Ván Cờ Báo Thù Chốn Cung Đình

Chương 1: Phần 1



1

Đương kim Hoàng thượng rất mê cờ vây, trong cung nuôi rất nhiều kỳ thủ.

Ta nữ cải nam trang vào cung, trở thành kỳ thủ được Hoàng thượng sủng ái nhất.

Tên ta là Bạch Kiến Thanh, mới mười bảy tuổi nhưng đã là kỳ thủ nổi danh nhất trong đám kỳ thủ, mọi người đều tôn xưng ta là "Kiến Thanh tiên sinh".

Trong thành Trường An, ai ai cũng nói Kiến Thanh tiên sinh mặc một bộ áo trắng, đánh cờ vây dưới trăng, lạnh lùng đẹp đẽ như vầng trăng non, đối thủ thường nhìn dung mạo ngài ấy đến ngẩn ngơ, quên cả đặt quân cờ.

Không ai biết rằng, ta muốn trở thành không phải là kỳ thủ được Hoàng thượng sủng ái nhất, mà là... phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể khiến kẻ đáng c.h.ế.t phải chết.

Tối hôm đó, Hoàng thượng Bùi Thành Hành như thường lệ đến Thanh Tâm điện tìm ta đánh cờ, nhưng lại đứng sững tại chỗ. Không chỉ Hoàng thượng sững sờ, đám thị vệ phía sau hắn ta cũng ngây người. Bởi vì, vị Kiến Thanh tiên sinh vốn luôn lạnh lùng kiềm chế, giờ đây lại toàn thân nồng nặc mùi rượu, ngồi dưới gốc cây trong sân, ôm gối, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm.

Bùi Thành Hành, một vị Hoàng đế trẻ tuổi như vậy, vốn cũng không câu nệ lễ nghi cổ hủ, thêm vào đó ta lại là kỳ thủ hắn ta sủng ái nhất, thấy ta như vậy, hắn ta không cảm thấy thất lễ, ngược lại còn thấy mới mẻ.

Bùi Thành Hành "ồ" lên một tiếng, ha hả cười:

"Kiến Thanh à, thường ngày ngươi luôn mặt không biểu cảm, nghiêm túc vô cùng, không ngờ khi say lại ngốc thế này!"

Sau khi ta say đuôi mắt ửng đỏ, tự nhiên càng thêm phần thanh tú diễm lệ, mơ màng mở miệng:

"Bệ hạ... thần múa rất giỏi, bệ hạ có muốn xem không?"



Bùi Thành Hành nghe vậy càng cười tới không thể đứng thẳng lưng.

"Kiến Thanh à, ngươi thật sự say rồi."

Ta ngẩng mặt lên, cố chấp hỏi lại: "Xem không?"

Bùi Thành Hành cứ như đang tìm niềm vui, buồn cười nói: "Xem. Người đâu, đi gọi nhạc sư đến, đệm nhạc cho Kiến Thanh."

Ta lắc đầu: "Thần múa, không bao giờ cần đệm nhạc, bởi vì... thần có thể vừa tấu nhạc vừa múa."

Bùi Thành Hành lập tức cảm thấy hứng thú:

"Ồ? Lời này có thật không?"

Ta đứng dậy, giơ tay rót rượu vào mấy chiếc chén lưu ly, mực nước rượu cao thấp khác nhau. Bùi Thành Hành lắc đầu cười, chỉ nghĩ ta đang làm bậy. Nhưng ngay sau đó, ta xòe tay áo, bắt đầu múa.

Trên tay áo ta có ngọc thạch rũ xuống, khi múa, dùng tay áo đánh vào chén lưu ly, ngọc thạch và lưu ly va chạm, từng âm thanh trong trẻo lập tức kết nối với nhau thành một bản nhạc.

Bùi Thành Hành sững sờ.

Màn đêm tĩnh lặng, chỉ có áo trắng của ta tung bay, theo nhạc lên xuống, như một cành lê trắng tinh khôi nở rộ trong bóng tối, đẹp đến nỗi làm cháy bỏng tầm mắt, cả trời sao cũng vì thế mà lu mờ.



Đột nhiên, một tiếng "cạch" vang lên, trong đám thị vệ phía sau Bùi Thành Hành vậy mà có người nhìn đến ngây người, đến nỗi đánh rơi cả đèn lồng trong tay xuống đất.

Tên thị vệ đó lập tức quỳ xuống thỉnh tội. Nhưng Bùi Thành Hành không phạt hắn.

Bùi Thành Hành đứng tại chỗ, ngây người nhìn vũ điệu đánh chén này, chén rượu trong tay đã nghiêng từ lâu, rượu đổ đầy mu bàn tay, hắn ta cũng không hề hay biết.

2

Nhưng ngay sau đó, ta dường như say quá độ, chân bước chệch một bước, suýt ngã xuống đất.

Trước khi lên ngôi Bùi Thành Hành vốn là Hoàng tử có kỹ năng cưỡi ngựa b.ắ.n cung giỏi nhất trong đám Hoàng tử, hắn ta phản ứng cực nhanh, động tác lanh lẹ, vững vàng đỡ lấy ta.

Ta chẳng chút sợ hãi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi trong lòng hắn ta.

Bùi Thành Hành vẫn còn đắm chìm trong vẻ đẹp kinh tâm động phách của điệu múa vừa rồi, mãi một lúc sau mới hoàn hồn.

Hắn ta vừa tức vừa buồn cười đỡ ta dậy.

Lý công công phía sau gấp gáp nói: "Hoàng thượng, đừng làm mệt long thể, để nô tài làm..."

Bùi Thành Hành mặc kệ ông ta, nhẹ nhàng bế ta lên, đi vào trong điện.

Trong lòng hắn ta, ta như một mảnh giấy cắt, dường như chẳng có chút trọng lượng nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.