, Hà Tấn vội vàng lên tiếng: “Sặc, tôi cũng phải về ký túc xá làm tổng vệ sinh.”

Hầu Đông Ngạn vỗ vỗ bả vai Hà Tấn, xấu hổ nói: “Vất vả cho Tấn đại ca rồi, lúc vào học tao sẽ mang cho mày một ít đặc sản!”

Không nói gì thêm, ba người lần lượt chào tạm biệt.

Hầu Đông Ngạn vừa rời khỏi, ký túc xá chỉ còn lại một mình Hà Tấn. Cậu cầm chổi và xẻng lên chuẩn bị quét nhà, bất chợt nghe thấy tiếng rung của vòng tay thông minh.

Hà Tấn nhìn vào camera, tiếp điện thoại, phía trên vòng tay bắn ra một quầng sáng hình vuông hiển thị khuôn mặt có chút già nua của mẹ cậu: “Hà Tấn à, thi xong chưa?”

Khi ba mươi chín tuổi mẹ Hà Tấn mới có thai cậu, mấy năm trước mới về hưu, hiện tại đã ngoài sáu mươi.

Hà Tấn: “Dạ, chiều hôm qua đã xong môn cuối cùng.”

Hà mama híp mắt hỏi: “Tại sao con lại đeo kính?”

Hà Tấn đem những lời nói với Tần Dương trưa nay thuật lại một lần, mẹ cậu lại bảo: “Ồ, thế thì về sớm một chút còn nghỉ ngơi… Con mua vé tàu chưa?”

Hà Tấn: “Mua rồi, hai giờ chiều thứ ba con lên tàu, khoảng bảy giờ tối là về tới nhà ga thành phố Q thôi.”

Hà mama nhíu mày: “Chiều thứ ba? Còn ba ngày nữa? Nếu đã thi xong sao không về luôn hôm nay? Ba ngày nay con ở lại trường học để làm gì?”

Hà Tấn vừa nghe được giọng điệu nghi thần nghi quỷ của mẹ mình, bỗng cảm thấy giống như bị người bóp chặt yết hầu, có chút không kiên nhẫn đáp: “Thu dọn đồ đạc, hôm nay làm tổng vệ sinh… Hơn nữa, học sinh đều nghỉ vào hôm nay, vé xe cuối tuần khó mua, con mua trước mười ngày, sợ có việc đột xuất nên đẩy ngày trễ đi một chút.”

Hà mama nhìn nhìn ngó ngó, hỏi: “Bạn cùng phòng của con đâu?”

Hà Tấn giơ vòng tay khắp ký túc xá cho bà nhìn: “Vừa về nhà hôm nay.”

Hà mama tinh mắt nhìn thấy một thứ đặt trên bàn học của cậu: “Cái cục tròn tròn kia là gì?”

“A, cái đó, là… mũ cải thiện giấc ngủ mượn của Hầu Đông Ngạn, một sản phẩm mới của khoa học kỹ thuật.” Hà Tấn nhanh chóng nói dối, may mắn lúc này camera hướng về phía bàn học cho nên không bắt được biểu tình bối rối trên mặt cậu.

Hắn mama “À” một tiếng, lộ ra ánh mắt dò xét, hỏi: “Giấc ngủ của con không được tốt?”

Hà Tấn: “Vâng, gần đây thỉnh thoảng lại bị mất ngủ…”

“Tuổi còn nhỏ như thế sao lại mất ngủ được? Cái mũ kia thực sự có thể cải thiện à? Mẹ không tin mấy cái khoa học kỹ thuật này nọ đâu, mẹ nghe người ta nói, vòng tay thông minh cũng không tốt, dùng nhiều sẽ ảnh hưởng đến não người, khiến người ta trở nên ngu ngốc…” Hà mama càm ràm một hồi, lại hỏi về những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt thường ngày của Hà Tấn, cuối cùng kết luận lại rằng, “Lúc trở về con phải chú ý, nhà ga nhiều người lắm loạn, tết nhất đến nơi trộm cắp lưu manh sẽ hoành hành, đừng tin người lạ, cũng đừng hảo tâm giúp đỡ bất cứ ai, lo cho bản thân mình trước đã, biết chưa?”

Hà Tấn: “Dạ…”

Hà mama cười cười: “Đến lúc đó sẽ bảo ba con đi đón con, trong trường học đồ ăn thức uống không tốt, khẳng định ăn đến phát sợ rồi chứ gì? Trở về mẹ nấu đồ ngon cho con ha!”

Hà Tấn: “Dạ, được…”

Nửa tiếng, cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi, hình ảnh trên vòng tay biến mất, Hà Tấn ngơ ngác mà ngồi ở trên giường, chậm rãi dùng hai tay che kín mặt… Cậu chán ghét người phụ nữ ích kỷ và bảo thủ kia, nhưng dù có chán ghét hơn nữa thì cậu cũng không thể hận bà, bởi vì bà cũng chính là người mẹ sẽ quan tâm, sẽ hỏi han, sẽ xắn tay áo lên nấu từng chén canh cho cậu. Cái loại tình mẫu tử lại pha lẫn cả sự ích kỷ một chiều này… khiến cho cậu phi thường mâu thuẫn.

