Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 112: Tần Nguyệt Vương phủ



– Không sai!

Lý Thuần Dương tán thưởng nói:

– Không hổ là tôn tử của ta, một điểm tức thông! Ha ha!

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Nhưng nếu như cầu viện là thật thì sao?

Nụ cười của Lý Thuần Dương dần dần tản đi, từ tốn nói:

– Cố thủ Côn Kim Thành, lấy ba mươi vạn Phi Long quân đoàn, còn địch không lại 800 ngàn đại quân của đối phương, vậy cha ngươi chết cũng là đáng tội. Huống chi, ngươi cũng biết, ta là không cách nào rời thủ đô.

Phía sau hắn có chút lo lắng, Lý Vân Tiêu tự nhiên biết hắn chỉ chính là việc của Trần Đại Sinh, nhất định phải có chân khí của hắn phụ trợ Dung Dung Đan, mới có thể chống đỡ một tháng, bây giờ đã qua nửa tháng.

Lý Vân Tiêu trầm tư một lát nói:

-Lão gia tử nghĩ vẫn đơn giản một chút, coi như tin cầu viện này không phải phụ thân viết, ta sợ thế cuộc ở Côn Kim Thành cũng chưa chắc lạc quan như chư vị nghĩ. Bách Chiến quốc vây ở phía đông Đại Mãng sơn mấy trăm năm, chưa bao giờ công phá qua hai nơi này. Lần này thật vất vả đại quân thẳng tiến, các ngươi cảm thấy vẻn vẹn là vì phối hợp Tần Dương đoạt vị, điệu hổ ly sơn sao?

Tần Nguyệt cả kinh, sợ hãi nói:

– Ngươi là nói Bách Chiến quốc thật sự có tâm xâm chiếm? Vậy quá nguy rồi, nếu Côn Kim Thành thất thủ, phúc địa mười ba thành đều bại lộ ở dưới Thiết kỵ của Bách Chiến quốc, phải làm sao mới ổn đây?

Lý Vân Tiêu bình tĩnh phân tích nói:

– Sách lược cùng mục đích của Bách Chiến quốc nửa thật nửa giả, để chúng ta khó có thể nhận biết. Thế nhưng cứu viện Côn Kim Thành, là cạm bẫy không cách nào từ chối. Mặc dù biết rõ là cạm bẫy, cũng phải nhảy vào. Nếu không thì, hậu quả quá nghiêm trọng!

Hắn phân tích làm Lý Thuần Dương bắt đầu nóng ruột, ở trong đại sảnh đi tới đi lui, thỉnh thoảng nổi giận mắng:

– Tần Dương này thật là điên rồi, chuyện như vậy cũng làm được!

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

– Cũng không khó lý giải, hắn đã chờ vương vị này nhiều năm như vậy, thật vất vả sắp tới đến cùng. Kết quả Nguyệt vương tử đột nhiên xuất hiện, đồng thời bắt đầu xoay chuyển xu hướng suy tàn, bắt đầu phản công. Điều này làm cho hắn làm sao có thể không phát điên. Vì lẽ đó bí quá hóa liều, cũng chẳng có gì lạ!

Tần Nguyệt cũng cả giận nói:

– Đại ca quá ích kỷ, vì bản thân tư dục, bỏ thiên hạ muôn dân không để ý. Nếu hắn muốn vương vị này, ta không cùng hắn tranh là được!

Loại hô lớn chính nghĩa này, ở trước mặt người trong thiên hạ nói một chút còn có thể, nhưng ở đây cái nào không phải cáo già, ngược lại cho thấy Tần Nguyệt non nớt.

Một tên đại thần thuận thế thúc ngựa nói:

– Nguyệt vương tử điện hạ ngàn vạn không thể, điện hạ nhân ái bách tính, lòng dạ thiên hạ, chính là hình ảnh minh quân, là phúc âm của thiên hạ bách tính. Nếu bị Tần Dương cướp đoạt vương vị, này liền tối tăm không mặt trời, sinh linh lầm than, ngàn tỉ bách tính của Thiên Thủy quốc từ đây đặt mình trong chiến hỏa hừng hực. Vì thiên hạ muôn dân, nguyệt vương tử phải nghĩ lại a!

Đại thần này nói tới chỗ cao trào, còn dùng tay áo không ngừng lau nước mắt, một bộ vì thiên hạ muôn dân chờ lệnh.

Lúc này Tần Nguyệt mới gật đầu nói:

– Từ đại nhân nói rất có lý, xem ra vì thiên hạ muôn dân bách tính, ta dù chết cũng phải cùng đại ca tranh một chuyến!

Lý Thuần Dương vốn là phiền muốn chết, nghe đến mấy tên này nịnh nọt càng là cảm thấy tục không chịu được, lạnh lùng nói:

– Nếu Từ đại nhân lo nước thương dân như thế, vậy ta liền cho ngươi ba mươi vạn đại quân, ngươi lập tức xuất chinh Côn Kim Thành.

