Ván Cờ Báo Thù Chốn Cung Đình

Chương 4: Phần 4



Nhưng cây lê cao như vậy, hàng xóm cũng chưa từng đến thăm.

Ca ca ngốc, nói dối mà cũng không nói cho tròn.

Về sau, ca ca xuất phát tuần tra biên cương, phải tạm thời rời nhà. Trước khi đi, hắn móc từ trong n.g.ự.c ra con d.a.o ngắn Hồi Tuyết chưa từng rời thân, đưa cho ta.

Hắn vốn ít nói, lần đầu tiên nói một câu dài như vậy:

"Kiến Thanh, con d.a.o này đã hái hoa lê cho muội sáu mùa xuân, trên đó luôn có hương hoa. Sau này ta lên chiến trường, cũng không muốn để nó dính máu. Mong muội nhận lấy, coi như quà chia tay."

Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

Ca ca có trường kiếm Lưu Phong, đoản đao Hồi Tuyết, đây là một cặp thần binh thượng cổ, giá trị liên thành, mấy trăm năm nay chưa từng bị tách rời.

Ta rất do dự, không biết có nên nhận hay không.

Ca ca cúi người, đặt đoản đao Hồi Tuyết xuống đất, sau đó cong đôi mắt dài, mỉm cười với ta, xoay người rời đi.

Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn cười.

Hắn trị quân nghiêm khắc, uy danh lan xa, mọi người vừa kính vừa sợ, nhưng khi cười lại như băng tuyết tan chảy, đẹp đẽ vô cùng.

5

Sau khi ca ca đi, ngày hôm đó, mẫu thân như thường lệ đi luyện kiếm ở sau núi. Giày của mẫu thân vô ý bị đá văng, nàng ấy vừa định nhặt, lại bị một bàn tay béo mập khác cướp trước.



An Vương híp mắt dâm đãng nhìn chân nàng ấy, vung tay ném chiếc giày xuống sông.

"Thẩm Tướng quân ấy, tuy là một con hổ cái, hệt như nam nhân, nhưng đôi chân ngọc này lại mịn màng trắng nõn, nếu được vuốt ve trên giường, hẳn sẽ có hương vị khác."

Hắn ta cười dâm tiến lên:

"Tiểu mỹ nhân, bọn họ đều nói Thẩm Tướng quân thủ ngươi tiết đã nhiều năm. Chắc hẳn ngươi đang đói khát lắm nhỉ? Hôm nay để ta thỏa mãn ngươi cho tốt."

Mẹ ta nhảy dựng lên, đá hắn ta ngã lăn ra đất rồi nhào tới đánh cho một trận tơi bời.

An Vương bị đánh đến mức sợ c.h.ế.t khiếp, chửi mắng inh ỏi, liên tục van xin tha mạng:

"Nữ anh hùng, ta sai rồi! Ta hèn hạ, ta hèn hạ!"

Thái độ mẫu thân hung dữ:

"Lần sau mà còn dám cợt nhả nữ tử, lão nương sẽ đánh cho ngươi hối hận vì đã được sinh ra!"

Đúng lúc ta lên núi đưa cơm cho mẫu thân, thấy thế, ta cảm thấy không ổn.

"Mẫu thân, con từng thấy hắn ta trắng trợn cướp đoạt dân nữ trên đường. Loại công tử bột này, nếu hôm nay tha cho hắn ta đi, sau này chắc chắn hắn ta sẽ hủy hoại thanh danh người."

Mẫu thân gỡ chiếc lá rơi trên đầu ta xuống, hỏi: "Vậy phải làm sao?"



"Giết."

Mẫu thân sững sờ, đờ đẫn nhìn ta.

Giọng ta bình tĩnh, như thể chỉ đang phân tích một ván cờ:

"Tên này gây nhiều tội ác, đáng lẽ phải c.h.ế.t từ lâu, chỉ tiếc là hắn ta có chỗ dựa vững chắc, ngay cả quan phủ cũng không làm gì được hắn ta. Ở đây vắng vẻ, hắn ta lại chỉ có một mình, đến lúc đó con sẽ lo việc phi tang, nhất định không để lại chứng cứ."

An Vương sợ đến ngây người, liên tục dập đầu, nước mắt giàn giụa:

"Cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi tha cho ta, ta biết sai rồi. Tổ mẫu ta, tổ mẫu ta đã bảy mươi tuổi, bà ấy thương ta nhất, nếu biết ta chết, tổ mẫu cũng sẽ c.h.ế.t mất, xin các người..."

Mẫu thân do dự:

"Dù sao đây cũng là mạng người, không phải quân cờ, không thể nói g.i.ế.c là giết."

Bao năm qua, mẫu thân đối xử với ta như con ruột, ta chưa từng trái ý nàng ấ, vì thế ta cũng do dự.

Ngay lúc đó, thân hình béo ú của An Vương bỗng bật lên như quả bóng, chạy biến mất trong chớp mắt.

Phụ thân của An Vương là Thừa tướng, tỷ tỷ lại là An Quý phi trong cung, gia thế hiển hách, hắn ta chưa từng bị đánh đập tàn nhẫn, cũng chưa từng chịu nhục nhã như vậy. Hắn ta ôm hận trong lòng, âm mưu trả thù.

Sau ngày đó, đầu đường cuối ngõ Trường An, từ quán rượu đến tiệm trà, đâu đâu cũng truyền tai nhau những lời dâm ô về mẫu thân.

"Ta đã nói mà, nữ nhân làm sao có thể làm Tướng quân được chứ?! Ta thấy chức Tướng quân của nàng ta, chắc là ngủ với từng người trong quân doanh, hầu hạ đám nam nhân cho tốt mới được phong đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.