Đúng vào lúc ấy, bên ngoài ký túc xá vang lên tiếng đập cửa.

Hà Tấn nhanh chóng đứng dậy, hỏi: “Ai?”

“Tôi.” Là thanh âm của Tần Dương.

Mang theo trái tim đang dần tăng tốc, Hà Tấn nhanh chóng đi ra mở cửa: “Sao cậu lại tới đây?”

Tần Dương mặc một bộ quần áo kiểu cách đơn giản, cầm một lon 7 Up đã mở nắp, không đáp mà hỏi ngược lại: “Hầu Đông Ngạn đi rồi?” Thấy Hà Tấn gật đầu, hắn khẽ cong môi cười, huých nhẹ đối phương đi thẳng vào trong…

“Cậu… làm gì vậy…” Bị người kia đụng chạm, Hà Tấn nhịn không được mà cảm thấy khẩn trương.

“Chẳng phải cậu nói muốn tổng vệ sinh à? Tôi tới giúp.” Tần Dương uống hết lon nước, tiện tay ném vỏ lon vào thùng rác đặt ở góc phòng, ‘cạch’ một tiếng, trúng đích.

Hà Tấn từ chối: “Không cần đâu, một mình tôi là đủ rồi.”

Tần Dương không hiểu, trong game Hà Tấn còn cùng “người đàn ông khác” sinh con, vậy vì sao ngoài hiện thực lại xa cách với hắn như vậy, tựa hồ đang tận lực giữ một khoảng cách với mình, cảm giác này khiến Tần Dương đặc biệt không thoải mái.

Hắn quay đầu nhìn về phía người nọ, nhìn chằm chằm vào mặt cậu một hồi lâu, đến mức Hà Tấn phải cảm thấy xấu hổ, mới chợt mỉm cười, vươn tay gỡ gọng kính trên mắt đối phương xuống.

“A…” Tầm mắt bỗng chốc trở nên mơ hồ, Hà Tấn nheo mắt lại theo bản năng, hơi với tay ra đằng trước, sửng sốt mà nhìn về phía Tần Dương.

Bắt gặp biểu tình hiện tại của người đối diện, Tần Dương như bị móng mèo cào loạn trong lòng, vừa tê vừa ngứa còn hơi hơi có phần khó chịu, chỉ muốn một phen bổ nhào lên đè đối phương vào tường, ghì chặt hai tay cậu, hôn xuống cái miệng của cậu.

“Trả kính lại cho tôi.” Hành động giống như đùa giỡn con gái của Tần Dương khiến Hà Tấn phải nhíu mày, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia tức giận.

Tần Dương cũng không vui trong lòng, thời điểm ăn cơm nghẹn một cục tức không biết làm sao phát tiết, hiện tại đã chủ động đến hỗ trợ làm vệ sinh, ấy vậy mà Hà Tấn còn không nể mặt! Hắn nhét cái kính vào trong túi áo của mình, bỏ lại một câu “Không trả” rồi liền xoay người đi vào toilet tìm giẻ lau.

“Cậu…” Hà Tấn không ngờ Tần Dương sẽ nói vậy, nhất thời có hơi choáng váng. Cậu chớp mắt mấy cái, đeo kính đã thành quen, trong lúc nhất thời vẫn chưa thích ứng được, vì thế lại tiếp tục đi theo đòi đồ.

Tần Dương vừa thả khăn lau vào bồn nước chuẩn bị giặt, lại nghe tiếng Hà Tấn đi vào nói ở phía sau mình: “Giúp thì cứ giúp đi, kính của tôi đâu, đừng quậy, mau trả cho tôi.”

Tần Dương hai tay ướt đẫm, cố ý trên đùa người nọ: “Ở túi áo bên trái, tự cậu lấy đi.”

Hà Tấn sửng sốt, muốn nhanh chóng lấy kính rồi đi ra, chẳng ngờ cậu vừa vươn tay, Tần Dương đã lập tức nghiêng người khiến cậu vồ ếch. Hà Tấn nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Này!” Cậu lại vươn tay tới, Tần Dương lại tiếp tục tránh đi.

“Tôi nói cậu…” Hà Tấn gấp đến độ xoay vòng vòng.

Tần Dương tránh trái tránh phải, cười hỏi: “Tôi làm sao?”

Hà Tấn cũng vừa bực vừa buồn cười: “Tôi nói, sao cậu lại giống trẻ con như vậy hả!”

Tần Dương lấy thắt lưng làm trụ mà lắc nửa thân trên, Hà Tấn mắc câu đột ngột xoay ngược trở về, bất ngờ đối mặt với người nọ, chóp mũi cũng gần như dí sát vào cằm đối phương. Ngay trong khoảnh khắc, cậu giật mình đến mức thiếu chút nữa thì nhào lên người hắn!