Từ đại nhân mặt đỏ lên, nhất thời nghẹn lời, cúi đầu “Ấp úng” nói lắp.

Bạch Mâu ở một bên không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói:

– Vân thiếu, ngươi có kế sách gì hay hay không?

Tuy rằng Lý Vân Tiêu tư lịch tuổi trẻ, nhưng mơ hồ đã trở thành thành viên trọng yếu trong bọn họ. Hơn nữa Bạch Mâu am hiểu thuật bói toán, nàng tin chắc Tần Nguyệt có thể đạt được vương vị hay không, then chốt ở chỗ Lý Vân Tiêu. Hơn nữa tình thế phát triển cũng càng ngày càng hướng về phía tinh tượng biểu hiện vận chuyển.

Nàng hỏi như vậy, tất cả mọi người đều tĩnh lặng, ánh mắt đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu. Những đại thần dòng chính bên người Tần Nguyệt kia, mỗi cái lộ ra xem thường cùng âm trầm. Thầm nghĩ này tất nhiên là Lý Thuần Dương có ý định vun bón tôn tử của mình, lộ ra phân lượng cùng năng lực của cháu mình ở bên người Tần Nguyệt, sau đó hỗn cái đại công, bảo đảm thiên thu cơ nghiệp của Lý gia bọn họ.

Lý Vân Tiêu đem vẻ mặt của những đại thần này từng cái đặt ở trong mắt, cười lạnh một tiếng nói:

– Kế sách là có, nhưng nhiều người miệng tạp.

Tần Nguyệt sững sờ, nhất thời phất phất tay, ra hiệu người còn lại lui ra.

Những đại thần kia mỗi cái sững sờ, lập tức lộ ra vẻ không vui. Từ đại nhân càng là lạnh lùng nói:

– Đang ngồi ở đây đều là thân tín dòng chính của Nguyệt vương tử điện hạ, Vân thiếu làm như thế, tựa hồ là đối với chúng ta không tin lắm.

Lý Vân Tiêu miệt thị nhìn hắn một chút nói:

– Không phải không tin lắm, mà là hoàn toàn không tín nhiệm.

Từ đại nhân cả giận nói:

– Ngươi! Lý Vân Tiêu, ngươi đây là sỉ nhục chúng ta, là không tôn trọng Nguyệt vương tử điện hạ!

Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, giống như Hàn Băng lợi kiếm, lạnh lùng nói:

– Nếu lời ta nói ngày hôm nay, có một câu truyền ra ngoài, ngươi dám lấy đầu bảo đảm, vậy thì lưu lại!

Ánh mắt hắn lạnh lùng ở trên thân từng cái điểm qua.

– Các ngươi cũng vậy, phàm là lưu lại, đầu liền chuẩn bị treo ở đai lưng. Có cái gan này, có thể lưu lại.

Từ đại nhân bị ánh mắt của hắn quét qua, nhất thời cảm thấy như Hàn Băng lợi kiếm xuyên tim, cả người nghẹt thở, liều mạng hít một hơi, vẫn là lạnh run lẩy bẩy, trong lòng ngơ ngác không ngớt.

Người còn lại cũng cảm giác được như có băng sương phong tuyết lướt nhẹ mà qua, từng cái từng cái nội tâm phát lạnh.

Lý Vân Tiêu này rốt cuộc là ai? Tại sao có thể có ánh mắt lạnh lẽo thấu xương như vậy?

Chuyện cười, chỉ là tin tức để lộ, lại muốn chúng ta lấy đầu phụ trách!

Bọn họ cũng không muốn nắm nguy hiểm vô vị, hơn nữa cũng không dám lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Vân Tiêu, từng cái từng cái mặt âm trầm đi ra ngoài.

Tần Nguyệt vội vàng nói:

– Chư vị ái khanh cũng khổ cực hơn nửa ngày, xin mời đến Túy Hoa hiên tạm nghỉ chốc lát. Người đâu, để vũ công tốt nhất của quý phủ đến Túy Hoa hiên đi. Còn có các loại trà bánh chè thơm, toàn bộ thứ tốt nhất của quý phủ đều lấy ra.

Vào lúc này, hắn thân là chính chủ, cũng không thể lạnh lẽo lòng chúng nhân. Hơn nữa hắn cũng rõ ràng, lúc nào dùng hạng người gì. Trước đây cùng Tần Dương tranh đấu là lén lút, cần đám văn thần kia dùng ngòi bút làm vũ khí, tranh đoạt chính thống. Mà hiện tại hai người tranh đấu từ từ hóa thành quân sự, cần nhất chính là vũ lực kiên cường chống đỡ. Vì lẽ đó phân lượng của Lý gia, đã chống đỡ qua tất cả mọi người đang ngồi.

Rất nhanh, trong phòng nghị sự chỉ còn lại ba người Lý Vân Tiêu cùng lão gia tử, còn có Tần Nguyệt cùng Bạch Mâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.