“Thân thủ thực kém.” Tần Dương cười nhạo một câu, giơ hai tay ướt sũng lộ ra vẻ mặt chờ mong Hà Tấn nhào tới ôm lấy mình.

Trái tim đập nhanh không nguyên cớ, đầu óc cũng là trống rỗng vô cùng, Hà Tấn vội vàng với tay vào túi áo người nọ lấy kính rồi lập tức lui lại, đeo lên, nói: “Cậu thực ngây thơ.”

Tần Dương: “…”

Hà Tấn quét dọn ở bên ngoài, Tần Dương đi lau cửa sổ thủy tinh, hai người yên ổn trong chốc lát, bỗng Tần Dương lên tiếng hỏi: “Này, cậu có anh chị em gì không?”

Hà Tấn hỏi vặn lại: “Hỏi làm gì, cậu muốn nhận tôi làm anh trai à?”

Tần Dương hừ một tiếng: “Cậu nghĩ hay thế, hai chúng ta đi ra ngoài ai lớn ai nhỏ còn khó nói đấy.”

Hà Tấn: “…”

Qua vài giây, Hà Tấn đột nhiên trả lời: “Đã từng có một.”

Tần Dương dừng động tác trên tay: “Sao cơ?”

Hà Tấn cũng dừng tay, lại nói: “Có một người anh trai, nhưng đã qua đời khi tôi năm tuổi.”

Tần Dương: “… Thật xin lỗi.”

“Không việc gì,” Hà Tấn vừa nói vừa đem đống bụi đất trong xẻng trút vào thùng rác, “Khi ấy tôi còn rất nhỏ, không có ấn tượng gì nhiều.”

Tâm tình có chút nặng nề, Tần Dương nhịn không được: “Có thể hỏi một chút vì sao lại mất không?”

“Hình như là sinh bệnh.” Bệnh gì thì Hà Tấn cũng không biết, khi đó cậu còn chưa ý thức được nhiều đến vậy, sau này lớn lên cậu cũng từng hỏi ba mẹ vài lần, nhưng lần nào cũng khiến cho cả nhà dậy sóng. Nói tóm lại, chỉ cần cậu nhắc tới anh trai, người phụ nữ kia sẽ trở nên đặc biệt thần kinh, bà mất hồn vài ngày sau đó sẽ quản Hà Tấn càng thêm chặt.

Có lẽ là cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh cùng với sự thương tiếc khi mất con khiến cho mẹ cậu hình thành tâm bệnh, đó cũng là lý do từ nhỏ đến lớn Hà Tấn chưa từng dám chống lại bà

Tần Dương không hỏi thêm gì nữa, Hà Tấn sợ bầu không khí quá nặng nề liền đá quả bóng ngược trở về: “Cậu thì sao?”

Tần Dương nhảy xuống khỏi cái ghế đẩu, đi vào toilet: “Có, tôi có một em trai và một em gái.”

Hà Tấn: “Em ruột? Nhiều thế!”

“Không phải, cùng cha khác mẹ.” Giọng nói của Tần Dương truyền ra từ phòng rửa tay, mang theo tiếng vọng khi thanh âm đập vào gạch men sứ, khiến ký túc xá đột nhiên có một loại hương vị khác thường, “Nếu là ruột thịt thì cũng không có gì lạ cả, hiện tại chẳng phải có rất nhiều người có đông anh chị em sao.”

Hà Tấn sửng sốt: “Sặc… Cha mẹ cậu ly hôn à?”

Tần Dương: “Không phải, là mẹ tôi mất sớm, ba tôi tái hôn.”

Hà Tấn đặt cái xẻng vào góc tường, theo vào toilet gặt giẻ lau: “Xem ra lần này đến phiên tôi phải xin lỗi rồi.”

“Vì sao phải xin lỗi? Mẹ kế đối với tôi rất tốt, ” Tần Dương đoạt lấy cái giẻ lau trong tay cậu, “Để đó cho tôi, cậu dọn phòng tắm đi.”

Hà Tấn tranh không lại đối phương, chỉ có thể thuận theo, lại hỏi: “Vậy em trai em gái cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Hà Tấn vừa nói vừa đeo bao tay cao su lên bắt đầu cọ bồn cầu.

“Còn nhỏ lắm,” Tần Dương dùng tay ước lượng chiều cao hai đứa nhỏ, “Cao chừng này này, mới học tiểu học thôi.”

Hà Tấn: “Đều học tiểu học? Song sinh sao?”

“Không phải, cách một năm,” Tần Dương nghĩ nghĩ, “Em trai nhiều tuổi hơn, nhưng hình như còn thấp hơn em gái một chút.”

Hà Tấn cười nói: “Ha ha, bọn nhóc có bám cậu không?”

Tần Dương: “Em gái thì bám lắm, nhưng em trai lại sợ tôi.”

Hà Tấn: “Vì sao? Cậu đối xử không bình đẳng hả?”

Tần Dương duỗi duỗi nắm tay: “Nó lì lắm, tôi chỉ muốn tẩn nó thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.